Một Đời Độc Sủng: Thứ Nữ Làm Phi
Chương 7: Nam tử thần bí
Edit: Chiryu Vũ
Mộ Dung Tâm Nguyệt cười trong lòng, nữ tử thanh lâu đều thích như vậy: Tỳ bà che nửa mặt đẹp làm cho người ta có cảm giác thần bí, tò mò, hiếu kỳ sao? Mộ Dung Tâm Nguyệt tức khắc cảm thấy không thú vị, một mình uống khởi rượu… Thanh Y đứng ở trên đài nhìn phía dưới xôn xao, quả nhiên hiệu quả là đúng như dự liệu của nàng, vì thế, nhẹ nhàng duỗi tay tháo khăn che mặt xuống.
Không khí xung quanh tức khắc ngưng trệ, mọi người hít vào một hơi sâu, sau đó lập tức dưới đài sôi nổi hét lên! Mộ Dung Tâm Nguyệt an tĩnh ngồi ở trên bàn xem xét, liếc mắt nhìn Thanh Y một cái, trừng lớn hai mắt, trong lòng xẹt qua một tia kinh diễm.
Chỉ thấy mặt nàng như trăng tròn sáng tỏ, mi mục như thanh liên tú mĩ, mắt cong tinh xảo, má nhỏ chớm hồng, một bộ dáng hoặc nhân (mê hoặc người), đặc biệt là vòng eo vũ mị, nhưng không hề mất đi vẻ thanh thuần. Nhin nàng ta, Mộ Dung Tâm Nguyệt không khỏi nhớ tới Lâm Đại Ngọc (*): Hai mi cong tựa hoa anh túc, một đôi mắt cười ẩn tình thơ! Những lời này hình dung tư thái hiện tại của nàng ta là chuẩn xác nhất. (Đoạn này dịch không chuẩn xác lắm)
“Hay cho một nữ tử đẹp như thiên tiên! Chỉ tiếc lại ở thanh lâu!” Lục Phong ngồi ở một bên bỗng nhiên nói. Mộ Dung Tâm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một cái, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ có chút kỳ thị với nữ tử thanh lâu a! Nhưng mà, không phải nam tử cổ đại đều chú trọng mấy cái này sao?
“Thật là, mắt diễm như hồ thu nghênh người, phong tình vạn chủng mạo khuynh thành!” Mộ Dung Tâm nguyệt gật đầu khen. (Hãy cứ hiểu đơn giản là đang khen nàng ta đẹp đi)
Chợt quay người lại, phát hiện một đôi mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm vào mình, Mộ Dung Tâm Nguyệt nhìn nam tử phía đối diện, một thân trường bào màu đen, tóc dài cố định ở sau đầu, chỉ là lại gương mặt băng lãnh! Nàng không nhịn được rùng mình một cái.
“Cũng không bằng người nào đó!” Chỉ thấy hắn chậm rãi mở miệng nói…
Mộ Dung Tâm Nguyệt nghi ngờ nhìn qua: “Lời các hạ nói có ẩn ý đi?”
Vừa nói xong liền sảng khoái ngồi xuống vị trí đối diện hắn. Nam tử tựa hồ cũng không để ý, chỉ là tuấn mi nhẹ nhích một chút: “Không biết tiểu…” Hắn muốn nói lại thôi, dừng một chút. “Công tử đừng đa nghi, ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi…” Ngay sau đó sửa lời nói.
Mộ Dung Tâm Nguyệt cẩn thận đánh giá nam tử trước mặt, một bộ hắc y, bên hông mang một viên ngọc bội tinh mĩ, ngũ quan thanh tú tuấn mĩ, khí vũ hiên ngang, nhìn như lạnh nhạt nhưng lại không mất phong độ. Dựa theo tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện đại thì nói: Chính là dạng hắc kỵ sĩ mà nữ nhân sùng bái sao? (Hình tượng nam phụ)
Nam tử bị nàng nhìn chằm chằm có chút sững sờ, sau đó ngượng ngùng ho nhẹ vài tiếng. Mộ Dung Tâm Nguyệt lập tức phản ứng, đột nhiên tâm tình rất tốt cười với hắn: “Ta là Mộ Dung Tâm Nguyệt, xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?” Nàng nhiệt tình hỏi.
Mộ Dung Tâm Nguyệt? Trên mặt nam tử chợt loé chút tươi cười rồi biến mất, đây hẳn là tên nữ hài tử đi! Trong lúc nhất thời Mộ Dung Tâm Nguyệt đã quên mình đang giả dạnh nam nhi, không khỏi dùng tay ngượng ngùng gãi tóc che dấu sự xấu hổ.
“Tại hạ Lãnh Ngôn!” Nam tử nhàn nhạt trả lời xong liền không nói chuyện nữa. Thật ra, ngay từ đầu, Mộ Dung Tâm Nguyệt đã biết, Lãnh Ngôn không nhìn chằm chằm nàng, mà là nhìn ngọc lưu li màu tím nàng đeo trên cổ.
“Hình như Lãnh huynh rất có hứng thú với Tử Lưu Li trên cổ ta a?” Mộ Dung Tâm Nguyệt thấy biểu tình thất thần của hắn, có chút nghi hoặc hỏi.
“Này, không có gì… Ta chỉ là cảm thấy Tử Lưu Li này rất đặc biệt mà thôi!” Lãnh Ngôn phục hồi tinh thần lại, ý thức được chính mình thất thố, giải thích.
“Nga, phải không?” Nàng có chút không tin gật đầu, chợt thấy không khí xung quanh sôi động lên, chỉ nghe thấy trong đám người có người làm ồn, hô: “Thanh Y, Thanh Y…”.
Mộ Dung Tâm nguyệt nhìn xung quanh càmg ngày càng ầm ĩ, cảm khái vạn ngàn, không khỏi lẩm bẩm: “Nói vậy thì là đang chờ mỹ nhân, nhất định là mỗi người đều muốn lên đi?”
Nghe nàng than thở, Lãnh Ngôn nhẹ liếc một cái nhìn nữ nhân trên đài, sau đó đạm mạc rũ mắt xuống: “Cũng không hoàn toàn!” Nhàn nhạt nói.
“Nga, chẳng lẽ không phải sao? Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nam nhân không phải đều giống nhau sao?” Mộ Dung Tâm Nguyệt cảm khái hỏi, cảm thấy Lãnh Ngôn là một người rất kỳ quái, nhưng lại không thể nói kỳ quái chỗ nào?
Thấy hắn không nói: “Chẳng lẽ Lãnh huynh một chút cũng không động tâm sao?” Bỗng hỏi ngược lại.
Lãnh Ngôn nhẹ ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Tâm Nguyệt: “Không phải nam nhân nào cũng đều giống nhau!” Nói xong, cũng không để ý tới nàng, ngửa cổ tiếp tục uống rượu…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!