Lão Bà Fan Hiểu Biết Một Chút
Chương 10
•☆•☆•☆•
Nửa tháng sau, Thịnh Kiều hoàn thành suất diễn của mình, việc quay chụp cũng sắp kết thúc, toàn bộ đoàn phim đều rất luyến tiếc Thịnh Kiều nên đã làm cho cô một buổi tiệc đóng máy lớn.
Ăn được một nửa, điện thoại vang lên, là Cao Mỹ Linh gọi đến.
“Chuẩn bị đi, xe đang chờ ngoài cửa.”
Cao Mỹ Linh trở về, những ngày tốt lành thanh nhàn ở đoàn phim cũng chấm dứt. Thịnh Kiều nâng ly cùng mọi người uống thêm vài ngụm, thấy chết không sờn mà đi ra ngoài.
Phương Bạch lái xe thương vụ, Cao Mỹ Linh ngồi ghế sau ngẩng đầu nhìn thấy cô, vẫn là bộ dạng không kiên nhẫn kia: “Lề mề cái gì, còn chưa chịu lên!”
Thịnh Kiều kéo cửa xe, khách sạn phía sau đột nhiên trào ra một đống người, đều là nhân viên công tác của đoàn phim, mỗi người nhét cho cô bao lớn bao nhỏ quà tặng: “Tiểu Kiều, sao lại đi gấp như vậy, quà cũng không kịp đưa cho cô.”
Thịnh Kiều vừa nhận vừa cười: “Có một cái thông cáo nên phải đi vội, không có việc gì không có việc gì, lần sau gặp lại, đều có Wechat, tùy thời liên lạc.”
Mọi người lưu luyến không rời mà phất tay tạm biệt.
Thịnh Kiều ngồi trên xe, vẫy tay với mọi người qua cửa sổ, cảnh tượng như trong buổi họp mặt fan. Cao Mỹ Linh ngồi ở bên cạnh, bộ dạng khiếp sợ như thấy quỷ.
Trứng thúi Thịnh Kiều đi đâu cũng chỉ nhận sự ngại ngùng, xa lánh của mọi người, sao lần này lại được hoan nghênh như vậy?
Phương Bạch chưa biết ân oán giữa Thịnh Kiều và Cao Mỹ Linh, nhìn thấy vẻ mặt giật mình của chị ta thì vui tươi hớn hở giải thích: “Chị không biết đâu Cao tỷ, Kiều Kiều tỷ ở đoàn phim là đoàn sủng đấy.”
Thần sắc Cao Mỹ Linh phức tạp nhìn Thịnh Kiều bên cạnh đang vui vui vẻ vẻ mở quà, không biết vì sao trong lòng lại trào lên cảm giác không tốt. Xe chạy trên đường, chị ta lạnh giọng đánh gãy Thịnh Kiều đang mở quà.
“9 giờ sáng ngày mai chụp hình tạp chí, buổi chiều có buổi phỏng vấn.” Chị ta từ trong túi lấy ra hai tập kịch bản, “Ở đây có hai bộ, lịch diễn trùng nhau nên chỉ có thể chọn một cái. Đừng nói tôi chưa cho cô cơ hội lựa chọn, tự cô chọn cái mình thích.”
Thịnh Kiều lật hai cái, hai bộ cổ trang, cũng không nhìn kỹ mà quay đầu cười tủm tỉm hỏi Cao Mỹ Linh: “Cao tỷ, gần đây tâm tình như thế nào?”
Cao Mỹ Linh liếc mắt nhìn cô một cái: “Quản tốt chuyện của cô là được, đừng gây ra phiền toái gì thì tâm tình tôi sẽ tốt!”
Thịnh Kiều đặc biệt ngoan ngoãn mà cười với chị ta một cái, tâm lại nói: Bắt đầu từ ngày mai, chị đừng có mơ tưởng đến tâm tình tốt.
Chiều nay Vượng Tử đã gửi tin Wechat cho cô, thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành.
Thịnh Kiều hỏi vài câu, Vượng Tử nói là bằng cách gửi quảng cáo và tin nhắn liên tục, theo đó mà cấy ngựa gỗ* vào di động và máy tính của Cao Mỹ Linh, sau đó cậu có thể tùy ý thao tác, không chỉ xóa bỏ phần văn kiện có liên quan đến Thịnh Kiều mà còn phục chế không ít lịch sử trò chuyện của Cao Mỹ Linh và người trong vòng.
(*) Ngựa gỗ – Trojan horse: là một loại mã độc xâm nhập vào máy tính của bạn bằng cách ngụy trang (quảng cáo, tin nhắn rác, spam…), sau đó khiến hệ thống của bạn bị hỗn loạn.
Thịnh Kiều đối với những thủ đoạn của hacker không quá hiểu biết, nhưng lại khá hứng thú với những đoạn lịch sử trò chuyện mà Vượng Tử gửi cho cô.
Trong ghi chép, Cao Mỹ Linh thông qua việc mua thủy quân, account marketing mà có được đủ loại thủ đoạn thông cáo buộc chặt minh tinh lưu lượng, bịa đặt bôi đen nghệ sĩ đối thủ.
Thịnh Kiều phát hiện một số nghệ sĩ bị hắc mình từng ăn dưa trước đây vậy mà lại do account marketing Cao Mỹ Linh mua làm ra. Nghệ sĩ dưới tay Cao Mỹ Linh không chỉ có một mình cô, ở cái vòng luẩn quẩn người dẫm người này, thủ đoạn còn dơ bẩn hơn cô tưởng tượng nhiều.
Vượng Tử lo lắng trên tay Cao Mỹ Linh còn có phần ảnh chụp đã được in ra, nhưng loại người cảnh giác như Cao Mỹ Linh hẳn là sẽ không có khả năng đi in để ảnh chụp dễ dàng bị tiết lộ. Rốt cuộc thì chị ta ký kết với Thịnh Kiều vì muốn cô làm cây rụng tiền mà không phải hủy hoại cô.
Huống chi trước kia Thịnh Kiều vừa ngu ngốc vừa yếu đuối, Cao Mỹ Linh căn bản không để cô vào mắt, cũng không nghĩ đến chuyện phải chuẩn bị cả hai tay.
Nếu như cuối cùng thật sự có thì chỉ có thể trách số mệnh của mình không tốt. Muốn tiết lộ thì cứ tiết lộ, cô cũng đã làm hết sức, bây giờ chỉ có thể nghe theo số trời. Cũng đã đi đến bước đường này, cô cũng không có gì phải sợ.
Hoàn thành xong hành trình công tác, lúc về đến nhà cũng đã chạng vạng.
Đã lâu chưa về, trong nhà phủ kín một tầng bụi, Thịnh Kiều quét dọn trong ngoài một lần, cuối cùng tắm rửa một cái rồi mỹ mãn lên giường nằm. Trước khi ngủ lướt lướt Weibo thì phát hiện official weibo của 《Phong Ngữ》 đã đăng tin cô đóng máy.
Chung Thâm cầm đầu đoàn phim đăng trạng thái, những diễn viên khác cũng sôi nổi chuyển tiếp, thuần một sắc*:
– — Ngày đầu tiên Tiểu Kiều đi, nhớ cô ấy.
(*) Thuần một sắc: toàn bộ đều là dạng này, cùng một loại hình
Thịnh Kiều dùng tài khoản của mình trả lời anh ta: Nhớ tôi phải trả tiền.
Chung Thâm lúc này hình như cũng đang chơi di động, trả lời siêu nhanh: Trả tiền thì cô sẽ trở lại bên tôi sao?
Còn kèm theo biểu tình ủy khuất rơi lệ.
Thịnh Kiều nói: Vậy phải xem xem anh trả nhiều ít.
Lần này Chung Thâm ngược lại không trả lời, Thịnh Kiều đăng nhập tài khoản Fan club chính thức của chính mình gửi lời chúc ngủ ngon. Đang muốn ngủ, thanh âm nhắc nhở của Wechat vang lên, mở ra xem, Chung Thâm chuyển khoản cho cô 9999.
Thịnh Kiều cười không dừng được, ngược lại không kiểm nhận khoản, chỉ trả lời lại: Đừng náo loạn, ngủ đi.
Chung Thâm trả lời cô: Mau lên Weibo tương tác với tôi!
Thịnh Kiều không rõ nguyên do, vừa vào tài khoản của mình đã thấy Chung Thâm chụp ảnh màn hình cuộc đối thoại chuyển khoản đăng lên Weibo, tag cô hỏi: Đủ chưa?
Còn chưa đuổi kịp cái tiết tấu này, Wechat lại vang lên, vừa cầm lấy đã thấy là Phó Tử Thanh chuyển khoản cho cô 10000, so với Chung Thâm nhiều hơn một khối tiền, sau đó Weibo của Thịnh Kiều lại bị tag.
Phó Tử Thanh cũng đính kèm ảnh chụp, hỏi cô: Đủ chưa?
Một loạt thao tác của ba người rất nhanh đã lên hot search, các dân mạng không hẹn mà cùng ngửi ra một tia ý vị tranh sủng của Chung Thâm và Phó Tử Thanh. Nhưng mà….Đối phương là Thịnh Kiều đó! Hai người có phải tranh sai đối tượng rồi không?!
Hồi tưởng lại những chuyện thường ngày ở đoàn phim, các dân mạng không khỏi nghi hoặc, Thịnh Kiều người gặp người ghét chó gặp chó ngại nhân duyên làm thế nào lại tốt như vậy?
Anti-fan tận dụng mọi thứ bôi đen:
– — Một bộ phim đam mỹ cuối cùng cũng biến thành phim nữ chủ, cũng thật có ý tứ.
– –Mẹ nó, hiện tại tôi lo lắng cốt truyện bị đổi lung tung thành chuyện tình tay ba.
– — Trong phim ngoài đời đều tự thêm cảnh diễn, giải thưởng diễn kịch năm nay xin trao cho Thịnh Kiều.
– — Nghe nói năm nay Thịnh Kiều muốn làm nữ hán tử từ người da đen*, mọi người nhớ phải lau mắt thật sạch, đừng để khuôn mặt giả vờ của cô ta hút fan.
(*) Người da đen chỗ này ý chỉ việc Thịnh Kiều bị hắc, câu này có thể hiểu là Thịnh Kiều muốn thay đổi hình tượng đã bị hắc của mình.
– — Tôi có chết cũng không làm fan loại người khiến tôi cảm thấy nhân sinh hổ thẹn này.
– — Đoàn làm phim vì thu hút sự chú ý mà buộc chặt ba người xào cp thôi, đừng vội vàng để nó tăng nhiệt độ.
– — Chờ phim chiếu rồi, tôi muốn cắt một bản “Vô Kiều”*
(*) Ý là cắt bỏ những đoạn có Thịnh Kiều trong phim, bản “Vô Kiều” có thể hiểu là bản “không có Thịnh Kiều”
…….
Trên mạng công khai lên án một mảnh, Thịnh Kiều lại sớm đã tắt đèn đi ngủ. Cô muốn bồi dưỡng tinh thần thật tốt, bởi vì ngày mai là ngày cô chính thức giải ước.
Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng, Thịnh Kiều ngồi trước máy tính trên bàn, mở ra Weibo, tuyên bố thông báo của chính phủ, chính thức kiện tụng giải ước với truyền thông giải trí Tinh Diệu. [ Tố cáo truyền thông Tinh Diệu lấy thủ đoạn không bình thường ép buộc nguyên cáo ký kết hiệp ước bất bình đẳng, yêu cầu Tinh Diệu lập tức đình chỉ xâm hại, giải trừ hiệp ước, nếu không sẽ lấy hình thức pháp luật truy cứu.]
Weibo đính kèm hai tấm ảnh, một tấm là đơn khởi tố đã được chính phủ đóng dấu, một tấm là hợp đồng Thịnh Kiều đã ký.
Một hòn đá làm dậy cả hồ sóng, ngay lập tức Weibo liền nổ tung.
Sống nhiều năm như vậy, trước nay chưa thấy qua minh tinh nào lại có phương thức chi trả thù lao như vậy. Một tháng hai vạn? Hiệp ước hai mươi năm? Cũng mẹ nó quá thảm.
Weibo đăng lên chưa đến năm phút đồng hồ di động của Thịnh Kiều đã bị đánh bạo.
Cao Mỹ Linh gọi liên tiếp từng cuộc từng cuộc, Thịnh Kiều nhấp một ngụm sữa bò nóng, tâm bình khí hòa nghe máy, còn chưa nói gì, giọng nói chấn kinh phẫn nộ gần như xuyên qua ống nghe xuyên phá màng nhĩ của cô.
“Thịnh Kiều! Cô rốt cuộc có ý gì?!”
Thịnh Kiều không vội không hoảng nhấn ghi âm cuộc gọi rồi mới mỉm cười mở miệng: “Ý trên mặt chữ, tôi muốn giải ước. Lúc trước đã đàm phán với chị, chị không đồng ý, tôi chỉ có thể tìm kiếm sự bảo hộ của pháp luật.”
Cao Mỹ Linh tức đến phổi muốn nổ tung, “Không muốn làm người đúng không? Muốn đồng quy vu tận đúng không?”
“Cái gì gọi là đồng quy vu tận, nghe lời này của chị xem.” Cô cười rộ lên, “Tôi một không phạm sai lầm hai không phạm pháp, muốn chết cũng là các người chết, pháp luật đứng về phía tôi, tôi rất tốt.”
Cao Mỹ Linh thật sự không nghĩ đến cô có thể làm như vậy mặc kệ bất cứ giá nào.
Khí giận bốc lên đến tận cùng, ngược lại chị ta càng bình tĩnh: “Được, Thịnh Kiều, cô đủ tàn nhẫn, cánh cô đủ cứng rồi.” Lời nói xoay chuyển, thanh âm chị ta càng trở nên ác độc, “Bất quá cô muốn bay cũng phải biết rõ phải trả giá bằng gì. Cánh gãy là chuyện nhỏ, đừng để cuối cùng cả mạng cũng ném!”
“Cao tỷ, uy hiếp đến sự an toàn của nguyên cáo là phạm pháp. Tôi chỉ muốn giải ước thôi, năm năm này các người cũng đã kiếm đủ từ tôi rồi. Dừng tay lại đi, sau này còn ở trong cùng một vòng, gặp nhau thì cũng có lúc chia tay mà.”
“Cô mơ đi!” Cao Mỹ Linh bị ngữ khí điềm nhiên như không của cô làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi, “Thịnh Kiều tôi nói cho cô, cô đừng nghĩ lại có thể lẫn vào cái vòng tròn này! Cô dám truyền chuyện này ra, tôi làm cô cả đời này không thể ngẩng đầu làm người!”
Thịnh Kiều rốt cuộc cũng thu lại ý cười, giọng nói lãnh đạm: “Tôi không làm sai chuyện gì, tôi không thể lựa chọn xuất thân của mình, cũng không thể lựa chọn cha mẹ, nhưng tôi có thể lựa chọn, là tự do, là thứ gọi là mặt mũi trong miệng của chị.” Cô dừng một chút, “Văn kiện rất nhanh sẽ được gửi đến công ty, mong các người nhanh chóng đưa ra kết quả, trực tiếp giải ước hay là đi con đường pháp luật.”
Đương nhiên trực tiếp giải ước là tốt nhất, nhưng Kiều Vũ cũng đã nói với cô công ty không có khả năng trực tiếp đồng ý. Một khi đồng ý, chẳng khác nào thừa nhận bọn họ sử dụng thủ đoạn không bình thường bắt cô ký hiệp ước bất bình đẳng, chuyện này đối với hình tượng công ty tuyệt đối là đả kích trí mạng.
Bọn họ nhất định sẽ chọn tiếp nhận tố tụng, cuối cùng nghe theo quyết định của pháp luật, quá trình này nhanh nhất cũng mất ba tháng, đến lúc đó nhiệt độ đã giảm, mặc kệ kết quả như thế nào đều tốt hơn xử lý nơi đầu sóng ngọn gió này.
Huống chi Thịnh Kiều làm bọn họ thành ra như vậy, bọn họ sao có thể để cô sống tốt. Thời gian nửa năm, kéo cũng muốn kéo chết cô.
Cao Mỹ Linh bỏ xuống một câu “Cô chờ đó cho tôi” liền cúp điện thoại.
Thịnh Kiều một hơi uống cạn sạch sữa bò nóng trong ly, giống như được giải thoát mà than một hơi dài.
Di động liên tục rung lên. Cô ở trong vòng không có bạn bè gì, lúc này người liên hệ với cô ngược lại nhiều hơn. Chung Thâm và Phó Tử Thanh đều điên cuồng gọi điện thoại, cô trực tiếp kéo hai người vào nhóm Wechat, mở ra hình thức giọng nói của nhóm.
Vừa thông máy liền nghe thấy tiếng khóc tang gần như gầm rú của Chung Thâm: “Hôm nay giết Tinh Diệu đi, vậy mà lại có thể áp bức Kiều Kiều của tôi sao, người này có can sự gì sao? A? Kiều Kiều ơi, Kiều Kiều số khổ của tôi ơi….”
“Đừng gào!” Phần diễn của hai người còn chưa đóng máy, đều còn ở đoàn phim, Phó Tử Thanh một phen đoạt lấy di động của anh ta. Anh tuy rằng cũng rất tức giận nhưng vẫn tương đối bình tĩnh, hỏi Thịnh Kiều: “Có chuyện gì cần chúng tôi hỗ trợ không?”
Thịnh Kiều suy nghĩ một chút: “Giúp tôi chia sẻ (bài trên Weibo) một chút là được.”
Chung Thâm ở bên cạnh rống: “Đã sớm chia sẻ! Đoàn phim chúng ta ngay cả dì quét rác cũng đã chia sẻ! Tôi nói với cô Kiều Kiều, cô đừng sợ! Toàn bộ đoàn phim chúng ta đều là hậu thuẫn kiên cường của cô! Cùng bọn họ đánh! Mời luật sư tốt nhất, đánh chết đám người không biết xấu hổ đó! Để pháp luật xử lí bọn chúng! Tiền không đủ thì nói với tôi, tôi bán toàn bộ nhân sâm chi viện cho cô!”
Thịnh Kiều không nhịn cười được, “Được rồi được rồi, yên tâm đi, nếu đã bắt đầu rồi thì không thắng sẽ không dừng lại.”
Âm thanh đầu kia dần nhỏ lại, có vẻ như hai người đang chuyển qua nơi khác yên tĩnh hơn, Phó Tử Thanh chần chờ trong chốc lát mới hỏi: “Tiểu Kiều, cô có nhược điểm gì trên tay bọn họ sao? Weibo của cô nói “thủ đoạn không bình thường” là có ý gì?”
Thịnh Kiều cười cười: “Đều giải quyết, không cần lo lắng.”
Phó Tử Thanh nói: “Vậy là tốt rồi, có chuyện gì cần yêu cầu tôi cô cứ nói, cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi luôn đứng về phía cô.”
Chung Thâm ở bên cạnh tê tâm phế liệt mà rống: “Là chúng tôi! Có chuyện gì cần yêu cầu chúng tôi cô cứ nói! Chúng tôi luôn đứng về phía cô!”
Trong lòng Thịnh Kiều nóng lên.
Cúp điện thoại, cô lại ở trong nhóm nói của đoàn phim đơn giản trấn an mọi người hai câu, tin nhắn của những người khác đều giống nhau không trả lời. Đang mở máy tính vào nhóm Fan Club để tổ chức chín người chiến đấu, di động lại rung lên.
Điện thoại hiển thị: Bảo bối của mình.
Tay Thịnh Kiều run lên.
______☆______
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Kiều: không dám nghe.
09/06/2019
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!