Hào Môn Quân Sủng Hôn
Chương 29: Em họ Tương Mịch
Đêm đó là một buổi tiệc rượu của một người bạn, Vân lão gia nhất thời bị chuốc quá chén nên không về nhà, ngày hôm đó Vân phu nhân lo lắng cho chồng nên mới đi tìm ông, nào ngờ lại có một số máy lạ gửi tin nhắn đến cho bà, người này chẳng những nói rằng chồng bà hiện đang ở khách sạn Thiên Lăng ở đường XXX, mà bên đó lại còn đưa cho bà địa chỉ số phòng.
Vân phu nhân trong lòng bỗng cảm thấy bất an, nhưng tuy lo lắng đến đâu bà cũng vẫn đến đó tìm chồng, khi bà đến nơi, do dự đứng trước cửa phòng, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm gõ cửa, vừa gõ xong hai cái, cánh cửa bỗng tự động mở ra.
Cánh cửa không khóa!
Vân phu nhân không nghĩ nhiều liền bước vào, căn phòng tối đen như mực, khi bà vừa bước vào bỗng cả căn phòng được bật sáng, ngay lúc đó Vân phu nhân cũng sợ ngây người đứng bất động.
Bà không thể tin được, kinh ngạc nhìn đôi người nằm quấn lấy nhau trên giường kia, Vân phu nhân chỉ cảm thấy lòng ngực khó thở, tim như thể bị một bàn tay vô hình nào đó xuyên qua bóp nghẹn.
Vân Huân trong cơn mơ hồ thì bỗng nghe thấy một tiếng hét bên cạnh, sau đó là một tiếng nức nở của một người phụ nữ bên cạnh ông, “Chị….chị họ. ”
Vân Huân giật mình, chị họ? Ông chợt tỉnh táo hơn hẵng, nhìn qua người bên cạnh chỉ thấy một người phụ nữ thân không mặc đồ chỉ quấn mỗi một chiếc chăn cùng ông, hơn người phụ nữ này còn là em họ của vợ ông!
Vậy cái từ “chị họ ” kia, không lẽ—-
Vân Huân vừa nghĩ liền đưa mắt nhìn người đứng trước cửa phòng, quả nhiên là bà, ngay lúc này Vân Huân cũng cảm thấy hoang mang cùng hoảng hốt không thôi, đã xảy ra chuyện gì? Vì sao ông lại ở cùng một chỗ với Tương Mịch?
“Nghi nhi, anh… ” Ông thật sự không biết chuyện gì cả, nhưng hiện tại mình đang trong tình cảnh như thế, lại bị vợ bắt gặp, dù là ai đi chăng nữa họ cũng sẽ có chung một suy nghĩ.
Vân phu nhân kìm nén sự xúc động, ảm đạm nhìn chồng mình, lại lướt mắt nhìn đến người phụ nữ đang khóc đến hoa lê đẫm mưa đang bên cạnh ông, Vân Huân theo cái nhìn của bà cũng dời lên người bên cạnh, ánh mắt của ông lúc này cũng chợt lạnh lẽo u ám hơn hẵng, đừng nhìn ông bề ngoài có vẻ nho nhã lịch sự, cả người lại phảng phất sự ấm áp như gió xuân người gặp người thích như thế, con người ông cũng ngay thẳng chính trực, đối với cô em họ này của vợ, ông cũng xem như em gái mà đối tốt, nhưng thật không ngờ rằng những ngày tháng qua thể hiện trước mặt ông đều là bịa đặt cả, Vân phu nhân không biết chắc chắn nghĩ ông đã chủ động lên giường cùng cô ta, nhưng có ai biết chính cô ta đã hạ cái gì vào ly nước chanh của ông?
Ban đầu khi ông một mình đến buổi tiệc rượu của bạn, trùng hợp thay Tương Mịch cũng góp mặt tại đó, ông hiểu tửu lượng của mình như thế nào, làm sao chỉ mới có mấy ly ông đã say rồi? Cùng lắm đầu chỉ là hơi nhức một tí, Tương Mịch lúc ấy thấy ông không thoải mái nên mới giúp đỡ, từ chối khéo sau đó đưa ông về phòng nghỉ ngơi, ông nghĩ cô ta tốt bụng như thế, vợ của ông lại yêu thương cô ta như em gái nên ông cũng hết lòng giống vợ, xem cô em họ này như em gái mình mà yêu thương, nào ngờ cô ta lợi dụng sự tín nhiệm này, nhân lúc không để ý đã chuốc thuốc ông, vợ ông biết được địa chỉ nơi đến cùng số phòng, chắc chắn đều do cô ta ngầm sắp đặt tất cả.
Chỉ cần nghĩ đến những việc cô ta làm nhằm nhắm vào gia đình ông, Vân lão gia bỗng tức giận, mắt ông đỏ ngầu, nhất thời không kìm chế liền vung một bạt tai vào mặt Tương Mịch khiến cô ta nhất thời không phòng bị bị ông đánh xuống đến choáng váng.
Ông to tiếng quát: “Tiện nhân! Vợ chồng chúng tôi luôn coi cô như em gái mà đối tốt, cô bây giờ là ý gì? Dùng cách đê tiện này để trả ơn cho chúng tôi sao? ”
Vân phu nhân có chút ngây người, hiển nhiên cũng không ngờ chồng mình sẽ đánh Tương Mịch một cái bạt tai như thế, trong trí nhớ của bà, Vân lão gia luôn là một người tao nhã trầm ổn, từng cái nhấc tay nhấc chân của ông đều toát lên một phong thái cao quý, bà chưa bao giờ nhìn thấy ông tức giận đến nỗi làm ra một hành động lỗ mãng như đánh người như thế.
Mà bà cũng biết chồng mình trước giờ vẫn luôn yêu thương gia đình, ông chưa bao giờ làm tổn thương bà chứ đừng nói đến việc ông có ngoại tình hay không, Vân phu nhân tự trấn an mình bằng đủ loạn lý do, cố thay chồng mình âm thầm an ủi bản thân, bây giờ trước hết bà phải thật bình tĩnh, chỉ có bình tĩnh thì mới có thể cùng nhau ngồi xuống nói chuyện, nói ra những gì có thể giải quyết cho sự việc hiện tại này.
Chồng bà không phải loại đam mê nữ sắc hay ăn chơi như những người đàn ông khác, ông là một người đàn ông mẫu mực xứng đáng làm một người chồng lý tưởng của mọi cô gái, cũng là một người cha vô cùng tốt, vì thế nên bà sẽ tin ông!
“Chúng ta về nhà, nói chuyện sau. ” Vân phu nhân không mặn không nhạt để lại mấy câu với Vân lão gia sau đó quay người rời ra khỏi phòng.
Vân Huân nhìn thấy vợ bỏ đi, hận không thể cấp tốc vèo một cái chạy tới ôm bà và nói: Nghi nhi, anh thật sự không làm chuyện này, tin tưởng anh. Nhưng, bà sẽ tin chứ?
Tương Mịch ngồi ngẩn ngơ trên giường nhìn bóng lưng của người trước cửa cứ thế biến mất, trong lòng bỗng dâng trào một hận ý mãnh liệt, Tương Mịch dè dặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Anh…anh họ, anh đừng lo, em sẽ giữ kín chuyện này, em sẽ thu dọn mọi thứ mà. ” Giọng điệu cô ta nghe có vẻ đượm buồn, cố kìm nén sự uất ức cùng đau lòng.
Nhìn người phụ nữ xinh đẹp với khóe mắt ẩm ướt vừa mới khóc như thế, hiện tại chính là bày ra một bộ dáng đáng thương, nếu trước mặt là một người đàn ông bình thường khác, họ chắc chắn đã bị cô ta lừa rồi, nhưng ông làm sao lại không nhìn thấu điều này?
Vân Huân cười lại trong lòng, thầm nghĩ đến ba chữ: Bạch liên hoa.
Với cái loại phụ nữ này ông đã từng thấy rất nhiều, và loại người này ông cũng cực kỳ bài xích chán ghét với họ, thật không ngờ cô em họ ông và vợ luôn xem như em gái mà yêu thương lại dùng những thủ đoạn ghê tởm như bao người khác như thế lên người ông cũng như nhắm vào gia đình ông.
Vân Huân lạnh lùng thốt: “Cô nghĩ diễn trò như thế còn tác dụng với tôi? Đáng ghê tởm, lý ra tôi đã phải nhìn thấu con người cô từ sớm. ” Trong lời nói của ông phần cay nghiệt có, phần châm chọc có, tất cả đều xuất phát từ sự chán ghét cùng phẫn nộ của ông dành cho cô ta.
Tương Mịch bất giác cả người run nhẹ sau chiếc chăn quấn quanh người, cô ta cúi đầu, mái tóc dài rối bời vì thế mà che đi khuôn mặt cô ta, nhưng xuyên qua những sợi tóc mỏng manh kia lại có thể nhìn thấy một vết đỏ hồng trên mặt, Vân Huân vừa nãy đã tức giận tột cùng nên ra tay cũng rất nặng, chẳng những khiến bên mặt cô ta sưng lên, mép môi cũng có tí máu.
Sau khi Vân Huân một thân chỉnh tề, ông cũng chẳng thèm nhìn lấy cô ta một cái hay để lại một câu gì mà đã vội vàng rời khỏi như thể ông chán ghét cái nơi này đến phát ói, càng ở thêm với cô ta thêm một giây phút nào nó sẽ vấy bẩn ông.
Đợi Vân Huân rời khỏi căn phòng, Tương Mịch vẫn ngồi yên một tư thế trên giường, khóe môi trên gương mặt bất giác cong nhẹ, “Ghê tởm tôi sao? Hah—–Ha ha ha ha ha ha. Vậy thì cứ ghê tởm tôi tiếp tục đi, tôi sẽ khiến cho cái gia đình đó của các người phải trả giá cho cái câu nói này của anh Vân Huân! ”
Vốn dĩ, Vân lão gia cùng Vân phu nhân sau khi ngồi xuống cùng nhau nói chuyện, mọi việc này Vân Huân muốn tự ông giải quyết, chắc chắn sẽ không để bà phiền lòng, vậy mà ngờ đâu việc này vừa kết thúc được một tháng, vốn tưởng sẽ không còn chuyện gì nữa nhưng cho đến một ngày Tương Mịch bỗng cầm một tờ giấy đến trước cổng Vân gia tìm họ.
Cô ta nói, cô ta đã có thai, là vào đêm ấy với Vân lão gia, Vân phu nhân vì từ cái chuyện đêm đó của chồng và em họ mình nên đã sinh bệnh nào hay, nay một lần nữa gặp lại sau một tháng mà Tương Mịch đã mang cái thai đến đây khiến bà nhất thời không chịu được cú sốc này nên ngất xỉu.
Vân Huân biết chuyện vô cùng tức giận, ông ngay lúc đó đã nổi lên sát tâm với đứa bé trong bụng Tương Mịch, vốn muốn bỏ nó, mặc kệ bọn họ nhưng Tương Mịch đã hết lần này đến lần khác mặt dày xin xỏ nài nỉ với Vân phu nhân, xin bà không cần để ý đến cô ta cũng không sao, nhưng đứa bé trong bụng dù gì cũng là vô tội, nó đến là đều bất chợt, nó cũng là một sinh mạng, mà cô ta làm mẹ không thể giết con mình được, cho dù nó còn nhỏ nhưng điều này thật tàn nhẫn, nhưng dù đứa trẻ được sinh ra cũng không thể không có cha, vì thế Tương Mịch đã quỳ dưới chân Vân phu nhân, để cô ta sinh đứa bé và đứa bé xin hãy để Vân gia nuôi nấng, đứa bé dẫu sao cũng mang trong mình dòng máu của Vân gia.
Vân phu nhân mặc dù không muốn nhưng cũng có chút không đành lòng, Tương Mịch nói đúng, tuy bà không thích Tương Mịch cũng không muốn sự xuất hiện của đứa bé này, nhưng đến cũng đã đến, nếu tự tay giết con mình như thế thì thật sự tàn nhẫn, làm mẹ, ai mà không thương con mình, bản thân bà cũng như vậy, nên bà rốt cuộc cũng mềm lòng, Vân phu nhân đồng ý sau khi Tương Mịch sinh đứa bé ra, bà sẽ thay Tương Mịch cùng Vân gia nuôi nấng đứa bé này. Mà đối với Vân Huân ban đầu ông phản đối kịch liệt, lúc sau cũng phải nghe theo ý vợ, chấp nhận nuôi đứa bé trong bụng Tương Mịch sau khi sinh, ông quyết định sau khi cô ta sinh xong liền cho cô ta một số tiền, nhất định phải đem cô ta đi xa ông mới yên tâm, như thể ông rất sợ cô ta còn ở Trung Quốc lần nào sẽ luôn nhìn chăm chăm vào Vân gia ông, vì muốn vào Vân gia, cô ta sẽ dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích và làm tổn thương đến gia đình ông.
**********
Tác giả: “Lưu ý ở đây nhé: Vân Huân tiên sinh này cùng thế hệ với Cố Duật Hành, đến đời con Cố Duật Hành đã 46 tuổi, còn vị Vân tiên sinh đây 50 tuổi.
Các chương sau nếu cần lưu ý về chuyện gì mình sẽ ghi lưu ý cho mọi người, các bạn còn các thắc mắc gì thì hãy cmt bên dưới mình sẽ trả lời. ^^ “
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!