Đô Thị Dạ Chiến Ma Pháp Thiếu Nam
Chương 82: Đêm thứ hai, “See you, Trinity.”
Đây là vùng xa xôi hẻo lánh nhất tràng cảnh. Nó xa tới nổi chiến đấu nghẹt thở ở trung tâm thành phố cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến nơi này. Thật ra thì tràng cảnh nào chẳng thế, lúc tất cả Người Tham Gia đang trình diễn một màn tranh đoạt nảy lửa ở trung tâm phồn hoa, thì ngược lại khu dân cư ngoại thành thường rất im ắng. Song, vùng ngoại thành đang lặng lẽ trong màn đêm chuẩn bị nghênh đón lần viếng thăm đầu tiên của nó.
Một chùm ánh sáng màu lam nhỏ xíu xẹt qua khu phố vắng vẻ. Nó bay thẳng đến tít ngoài rìa của một dãy nhà trệt, mới chầm chậm dừng lại.
Không sai, nó hay nói cách khác là nàng
Linh nhìn một vùng tối om chung quanh, tới một ngọn đèn đường cũng chẳng có. Nàng cảm thấy nơi này hẳn là thuộc vùng xa nhất của tràng cảnh rồi, nàng lẩm bẩm.
“Nơi này cũng tạm được.”
Trong không gian số liệu, sau một phen giãy dụa cuối cùng nàng vẫn không tình nguyện nhắm tịt hai mắt lại, thông qua kết nối Dạ Võng của Phương Nhiên, nàng gửi một tin tức qua một cổng thông tin nàng tưởng chừng chẳng bao giờ dùng đến nữa.
Dường như nhoáng một cái.
Đối diện nàng, một cánh cổng màu lam như trong anime bắt đầu xuất hiện từ một cái chú ấn!
Sạc dự phòng lắc lư giãy dụa mấy lần, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ rời đi lúc này, Linh bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, sớm muộn đều phải gặp mặt.
Cánh cổng thứ nguyên hoàn toàn mở ra, một bóng người cao gầy từ từ xuất hiện.
Nàng đeo một tấm kính màu lam trông rất ư tinh vi, bao quanh tay phải là một lớp kim loại bạc trắng óng ánh, bên trong có vô số linh kiện lấp lóe u lam, nàng mặc một bộ dạ phục màu đen không rõ làm bằng vật liệu gì mà nhìn bóng loáng, đôi chân dài miên man kèm theo giày cao gót càng tôn lên dáng vẻ nàng.
Trang nhã mà cao quý.
“Long time no see. I”m dying to see you!, My lovely Linh!”
Cô gái chào hỏi rất nhiệt tình, mặc dù lúc này bộ trang phục dạ hội của giới thượng lưu và vũ khí bạch kim trên tay phải trông chẳng hề ăn nhập tí ti nào cả!
“Lại đi tham gia mấy buổi yến hội nhàm chán sao? Trinity.”
Trái với sự nhiệt tình của cô gái, Linh hỏi bằng giọng lạnh lùng, thuận tiện còn lùi nhẹ về sau.
“Huh?”
Nghe được tiếng nói của cô bạn lâu lắm rồi mình không gặp, Triniy bỗng ngây cả người, nàng dáo dác nhìn trái nhìn phải dường như đang coi bạn mình ở nơi nào?
“Hỗn đản! Ta ở đây!”
Linh còn kém áp sát vào mặt nàng!
“What!?”
Trinity ngạc nhiên thốt lên, rồi nhoáng một cái bắt lấy sạc dự phòng đang phát ra tiếng nói giống hệt của bạn nàng.
“Hỗn đản! Ngươi muốn làm gì!?”
Linh nổi quạu như xù cả lông lên!
“Sorry, sorry…”
Trinity kinh ngạc buông “bản thể” của Linh ra, đôi mắt to tròn lóe lên tia sáng kỳ lạ, rồi nàng chợt nhận ra bây giờ Linh đang nói tiếng Trung, hơi nhớ lại một chút, nàng đáp lại bằng Hán ngữ một cách lưu loát hệt như người Hoa chính thống.
“Linh, cậu thế nào? Vì sao…”
Trinity rất khó xử nhìn sạc dự phòng trước mặt, trong nhận thức của nàng, đây chẳng qua chỉ là một loại thiết bị di dộng lưu trữ năng lượng đơn sơ mà thôi, nàng không rõ vì sao mình cảm giác bên trong có linh hồn ba động truyền đến.
“Đừng hỏi, đừng quan tâm, đừng nghe ngóng!”
Linh cắn răng nghiến lợi nói liền một tràng, rồi đi thẳng vào vấn đề.
“Đưa ta hạch tâm linh hồn hình chiếu, ta biết ngươi có thứ này.”
Cảm nhận được Linh không nguyện ý giải thích, Trinity rất khéo hiểu lòng người cười bỏ qua, rồi nàng tò mò.
“Cậu muốn làm gì?”
Mặc dù không tình nguyện nhưng Linh biết rõ nếu như mình không chịu giải thích, nói không chừng đối phương sẽ tìm tòi tới nguyên nhân, nàng tùy tiện viện một cái lý do cho qua chuyện.
“Không có gì, gần nhất ta muốn thử một chuyện hơi thú vị một chút nên tạm thời chui vào trong đây thôi.”
“Có điều hiện tại sử dụng lực lượng hơi phiền phức nên mới mượn thứ kia của ngươi.”
Linh thản nhiên.
“Thế à?” Trinity tỏ vẻ hoài nghi, dù sao cô bạn này của nàng cũng thuộc về thiên khoa kỹ, về chuyện di dời linh hồn số liệu thì nàng cũng biết một biết hai, nhưng nàng nghĩ ngợi một lúc chợt bắt lấy sạc dự phòng đang lơ lửng trước mặt.
“Này, ngươi làm gì!?”
Linh cảnh giác né tránh ma chưởng của nàng.
“À, tớ chỉ tò mò tí xíu thôi, đúng rồi, chuyện thú vị cậu nói là gì đó?”
Trinity phân tích sạc dự phòng thông qua tấm kính màu lam trên mắt mình, ngoại trừ trung tâm có một thứ đồ vật gì đó đang bị nhốt lại, những tham số khác lần lượt hiển thị.
“Không liên quan tới ngươi, cuối cùng ngươi có cho hay không!?”
Linh từ chối giải thích, bởi vì chính sự tự tin và ngu xuẩn của mình mới dẫn đến chuyện nàng từ căn cứ ở Bắc Cực bị nhốt vào sạc dự phòng này, loại chuyện này làm sao có thể nói được chứ.
“Cho mà, cho mà” Trinity buông tay cười nói, rồi mở không gian lưu trữ của mình.
“Ừm… Chờ xíu để tớ tìm… Vật kia vốn dĩ không dùng nên tớ cũng quên mất lần trước ném nó đi nơi nào rồi.”
Trinity mở ra một cửa sổ u lam, nàng vừa lục lọi bên trong vẫn không quên nói chuyện phiếm với Linh.
“Nè nè, cậu vừa gọi là tớ lập tức từ yến hội chạy đến đây nha, tới quần áo còn chưa kịp thay đấy.”
Trinity không ngừng tìm kiếm từng món thiết bị trông như từ khoa học kỹ thuật ở tương lai, còn không quên phàn nàn với cô bạn hơn mười năm không gặp.
“Kết quả thì sao, cậu vẫn giống y như trước đây, lạnh lùng như vậy, thật sự là người vô tình.”
“Trước đây? A, ngươi nói bộ dáng khoảng mười năm sau của ta sao?”
Trong không gian số liệu, Linh với bộ dáng của bé gái trợn trắng mắt.
“A nha, quên mất bây giờ cậu còn đang “dậy thì”.
Trinity cười ha ha một tiếng, sau đó giống như lầm bầm lầu bầu.
“Bớt nói nhảm! Tìm được thì mau chóng rời đi, mặc dù nơi này là biên giới tràng cảnh, nhưng một người cấp bậc A như ngươi xuất hiện ở đây sẽ làm cho tràng cảnh áp lực quá lớn, cuối cùng xuất hiện báo cáo dị thường làm sao bây giờ!?”
Linh tiếp tục lên tiếng thúc giục, sạc dự phòng lập lòe ánh sáng màu lam.
“Yên nào, yên nào, ở đây đâu phải chỉ có mình tớ là cấp A…”
Trinity thuận miệng đáp.
Linh lập tức cảm thấy kinh ngạc! Giọng nàng không giấu được sự bất ngờ.
“Cái gì!? Còn có cấp A trong tràng cảnh!?”
“Hở? Cậu không biết, thế vì sao cậu ở châu Á, tớ tưởng cậu cũng như tớ…”
Trinity hơi ngạc nhiên, nàng tưởng rằng Linh đã sớm biết tin tức kia rồi chứ, do đó nàng mới xuất hiện ở đây. Nếu đã không phải vì chuyện kia, nàng tìm được chuyện gì thú vị hơn sao?
“Là cái gì?”
Linh lập tức gặng hỏi.
“À, không có gì hết, tớ nhận được một tin tức ngầm từ Bắc Mĩ, mà cũng chẳng đáng tin lắm đâu, người cấp A kia nhiều khi cũng do nghe được loại tin này nên mới đến đây ngồi chờ?”
“Dù sao nếu cậu không phải bởi vì người kia tới Châu Á thì việc này chẳng có quan hệ gì với cậu cả, bình thường bọn họ sẽ không làm ảnh hưởng đến tràng cảnh đâu.”
Trinity nhún vai lên tiếng như kiểu sao cũng được, Linh nhíu mày không đáp lại.
“A, tìm được rồi.”
Nàng chợt huýt sao lên, dùng giọng điệu đặc trưng của người Mỹ biểu đạt thích thú của mình, rồi nàng lấy ra một viên hạch tâm lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt.
“Cho cậu nè!”
Trinity tiện tay ném viên hạch tâm cho Linh, “sạc dự phòng” phóng ra một tia tinh thần lực bắt lấy.
“A, cuối cùng tình huống của cậu là sao?”
Trinity đột nhiên hỏi về đề tài cũ, nhưng ngay lúc đó nàng lại cười lắc đầu.
“A, dù sao cậu cũng không trả lời, mặc dù không biết vì sao vài thập niên trước cậu lại giấu mình ở Bắc Cực, nhưng nói tóm lại…”
“Có thể nhìn thấy cậu quá tốt rồi, My friend.”
“Ngươi cũng thế, xem ra rất có tinh thần.”
Linh cũng im lặng một chút, rồi chậm rãi nói.
“Ám thế giới bên kia lại bắt đầu không ổn định, khi nào cậu trở về?”
“Không rõ ràng.”
“Vậy được rồi.”
Trinity thở dài một hơi, rồi lấy lại tinh thần nở nụ cười tươi rói, nàng xoay người về phía cánh cổng dự định rời đi tràng cảnh cấp B này.
“Đúng rồi, bây giờ cậu đang trong trạng thái linh hồn số liệu, sẽ phụ thuộc rất nhiều vào hạch tâm linh hồn hình chiếu, nếu sử dụng tinh thần lực quá độ thì rất nguy hiểm, không khéo cái giá phải trả không chỉ đơn giản là ngủ say thôi đâu.”
Trinity vô ý nhắc nhở.
“Ừm… Ta biết..”
Linh nhìn viên hạch tâm nổi lơ lửng, nàng thì thào, nhưng nếu ta không làm như vậy…
Tên ngu ngốc kia sẽ nguy hiểm.
Oanh!!!!!!!!
Phía trung tâm thành phố, một tiếng nổ ầm ầm vang lên!
“Wow! Còn có pháo mừng tạm biệt sao?”
Trinity nhìn vụ nổ ở trung tâm thành phố, nàng nở nụ cười kinh ngạc, sau đó đi vào cổng thứ nguyên liền khuất dạng.
“See you next time, Linh.”
“See you, Trinity.”
Linh lên tiếng tạm biệt, sau đó cau mày nhìn phía trung tâm thành phố xa xôi đang ngập chìm trong tiếng nổ.
Ba thằng đần kia hẳn sẽ nghe lời mình, tên kia chết nhát như vậy sẽ không có vấn đề gì đâu.
Sau đó nàng hướng ánh mắt trở lại hạch tâm linh hồn hình chiếu.
“Dung hợp linh hồn vào đây ước chừng cần mười mấy tiếng, hy vọng mục tiêu cấp C số hiệu trước 20 kia đủ giảo hoạt, đừng làm cho tràng cảnh này kết thúc quá sớm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!