A Hạnh - Chương 37: Rạp hát
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


A Hạnh


Chương 37: Rạp hát


Ngày tiếp theo A Hạnh đi theo phụ thân.

Bởi vì có A Hạnh giúp một tay nên Lý Nhuận Phúc kiếm khách lại khá hơn.

A Hạnh miệng lưỡi ngọt ngào, nụ cười rực rỡ, chào hỏi khách nhân lên xe, 4 chỗ ngồi rất nhanh đã đầy, Lý Nhuận Phúc thấy con gái giúp được một tay trong lòng cũng vui vẻ mà không thấy ai chú ý tới nàng là một nữ hài tử yên yên lòng.

Xe chạy đi hướng Đông thành. Trên đường có người lên xe, có người xuống xe. A Hạnh vì bảo vệ cổ họng nên không có lớn tiếng hô to như Lý Nhuận Phúc, chỉ là khách nhân đến gần mới chào hỏi nhưng chỉ như vậy thôi mà sau mấy chuyến cổ họng vẫn bắt đầu khô rát, như vậy có thể thấy được thường ngày phụ thân vất vả thế nào.

Cho dù cổ họng nói không ra lời ông cũng tiếc rẻ không nỡ nghỉ ngơi.

Lý Nhuận Phúc nhìn con gái hắng giọng liền quan tâm hỏi: “A Hạnh, cổ họng không thoải mái sao? Nếu không lát nữa con trở về nhà đi, một mình phụ thân cũng không sao!”

A Hạnh lắc đầu một cái: “Không có chuyện gì, con uống chút nước là được!” Nàng lấy bình nước bên hông ra uống mấy ngụm nước. Nước mát thấm vào cổ họng khô khốc, thoải mái hơn một chút. Nàng thấy phụ thân còn lo lắng nhìn mình, vội vàng cười nói: “Uống nước xong tốt hơn nhiều rồi!”

Lý Nhuận Phúc cũng biết con gái nghĩ cho mình, càng vui mừng cảm động, vội nói: “Rất nhanh sẽ đến Đông thành, một lát đến rạp hát của ông chủ Lăng là có thể nghỉ ngơi được rồi.”

“Vâng.” A Hạnh gật đầu một cái.

Phía đông của Tấn thành là nơi phồn hoa nhất, tụ tập các cửa hàng, quán trọ. Trên đường người đi tấp nập, rất náo nhiệt.

Xe ngựa dừng ở đầu Đông thành, hành khách theo thứ tự xuống xe, A Hạnh cười nói với bọn họ: “Chú bác đi thong thả, nửa canh giờ sau chúng ta lại trở lại chỗ này nếu như muốn ngồi xe trở về, có thể ở chỗ này chờ chúng ta.”

Các hành khách rối rít gật đầu, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Ngươi là con trai của phu xe Lý?”

” Không phải, tôi là cháu!” A Hạnh cười nói.

Vị khách nhân kia hướng về phía Lý Nhuận Phúc lớn tiếng nói: “Có được đứa cháu tốt như vậy, phu xe Lý thật có phúc khí!”

Lý Nhuận Phúc không lên tiếng cười gật đầu. Trong lòng cũng đang thầm kiêu ngạo vì con gái.

Chờ khách nhân đi xa Lý Nhuận Phúc đánh xe vào một cái ngõ hẻm trước một cánh cửa gỗ màu xanh thì dừng xe. Sau đó bước xuống đến gõ cửa.

Chỉ chốc lát một người đàn ông mặc một cái áo đuôi ngắn mở cửa nhìn thấy Lý Nhuận Phúc thì cười nói: “Lý huynh, tới rồi!” Tiếp theo mở cửa lớn để Lý Nhuận Phúc dắt xe ngựa vào.

“Cổ họng còn chưa khỏe à?” Người nọ lại hỏi.

Lý Nhuận Phúc cười khổ lắc đầu. Sau đó quay đầu lại nhìn A Hạnh vừa xuống xe ngựa, nhẹ giọng nói: “Đây là cửa sau rạp hát. Chuồng ngựa ở bên cạnh.” Tiếp theo liền chỉ người đàn ông nói: “Kia là Quách Lâm người phụ trách chuồng ngựa, thường gọi là Quách đại ca.”

A Hạnh nhìn người đàn ông kia, thoải mái kêu một tiếng Quách đại ca.

Quách Lâm nhìn A Hạnh hỏi Lý Nhuận Phúc: “Tên tiểu tử này là ai?”

Lý Nhuận Phúc thấy hắn cũng không nhìn ra A Hạnh là nữ hài tử không khỏi cười nói: “Là cháu họ.”

Hai bên lập tức chào hỏi sau đó Lý Nhuận Phúc tháo xe xuống dắt ngựa đến chuồng để Quách Lâm cho ngựa ăn, mình thì mang theo A Hạnh đi vào trong phòng nhỏ bên cạnh chuồng ngựa.

Trong phòng nhỏ trang trí rất đơn giản, một bàn con con, mấy cái băng ghế dài, còn có một cái giường gỗ, đại khái là chuẩn bị cho người của chuồng ngựa dùng để nghỉ ngơi.

Hai cha con ngồi xuống cái ghế, không bao lâu, một phụ nữ bưng một bình trà cùng nụ cười khả ái đi tới.

A Hạnh giương mắt nhìn người phụ nữ này một chút , ước chừng khoảng 30 tuổi, vóc người đầy đặn, mặt mũi trắng noãn, lớn lên không thể nói là đẹp nhưng cũng rất thuận mắt. A Hạnh chú ý tới từ sau khi nàng tiến vào ánh mắt vẫn dính vào người của Lý Nhuận Phúc, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉm, trên má thoáng đỏ.

A Hạnh nhướng mày một cái, nàng cảm thấy vẻ mặt vị cô cô này rất ái muội. Khóe môi nàng nhếch lên một nụ cười, mặt không đổi sắc nhìn bọn họ.

Người phụ nữ đặt bình trà lên bàn, nói với Lý Nhuận Phúc: “Nghe Quách Lâm nói cổ họng ngươi còn chưa khỏe, cho nên cố ý ngâm chút trà nhuận họng cho ngươi.” Sau đó đem nước trà rót vào ly  đưa tới trước mặt của Lý Nhuận Phúc: “Lý đại ca, thừa lúc còn nóng người mau uống đi.” Ba chữ Lý đại ca này làm cho A Hạnh nổi da gà.

Ai ngờ Lý Nhuận Phúc lại giống như là không có gì ngẩng đầu nói với nàng nhẹ nhàng: “Cám ơn Vương tẩu, đã làm phiền ngươi để ý.” Vừa nói vừa đưa trà đẩy tới trước mặt A Hạnh: “Cổ họng con không thoải mái, uống trước đi!”

Vương tẩu nhìn ly trà trước mặtA Hạnh, khuôn mặt buồn bã, sau đó nhìn Lý Nhuận Phúc sẵng giọng: “Lý đại ca, ta cũng đã nói với ngươi rất nhiều lần, ông ấy cũng đã mất nhiều năm , ngươi đừng gọi ta là Vương tẩu nữa!”

Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu lên, gương mặt lộ vẽ không hiểu rõ: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì?”

Vương tẩu nóng nảy, giậm chân một cái: “Lý đại ca, ta cũng đã nói rất nhiều lần rồi, ta tên là Lưu Quế Hoa, ngươi gọi ta là Quế Hoa là được rồi!”

A Hạnh đang uống tra không nhịn được “Phì..ì..” Phun toàn bộ ra ngoài.

Lưu Quế Hoa lúc này mới ý thức được bên cạnh còn có người khác, nàng quay đầu, thấy một tiểu tử không lớn không nhỏ, cười như không cười nhìn mình, nhớ tới vừa rồi mình nói những lời đó lập tức liền đỏ ửng lên, oán giận nhìn Lý Nhuận Phúc một cái sau đó che mặt xoay người bước nhanh rời đi.

Lý Nhuận Phúc nhìn bóng lưng nàng nhanh chóng rời đi, quay đầu nói với A Hạnh: “Vương tẩu này bị làm sao vậy?”

A Hạnh che trán oán thán một tiếng, thì ra ở phương diện tình cảm này phụ thân chính là một khối gố không hiểu phong tình?

Nhưng không đúng a, phụ thân dầu gì cũng đã từng thành thân, cũng đã có hai đứa con, làm sao ngay cả phương diện này lại chậm chạp như vậy? Ý tứ của Lưu Quế Hoa với phụ thân người sáng suốt liếc mắt một cái cũng nhìn ra được, phụ thân làm sao ngay cả một chút cũng không nhận ra được?

A Hạnh không biết tuy là Lý Nhuận Phúc đã từng thành thân nhưng đó là sau khi giải ngũ thì được người làm mai mối cưới mẫu thân của chị em A Hạnh, ngày đó thành thân chính là lần đầu tiên gặp mặt, sau này cũng chỉ là ở bên nhau sống qua ngày, cũng không có tình yêu gì khắc cốt ghi tâm, mẫu thân của A Hạnh sau khi sinh A Hạnh thì qua đời, Lý Nhuận Phúc cũng không có tiếp xúc qua nữ nhân khác cho nên đối với loại tâm lý thẹn thùng này của nữ nhân đương nhiên không hiểu được.

A Hạnh nói: “Phụ thân, như cô ấy nói, người chồng của cô đã qua đời lâu rồi mới không muốn người gọi cô ấy là Vương tẩu!”

Lý Nhuận Phúc rót một ly trà, uống một hớp, cười khà khà nói: “Cha thấy những người khác cũng gọi nàng như vậy sao?”

A Hạnh cẩn thận nhìn vẻ mặt của ông, thấy ông không giống như là hiểu được tình ý của Lưu Quế Hoa đối với mình, nhất thời miễn bình luận suy nghĩ một hồi rút ra được một cái kết luận, ở phương diện này phụ thân chính là một là một khối gỗ. . .

“Cha, vừa rồi Lưu Quế Hoa kia là ai? Cũng là người của rạp hát sao?”

” Ừ, là người phụ trách phòng bếp, nghe nói chồng trước của nàng là quản sự của rạp hát, hai năm trước bệnh chết.”

A Hạnh cẩn thận nhìn phụ thân, mặc dù ông đã mất một cánh tay nhưng mà vóc người cao lớn, ngũ quan cũng không tệ, hai chị em A Hạnh dáng dấp đều giống như ông, dạo này vì phấn đấu cho cuộc sống mới, người cũng khôi phục sức sống và sự tự tin, nếp nhăn trên mặt giãn đi không ít, nét thành thục của người đàn ông 30 tuổi ở trên người dần dần cũng lộ ra.

Một người đàn ông như vậy, lại có một chiếc xe ngựa, mỗi tháng thu nhập có hơn ba mươi lượng bạc làm sao lại không làm cho nữ nhân thích? Phụ thân thường không đi ra ngoài, nếu như tiếp xúc nhiều người, chỉ sợ sẽ có nhiều nữ nhân hơn nhớ nhưng ông.

Có lẽ ngay cả hoàng hoa khuê nữ cũng có thể cưới! Trong lòng A Hạnh cười trộm.

Nhưng nàng nghĩ cũng chỉ nghĩ như vậy, bên trong nàng vẫn cho là tuổi tác cần phải gần nhau một chút mới tương đối thích hợp, hoàng hoa khuê nữ mười lăm mười sáu tuổi so với Lý Ngân cũng không sai biệt lắm, làm sao có thể cưới một cô nương không có chút kinh nghiệm cuộc sống nào làm tri kỷ!

Dĩ nhiên quan trọng nhất là phụ thân thích, nhưng nhìn bộ dạng này của ông, muốn kích thích dây thần kinh tình yêu thô này hoạt động lại quả thật là một đoạn đường dài. . .

Đang suy nghĩ Quách Lâm cho ngựa ăn xong đi vào, hắn cùng Lý Nhuận Phúc trò chuyện mấy câu, sau đó liền quay đầu nhìn A Hạnh nói: “Vị tiểu đệ này, thời gian còn nhiều như vậy có muốn đi theo tôi vào rạp hát xem một chút không?”

A Hạnh chú ý tới Lưu Quế Hoa ở ngoài cửa thấp thò nhìn vào, nhất thời hiểu Quách Lâm là muốn đưa mình đi, cho hai người bọn họ không gian riêng tạo cơ hội! Trong lòng nàng cười thầm, không ngờ Lưu Quế Hoa này không phải là người phụ nữ ưỡn ẹo câu nệ, còn biết vì hạnh phúc của mình tạo cơ hội! Ngược lại nàng có chút tán thưởng người phụ nữ này! Cho vị cô cô chút cơ hội thì thế nào?

A Hạnh nhìn phụ thân, trong mắt lộ ra vẻ mặt trông đợi, Lý Nhuận Phúc thấy nàng muốn đi, biết Quách Lâm là một người có thể tin cậy, lại là ở rạp hát, hơn nữa A Hạnh đang ăn mặc như vậy, tự mình đi lại xung quanh một chút chắc cũng không có vấn đề gì liền đồng ý: “Được, con muốn đi thì đi đi!” 

Lời này vừa nói ra hai nữ nhân trong cửa ngoài cửa đều vui mừng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN