Bình Yên Ấy Là Anh
Chương 40
Cái mụ già đó…
hừm… tôi già đầu rồi… lại điều khiển được bao nhiêu con người. hà cớ gì lại để bị khuất phục trước mụ ta… không được… giờ thì 36 kế cua zai ngày xưa con Oanh dậy em cũng không hiệu quả bằng 36 kế cua gái mấy thằng em tôi dậy… được rồi… lần này nhất định… không về tay không.
Trên này đang mùa mưa… mưa nhiều, lũ nhiều. tôi gửi xe tận dưới thị trấn đi lên. vật vã mấy tiếng mới lên đến nơi. ngôi nhà páng và em vẫn nguyên vẹn. tôi thở phào. đường đất bẩn, cộng thêm việc chẳng mang theo quần áo. Thấy tôi Páng không khỏi bất ngờ. chạy lại ôm lấy tôi. Người trên này quý người thật đó.
trời mưa nên em cũng ở nhà. Đang ngồi trong nhà nẩy ngô. mấy bắp ngô khô khốc như thế nảy chắc đau tay lắm
– vào đây, vào đây. Sao lên mà không báo tôi trước.
– em …
Tôi cười ngại ngó em 1 cái. Em cũng liếc tôi rồi cúi xuống làm tiếp. vợ Páng thấy tôi thì cười nhe bộ răng đen.
– thế nào? để tôi đi kiếm cái gì uống rượu nhé.
– vâng.
Tôi gật đầu.
– người ông ướt hết rồi, bẩn rồi thì đi thay ra không lạnh ốm đó.
– nhưng…
Tôi ngập ngừng, Páng nhìn tôi.
– sao?
– nay em không mang quần áo lên.
– sao?
– là em tiện đường lên đây thăm anh chị.
Tôi nói dối. Páng gật gù… có vẻ tin lời tôi… đang ra vế sau tôi sẽ nói: và em… nhưng nghĩ lại thì không nên… đừng lộ liễu quá.
– thế chờ tôi tí.
Páng đi vào bên trong nhà, một lúc sau đi ra
– đây. mặc tạm quần áo tôi đi
Páng đưa cho tôi bộ quần áo chỉ có điều, Páng thấp hơn tôi, người nhỏ, mà quần áo thì lại bé…đã vậy… nhìn bộ quần áo… quả thật tôi cũng không dám mặc nữa…
Tôi cười khổ, đón bộ quần áo nhưng nhìn em… ánh mắt khẩn cầu.
Mà cầu cái gì… coi như đây là bài học của tôi… từ giờ đi đâu cũng phải mang đồ theo… đúng là dại gái lắm cơ Vinh ạ… già rồi…vẫn dại.
thấy tôi như vậy em đứng lên đi về phía buồng của em… một lúc sau đi ra với 1 bộ quần áo. Đưa nó cho tôi không nói gì. Tôi 1 tay đón bộ quần áo của em. Trăm lần xúc động và vui… bật đèn xanh… có phải đèn xanh bật rồi không anh em?
còn em cúi xuống cầm bộ quần áo của páng
– ông không mặc vừa đồ Páng đâu. ông cao thế này này… mặc đồ Páng rách mất.
Em rũ rũ nó ra gấp gọn lại lịch sự đưa cho vợ Páng mang cất vào nhà
– con lợn ăn tết nó béo ra bụng nó tròn tròn
vợ Páng cười.
– nó thấy mùi gái nó mò lên đây ăn tết à?
nhiều người sẽ không hiểu sao vợ Páng lại nói từ ăn tết … nhưng thật ra vì có tôi ở đây nên ngày nào cũng có mồi ngon như tết ý… cho nên bọn trẻ gọi là ăn tết, và bọn trẻ thấy tôi thì thích vì thấy tôi là thấy tết.
em cười thẹn ngồi xuống nảy ngô
– Pìn, mang ô che cho vinh ra nhà tắm đi.
– páng che hộ em đi. không có đưa ô cho ông tự đi ra
– nhưng mà nó không biết tắm chỗ nào.
– ông biết đó.
– thôi đi, tối mưa lại trơn, nó ngã xuống núi mày nuôi nhé.
hừ…
em đứng lên, ra cầm cái ô đi ra.
Tôi làm gì có chuyện từ chối cơ chứ…tôi hớn hở… đi theo em, em cầm ô mà cái ô chạm đầu tôi, thật ra… tôi ướt chứ em không bị sao hết.
– soi đèn cho tôi tắm được không?
Em tròn mắt.
– trong đấy dột ít thôi, mang đèn vào.
– hỏng điện thoại đó, soi đi
Tôi dúi cái điện thoại vào tay em. Công nhận sống đây cũng quen, nhà tắm là cái ô gỗ lớp lá cây và tấm xi măng… cái bạt làm cửa… như này là lịch sự hơn khối nhà rồi đó.em đứng bên ngoài cầm ô soi đèn vào cho tôi, tôi đứng bên trong dội nước lên người. cái hay là tôi nuy, nhưng không đóng cửa… em nhìn thấy… ái ngại quay đi.
– kéo cửa vào.
– gì cơ…
– kéo cửa vào… đẹp lắm mà phơi ra, người ta thấy cười cho đó.
– em thấy hết rồi còn gì…
Tôi tủm tỉm
thấy em quay đi không thèm trả lời tôi bước lại. Tối thế này ai nhìn thấy chúng tôi.. tôi vòng tay qua eo khiến em giật mình.
– ông làm cái trò gì thế
Em không dám nói to.
– tôi nhớ…
– ….
– em… tôi nhớ em nhiều lắm… tha thứ cho tôi đi mà… tôi khổ lắm.
Tôi đứng sát lại… cọ cọ cái thằng em vào người em… nó lớn rồi… vả lại đã nhịn ăn lâu lắm… khổ quá.
– ông điên à… tránh xa tôi ra.
Em đẩy tôi. ngại ngùng tính chạy. Tôi siết chặt không cho chạy.
– Bình… đừng thế mà… tha cho tôi…
– ông về đi, lên đây làm cái gì… tôi nói tôi không muốn gặp ông cơ mà.
– nhưng tôi muốn gặp em.
– vì cái gì? Ông đừng mang tôi ra làm trò cười cho nhà ông.
– tôi ko hề… tôi nhớ em…
Tôi siết mạnh, hôn lên tóc em dụ dỗ. em đứng im vì không chạy được, một tay cầm ô, một tay đẩy tôi, tôi thì một tay ôm, một tay kéo cái tay hư hỏng của em về chỗ…
Em giật mình cố rút tay ra… thích thế…trong 36 kế.. kế này gọi là mỡ dâng miệng mèo.
Nhưng mà mỡ này không ngon, kèo này không thơm, em cũng không phải dạng vừa ăn… đến khi không thắng được tôi, thì quay ra nhìn tôi, mím môi cầm lấy thắng em xoa xoa làm tôi thích thú… trong lúc tôi mất hết đề phòng thì cấu cho nó m ột cái đau điếng.
– á…
Tôi ôm lấy nó …
– đồ dê già…
– em ác vừa chứ… mất giống nhà tôi.
– ông còn thế thì còn bị nữa… tắm đi rồi vào
Em gác cái ô cho tôi còn em đội mưa đi vào phòng, tôi nhìn theo mà lòng buồn đau nhiều lắm… kế này thất bại rồi.
Tôi cũng mò vào chỗ tôi ngủ, Páng trải cho tôi cái chiếu
Em cho tôi cái gối với cái chăn. Em biết tính tôi ưa sạch sẽ nên cũng biết ý mà quan tâm tôi mấy cái bé tẹo ấy là tôi vui rồi.
– em…
– ….
– quần áo của ai đây?
Tôi giăng giăng bộ quần áo trên người… to như vậy chắc chắn là mua cho đàn ông dưới xuôi…
– quần áo thằng nào?
– chồng tôi
Em trả lời thản nhiên, tôi tự nhiên thấy ngứa ngáy hết người, tôi cởi phăng nó ra vứt sang một bên,
– trả em đó…
– này… ông định để thế ra ngoài à?
– kệ tôi…
– ông điên rồi.
Tôi ở không… kệ…nếu em mà nhìn được chỉ có phát thèm… thằng em vẫn tỉnh táo nhé… lớn tướng đây.
– thôi mặc vào đi… hí hí
Cái này người ta gọi là Mỹ nhân kế đó…
– mặc vào đi, trông buồn cười lắm.
– tôi ko mặc lại đồ người ta.
– thì sao?
– ko thích
– thế vợ người ta có lấy lại không?
Tôi ngóc đầu lên nhìn sang khe cửa. em đang ngồi
– giờ không còn là vợ người ta nữa… đứa nào dám nhận tôi đạp vỡ mồm.
– với lại tôi cũng đâu có mới… chỉ sợ người ta chê tôi thôi… cũ kĩ rồi, nát rồi.
– vậy đậy lại đi… kì lắm…
– để cho bỏng mắt tí. mở ra công nhận….thoáng
Em cười rúc rích bên kia
– mặc vào đi, quần áo đó chưa ai mặc đâu.
– vậy em mua cho ai.
– lần trước ông mặc quần dài nhiều cho nên….
Tôi quay sang nhìn em… sung sướng … sung sướng…
bật đèn xanh… bật đèn xanh…cho tôi rồi
tôi vơ quần áo mặc vào… ngửi ngửi… thích thú…
– em.. thơm lắm… Cho tôi qua đấy nha.
– ngủ đi.
Em nằm xuống kéo chăn kín ko thèm ngó tôi
– em… Cho tôi qua với.
– ông mà nói nữa tôi đuổi về.
Nghe vậy tôi nằm im. Thôi được. Tôi mới lên mà gặt được thế là mừng rồi.
Hôm sau mưa tạnh. Em dắt mấy đứa trẻ xuống trường. Tôi bám theo.
Nhìn tôi với cái quần ngố và áo phông trông cũng ngầu ra trò. Xuống đến trường tôi đứng ngoài nhìn hai cô dạy học. Bọn trẻ ngồi im. Nhìn em say sưa vào cái bảng sao thấy em đẹp đến vậy.
Đến giờ giải lao tôi rót nước mời hai cô uống. Tôi ngồi xuống cạnh bà chị đồng nghiệp em bắt chuyện. Chúng tôi nói chuyện vui lắm. Tôi pha trò cho bà ấy cười. Còn bà ấy cũng vào hùa với tôi. Em quay đi, có vẻ ko được vui cho lắm.
Tôi sẽ chọc giận để em nghĩ đến tôi.
Em tuy vẫn bình thản nhưng đến lúc về đi nhanh hơn. Tôi dắt theo lũ trẻ. Hớn hở như chúng nó. Em cứ giận đi. Được rồi. Lần này tôi tấn công đấy nhé. Ko thể để mấy thằng nhãi con chê cười đc. Tôi là sếp chúng nó cơ mà.
Kế này gọi là dương đông kích tây.
Tôi chợt nhận ra. Hóa ra sau những mệt mỏi của công vc. Của cuộc sống chọn nơi bình yên như này, sống một cuộc đời ko toan tính bon chen lại là một niềm vui.
Nhìn em ai nói ba mấy tuổi nào.
Sau này về già, tôi sẽ đưa em tới đây. Sống cuộc sống bình an, cùng em an hưởng nốt phần đời còn lại.
Tôi với Páng uống ruợu với nhau mỗi ngày. Nhất là vào buổi tối chúng tôi nhâm nhi kể nhau nghe công việc dưới xuôi nó phức tạp như nào.
Tôi uống quen. Ko có… Ko chịu đc. Rượu trên này bổ lắm nên ng ta cứ đẻ sòn sòn.
Kể ra mà uống rền mấy tháng mà ko có cái gì để cho ra… Thì điên mất. Cho nên tôi phải… Càng nhanh càng tốt.
Sáng nay cho bọn trẻ đi học. Tôi quay về phụ Páng làm cái chuồng lợn. Nhà Páng cũng có mấy con lợn con trâu để dành. Tài sản của người ta là con trâu, con lợn mà quý lắm. Hì hục đến quá trưa mới xong. Tôi vào thay quần áo, nhưng mấy hôm ẩm trời, quần áo không khô được. Páng đưa cho tôi cái quần rộng nhất của ông ấy. Tôi cười khổ. Thôi thì mặc tạm chứ giờ biết sao. Tôi xỏ cái quần đến nửa ống đồng. Cái quần màu đen, vải đã xoăn lên. Trông tôi đúng chất trai thời Chí Phèo…
Nghĩ vậy… Tự nhiên trong đầu lóe lên một tia ý tưởng vô cùng độc đáo và hay ho. Đảm bảo sẽ thành công.
Em về thấy tôi mặc bộ quần đó. Nhìn tôi tủm tỉm cười. Tôi ái ngại… Nhưng kệ chứ. Chí Phèo mà.
Chúng tôi dọn cơm ăn muộn. Ngồi nhâm nhi ly rượu. Páng hai mắt mơ màng.
– Vinh nó hết quân áo rồi. Chốc cái Pìn xuống xã mua cho nó bộ quần áo.
– Páng với ông đi đi. Đường bẩn lắm.
– mày sao gọi là ông. Gọi anh đi.
– kệ
Em quay đi. Cố ăn được chút cơm rồi đứng lên.
– ta đưa khóa xe. Hai đứa xuống nhà anh Tráng nhé.
– có việc gì anh?
– cán bộ mời Vinh xuống chơi. Chả mấy khi nó lên đây chơi.
Em bĩu môi. Ăn xong tôi mang hai cái mũ ra.. Đưa cho em.
– gì đấy.
– đi
– rủ Páng đi.
– Páng đi bắt lợn bên bản
– Thế để mai
– hâm à? Ngừoi ta mời hôm nay.
– đi mình đi.
– ko biết đường.
– thôi mày đi đi. Pìn… Hộ anh nhé.
Páng cười.
– tao đi bắt lợn. Bao giờ có công việc mang ra giết.
Páng cười. Đeo cái cùi lên lưng rồi đi. Tôi giật tay em.
– đi
Em quay ra. Khuôn mặt tôi đầy chất tội nghiệp.
– xuống đó mua bộ quần áo. Chứ mặc thế này.
Tôi giở giở quần áo. Em cười khúc khích nhìn tôi.
– lên xe đi mau lên.
Em leo lên xe.
– ôm vào.
– kệ.
Tôi phóng đi. Nhưng đi đc1 quãng đên chỗ lầy lội lại xuống dắt xe. Những ngày nắng thì ko sao chứ ngày mưa lên đây khổ lắm.
Chúng tôi hi hoay mãi mới xuống xã. Có vài cửa hàng bán quần áo..
Em lựa quần áo cho tôi. Cái áo có thể vừa. Cái quần chun thì mặc tạm. Chứ cái quần shịp thì…
– Cái này có vừa không?
– Em dùng rồi mà ko biết à.
Em lườm.
– Ai biết giờ nó ra thế nào. Có khi bị dùng nhiều teo rồi ý.
– Vớ vẩn hôm nọ nhìn rồi còn gì.
– Hay chốc nữa em kiểm tra lại đi.
Hừ… Em cau mày. Giở cái quần ra.
– cái đấy chật…
– Ko có, mặc tạm.
– Nhưng lúc nó thức thì đau.
– Thì cho nó ngủ đi.
– Nhưng mà bên em thì nó ko chịu ngủ
Em đỏ mặt.
– Tránh xa ra. Ai khiến…
– Kệ. Tại em
Tôi mè nheo lấy lòng.
Chiêu này gọi là lấy nhu thắng cương. Em có vẻ mủi lòng
– Này… Đừng nói vớ vẩn.
Chúng tôi dắt nhau vào nhà Tráng lúc ấy cũng tối.tôi và Tráng uống rượu đến khuya. Đến giờ đi ngủ. Tráng xếp cho chúng tôi 1 phòng của con gái. Tôi tủm tỉm… Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông. Có lẽ anh Tráng biết tôi lên đây vì mục đích gì.
Em ái ngại nhìn tôi, vẻ ko hài lòng. Tôi hiểu chứ… Nhưng mà giả vờ say thì vẫn hay hơn. Tranh thủ hơn cao thủ.
– Em… Tôi say mất rồi
– Ko ai say mà nhận mình say đâu.
– Say thật.
Tôi vờ lảo đảo. Đây gọi là chiêu chí Phèo lừa thị nở.
Tôi lảo đảo. Ngả người vào em. Em đẩy ra.
– Tránh xa ra
– Đừng.. Chấp cả thằng say à.
Em có vẻ sợ tôi. Né vào 1 góc nhà. Tay chân run run… Tôi cũng ko hiểu vì sao. Trc đây khi chúng tôi còn bên nhau, mỗi lần tôi say em còn vui ý chứ. Ko biết cái ng kia có làm em tổn thương vì say ko?
Nhưng mà giờ em nằm trong tay tôi rồi. Hôm nay… Đừng hòng chạy thoát.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!