Bát Bảo Trang
Chương 37: Mời
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit & beta: Hoa Tuyết
Ban đêm, Yến Tấn Khâu từ bên ngoài trở về phủ, được hạ nhân hầu hạ thay ngoại bào ra, thần khí sảng khoái ngồi xuống bên cạnh Hoa Tịch Uyển: “Hôm nay hoàng thượng thưởng hai thôn trang, để ta kêu Mộc Thông đem khế đất mang tới, nàng cứ tùy ý sắp xếp.”
“Sao hoàng thượng lại thưởng cho chúng ta hai thôn trang?” Hoa Tịch Uyển thấy mặt hắn còn đỏ bừng vì nóng, nên dùng cây quạt trong tay nhẹ nhàng quạt cho hắn, “Thật ra thôn trang trên danh nghĩa của chúng ta không ít, một số cho tá điền thuê, còn những thôn trang màu mỡ thì giữ lại để bản thân dùng.”
Yến Tấn Khâu để cho mấy nha hoàn hầu hạ trong phòng lui ra xong mới nói: “Mặc dù chuyện của Phương Thừa Đức đã có kết quả, thế nhưng trong hoàng thất còn rất nhiều người có thành kiến với ý chỉ của hoàng thượng, chắc là hoàng thượng hổ thẹn trong lòng, nên cố ý thưởng hai thôn trang cho chúng ta.”
“Xem ra, ta chỉ bị thương cái trán một chút lại được hai thôn trang, trái lại chúng ta lời rồi.” Hoa Tịch Uyển cười cười, hành động này của hoàng đế là để Hiển quận vương phủ bọn họ không thể nói gì nữa. Chỉ là, người đang làm, trời đang nhìn, có một số việc bề ngoài nhìn như đã được xử lý rất sạch sẽ, nhưng thực sự chỉ làm người khác khó chịu thêm.
Tôn nghiêm của hoàng thất ở trong mắt hoàng đế lại đơn giản như thế sao, những người khác trong hoàng tộc Yến gia ông sẽ nghĩ như thế nào đây? Ngày sau thái tử đăng cơ thực sự có thể ngồi vững trên cái vị trí kia sao?
Yến Tấn Khâu thấy Hoa Tịch Uyển thờ ơ cười, liền cầm tay nàng không nói gì, thế nhưng đáy mắt lại mang theo một cỗ hàn ý.
“Đói bụng chưa, ta đã cho nhà bếp làm mấy món ăn rất ngon và bổ dưỡng, dạo này chàng gầy đi rồi,” Hoa Tịch Uyển thở dài, “Công việc bên ngoài có bận rộn đi nữa, cũng phải chăm sóc bản thân.”
“Có lẽ là do thời tiết quá nóng nên mới ăn uống không nổi, chứ công việc bên ngoài cũng không nhiều lắm,” Yến Tấn Khâu buông tay Hoa Tịch Uyển ra, “Nàng vừa nói như vậy, ta lại thật sự thấy hơi đói bụng, để cho hạ nhân dọn đồ ăn lên đi.”
Sau khi món ăn đươc mang lên bàn, hai vợ chồng ngồi chung một chỗ dùng cơm, ăn cơm xong, hai người lại cùng nhau chơi cờ. Hoa Tịch Uyển thân là tiểu thư Hầu phủ, mặc dù hơi lười nhác, thế nhưng những thứ quý nữ nên học thì nàng cũng đều học qua. Cao thấp với Yến Tấn Khâu một hồi, chém giết nhau mấy trận, cuối cùng hơn phân nửa là nàng thua, còn phân nửa nàng thắng thì tám chín do Yến Tấn Khâu nhường:3
“Mấy ngày trước có người tặng ngọc trai đến, rất chất lượng, ta đã bảo thợ trong cửa hàng hồi môn làm mấy cây trâm ngọc, tuy không phải là vật quý hiếm gì, nhưng được cái khá mới mẻ, hay là tặng cho mấy môn khách trong phủ đem về cho nữ quyến nhà bọn họ?” Hoa Tịch Uyển đặt một quân cờ xuống, sau đó giống như vô tình nhắc tới, “Không biết làm vậy có thích hợp không?”
“Biện pháp này rất được, sắp đến trung thu rồi, tặng cho môn khách vài thứ cũng rất tốt.” Đầu tiên Yến Tấn Khâu hơi sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Hoa Tịch Uyển. Có đôi khi nữ nhân hậu viện làm gì cũng có dụng ý, Hiển quận vương phủ tuy không lo có người bất trung, nhưng khi cần ban thưởng, thì cũng không nên quên.
“Vậy thì tặng thêm vài thứ nữa đi, sẽ dễ nhìn hơn,” Hoa Tịch Uyển nhìn số quân cờ trên bàn cờ, nước cờ của Yến Tấn Khâu nhìn như ôn hòa, thế nhưng có lúc lại bất thình lình đánh chặn ngang đường lui của nàng, làm nàng không thể tiến lùi gì cả, nàng đặt một quân cờ trong góc, vừa may chặn được thế tiến công của Yến Tấn Khâu, “Ván này Tấn Khâu lại thắng rồi.”
“Chơi cờ vốn là để bồi dưỡng tình cảm, hà tất phải quan tâm thắng thua,” Yến Tấn Khâu cười, tùy tiện đặt xuống một quân cờ, “Thời gian không còn sớm, chúng ta tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Hoa Tịch Uyển nhếch mày cười, thả quân cờ lại trong hộp: “Được.” Ám chỉ rõ ràng như vậy, sao nàng không nhận ra được?
Sáng sớm, lúc Hoa Tịch Uyển tỉnh lại, Yến Tấn Khâu đã rời giường rồi, nàng vừa ngáp vừa xoa xoa cái hông bủn rủn hơi lộ ra khỏi chăn của mình, rồi để cho mấy người Hồng Anh hầu hạ mình thay y phục.
Thời gian Tranh Thu bên cạnh hầu hạ nàng chưa lâu, tính tình hơi trầm mặc ít nói, nhưng tay chân lại rất nhanh nhẹn, cũng không thích tranh công với bọn Bạch Hạ, cho nên dần dần bọn Bạch Hạ cũng thân thiết với nàng ta hơn.
Nàng ta vấn tóc rất khéo tay, khi hầu hạ Hoa Tịch Uyển vừa nhẹ nhàng lại khéo léo, cho nên Hoa Tịch Uyển dứt khoát kêu nàng lựa trang sức cho mình luôn.
“Tóc chủ tử thực sự còn mềm mượt hơn tơ lụa thượng hạng nữa,” Tranh Thu dùng cây trâm bạch ngọc cài lên búi tóc của Hoa Tịch Uyển, không kìm lòng được thở dài nói, “Nô tỳ vuốt ngài tóc, lại sờ lại tóc mình cảm thấy nó khô hơn cỏ nữa.”
“Cuối cùng muội cũng hiểu được cảm giác của bọn ta bao năm qua,” Tử Sam cười tủm tỉm đem một cái hộp tiến vào, mở nắp ra nhìn vào, bên trong là một đôi bông tai huyết ngọc san hô, nàng đeo vào cho Hoa Tịch Uyển rồi nói, “Một thời gian nữa, chắc muội sẽ ghét bỏ luôn da dẻ của mình thôi.”
“Nhìn đi, ta còn nghĩ sao Tranh Thu lại học được mấy lời ngon tiếng ngọt này, thì ra là bị em làm hư,” Vì Hoa Tịch Uyển chỉ ở trong nhà, trời lại nóng bức, cho nên nàng chọn một bộ trang sức bạch ngọc, sau khi mang vào cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái hơn mang trang sức bằng vàng nhiều.
“Nô tỳ đâu có nói lời ngon ngọt, đều tại tóc chủ tử qua mềm mượt, da lại quá trắng mềm,” Tử Sam sửa sang ngọc bội và túi hương cho Hoa Tịch Uyển xong, lại nói “Chẳng lẽ nô tỳ không được nói thật lòng mình sao?”
Tranh Thu nghe vậy che miệng cười, trong lòng nhớ kỹ không nên cướp đoạt danh tiếng của Tử Sam.
Hoa Tịch Uyển bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay gõ lên trán Tử Sam một cái, định giễu cợt nàng ta vài câu, thì thấy Bạch Hạ cái cầm một cái thiếp vàng đi tới. Có thể để Bạch Hạ đích thân mang thiệp mời tới, nhất định không phải là người thường. Nàng thu nụ cười lại, “Là thiệp mời của nhà ai vậy?”
“Là thiệp mời của phủ Đoan Hòa công chúa đưa tới ạ,” Bạch Hạ phúc thân với Hoa Tịch Uyển, rồi hai tay dâng thiệp mời lên.
Hoa Tịch Uyển nhận lấy nhìn, cười nói: “Đoan Hòa công chúa gửi thiệp mời tới, sao ta lại có thể không nể mặt được.” Nói xong, nàng bảo Bạch Hạ mài mực, đích thân viết thư trả lời.
Tuy Bạch Hạ không ngờ lần này chủ tử lại đáp ứng lời mời, nhưng vẫn không chút do dự, xoay người theo Hoa Tịch Uyển đến sương phòng, mài mực cho Hoa Tịch Uyển.
Từ trước đến nay Đoan Hòa công chúa luôn thích các buổi tụ hội yến tiệc, thời gian trước cũng chỉ vì chuyện của thái tử và Phương gia mới miễn cưỡng khiêm tốn, hiện nay mọi chuyện đã giải quyết xong, với tính tình của nàng ta, đương nhiên sẽ nhanh chóng mở yến hội rồi.
Cho nên, người bị hại như nàng tại sao lại không đi chứ? Phải biết rằng, mọi người trong kinh thành này đều đang tò mò muốn biết rốt cuộc vết thương của nàng thế nào rồi, mà từ trước đến nay nàng luôn rất tốt bụng, nên quyết định sẽ giúp bọn họ giải đáp thắc mắc một phen.
Còn về phần nàng giải thích thế nào, người khác suy nghĩ ra sao, thì là chuyện của người khác.
“Quận vương gia, quận vương phi đã nhận thiệp mời của Đoan Hòa công chúa.”
“Nàng đi không?”
“Quận vương phi đã tự mình viết thư trả lời, chứng tỏ hôm đó nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Trầm mặc trong chốc lát.
“Ta biết rồi.”
Trâm và bộ trang sức bạch ngọc:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!