Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế - Chương 31: – Đoàn trưởng cưỡng gian thiếu nữ nô lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
231


Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế


Chương 31: – Đoàn trưởng cưỡng gian thiếu nữ nô lệ


Mễ Khắc – Địch Lạp, ngũ giai cuồng sa kiếm sĩ, dáng người thấp bé, một trung niên đầu hói tướng mạo bình thường, đầu tóc màu tím, lưu lại một hàng râu nhỏ, là người Thiên Vũ đế quốc, đoàn trưởng Địch Lạp nô nãi đoàn. Gã là người khéo léo tham lam, vô cùng háo sắc. Bởi vì bắt cóc thiếu nữ làm nô lệ đem bán, nên bị Thiên Vũ đế quốc truy nã hàng chục năm nay.

Mễ Khắc có thể xây dựng Địch Lạp nô nãi đoàn, hoàn toàn bởi vì tỷ phu gã là bá tước Ốc Đặc – Khố Lỗ, đóng tại một tỉnh phía đông bắc Mạt La đế quốc có một dải lãnh địa lớn cùng với hai vạn hộ vệ làm chỗ dựa cho gã. Nếu không gã căn bản không có khả năng thành lập nô nãi đoàn.

Thiên Vũ đế quốc không thể dung nạp gã. Vì để những việc thất đức này không ảnh hưởng tới thanh danh của tỷ phu, dựa vào sự uy tín của tỷ phu, gã mới có thể đóng tại Hỗn Loạn hoang nguyên tiền tài cùng nguy hiểm này!

Màn đêm buông xuống, dãy núi Qua Nhĩ là trú địa của Địch Lạp nô nãi đoàn, sắc lang Mễ Khắc đang ở trong doanh trướng của gã nằm ở giữa trú địa, cường gian một thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp.

“Ô… không muốn a… Mễ Khắc lão gia cầu xin ngài tha cho tôi… xin ngài…”

Y phục màu trắng của thiếu nữ tóc vàng đã bị Mễ Khắc xé rách rải rác khắp nơi, thân thể xinh đẹp mềm mại bị thân thể to béo của Mễ Khắc đè chặt không thể tránh thoát, trong miệng khóc lóc cầu khẩn một cách bất lực.

“Xú biểu tử, con mẹ ngươi ngoan ngoãn một chút không được ngọ ngoạy cho ta. Đêm nay lão tử không thể không ngắt đoá hoa của ngươi!”

Mễ Khắc hung hăng quát nhẹ, hai tay tách ra đôi chân ngọc thon dài đang khép chặt của thiếu nữ, thân hình to béo dùng sức đè xuống, cái miệng to lớn hôi thối tách đôi môi anh đào của thiếu nữ, tham lam hút lấy chiếc lưỡi thơm tho. Đoản thương xấu xí dưới hông lúc này cũng đột nhiên đâm vào vùng cấm địa mềm mại.

“A…”

Thiếu nữ đau đớn kêu lên, hết sức giãy dụa cầu cứu. Mễ Khắc lại thập phần hưng phấn tiếp tục huỷ hoại, cực kỳ hưởng thụ sự vùng vẫy của thiếu nữ mang theo ma sát khoái cảm cho gã.

“Đoàn trưởng, đoàn trưởng, không tốt rồi, doanh địa bốc cháy rồi…” Mễ Khắc đang tận hưởng khoái cảm, ngoài trướng bỗng truyền tới tiếng kêu của thủ hạ.

Bất luận kẻ nào bị quấy rầy vào thời khắc mấu chốt này, tâm tình đều không thể tốt được. Mễ Khắc nghe tiếng nhíu mày, thân thể vẫn tiếp tục lộng hành trên người thiếu nữ, trong miệng phẫn nộ chửi lớn: “Con mẹ nó, doanh địa bốc cháy các ngươi không thể dạp tắt sao? Lão tử đang tận hưởng, cút đi!”

“Đoàn trưởng, thế lửa rất lớn. Ngài mau ra đi, còn có địch nhân tập kích chúng ta!”

Bên ngoài trướng lại truyền đến tiếng kêu, Mễ Khắc vừa nghe thấy lời này, dâm tính cùng tức giận tức thì tiêu tán. Gã từ trên người thiếu nữ bò dậy, khẩn cấp mặc y phục, cầm lấy kiếm chạy ra khỏi doanh trướng.

Lúc này trong doanh địa có một nửa đã bốc cháy lớn, doanh địa nô lệ phía sau cùng càng là một mảnh hỗn loạn. Mễ Khắc quơ tay tóm lấy kiếm sĩ gầy gò vừa báo cáo với mình, phẫn nộ hỏi: “Mẹ nó, ngươi nói cho ta biết sao lại thế này. Chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Đoàn trưởng, phía trước doanh địa có một nhóm kị sỹ đến tập kích. Trong doanh bị người châm lửa, doanh địa giam giữ nô lệ toàn bộ đã bị người thả ra, một ít nô lệ đang muốn nhân cơ hội chạy trốn!” Kiếm sĩ gầy gò khẩn trương trả lời.

“Mẹ nó, lập tức thông báo toàn bộ kiếm sĩ đến phía trước doanh địa tập hợp. Xạ thủ tới trấn áp nô lệ cho ta, ai dám can đảm phản kháng giết chết không tha!” Mễ Khắc trước hoảng sợ sau thì chửi bới, rút kiếm chạy về phía trước doanh địa.

Trú địa của Địch Lạp nô nãi đoàn rất có quy mô, phần phía trước cùng phần giữa là nơi ở của đoàn trưởng cùng thành viên nô lệ đoàn, phía sau là doanh địa của nô lệ. Có trên bốn trăm nô lệ, trong đó đáng giá nhất là tinh linh mỹ nữ cùng phần lớn thợ thủ công ải nhân.

Phía trước doanh địa, Diệp Phong người khoác áo choàng màu đen, cưỡi trên chiến mã màu đen, tay cầm Quang Minh Chi Kiếm, trong miệng ngậm Thanh Sảng Tiêu Hồn. Hắn đang nhàn nhã nhìn Khải Đặc, Lạp Phỉ Nhĩ, La Phi, Ai Đức bốn người dẫn Liệt Diễm kỵ sĩ đang cùng với hai trăm nhị giai kiếm sĩ chém giết.

Kiệt Nã Tư cưỡi ngựa ở phía bên phải đoàn trường, thiết cung trong tay mỗi lần phát tiễn đều có thể giết chết hoặc bị thương một gã địch nhân. Thấy Ba Nhĩ tay nắm chặt thiết côn đứng ở bên toát mồ hôi lạnh, cảm khái nếu là chính mình bị tiễn này tập kích, khẳng định là không hay. Y bây giờ mới chỉ học Hỗn Thế Hung Linh Côn, không có học tập công pháp, cho nên thực lực rất yếu.

Lộ Lộ cùng U Nguyệt Nhi đứng sóng vai, đứng ở bên trái thiếu gia ba thước. Thiếu gia giao cho nàng nhiệm vụ là giám sát U Nguyệt Nhi, không thể để U Nguyệt Nhi trốn mất. Đối với Lộ Lộ biết Vô Ảnh Vô Tung Bộ và một chút học thuật mà nói, thu thập U Nguyệt Nhi rất dễ dàng.

Tĩnh Hương cưỡi ngựa nhìn bọn người Khải Đặc phía trước chém giết, cùng với Kiệt Nã Tư không ngừng bắn tên, trong lòng ngạc nhiên không thôi. Nàng cuối cùng đã biết cầm thú nam tước vì sao đối với lần cướp đoạt này cực kỳ chắc chắn.

Từ lúc triển khai chiến đấu tới giờ, ngoại trừ cầm thú nam tước cùng hai người thị nữ và Ba Nhĩ không có hiển lộ thực lực, thì thực lực mọi người còn lại đều khiến Tĩnh Hương giật mình không ngớt. Khải Đặc, Lạp Phỉ Nhĩ hai kỵ sĩ với chiến trận ngũ thức, La Phi với Kinh Hồn tam thức, Ai Đức với Lôi Đình tam thức, dều là võ công cường đại mà nàng tới bây giờ mới thấy.

Mễ Khắc dẫn dắt một bộ phận kiếm sĩ tập trung phía sau, chạy tới phía trước doanh địa, đã thấy kiếm sĩ bên mình cùng kiếm sĩ bên địch đang chém giết. Gã quan sát nhân số đối phương không được một nửa bên mình, nhất thời yên tâm một chút, mở miệng hét lớn: “Tất cả thành viên nô lệ đoàn nghe lệnh, nhanh chóng tập hợp gần ta.”

Những kiếm sĩ đang chiến đấu thấy đoàn trưởng kêu gọi, đều bỏ đối thủ nhanh chóng lui về phía sau, chạy tới tập hợp trước mặt đoàn trưởng.

Khải Đặc thấy thế lập tức hạ lệnh Liệt Diễm kỵ sĩ lập đội hình, cùng địch nhân bảo trì khoảng cách hai mươi thước, hình thành trận thức “Truỳ hình”. Lạp Phỉ Nhĩ, Ai Đức, La Phi ba người lùi về bên trái trận thức, để khỏi trở ngại kỵ sĩ tấn công. Kiệt Nã Tư cũng ngừng bắn tên.

“Hắc hắc, chính chủ cuối cùng còn biết đi ra.” Diệp Phong nhìn Mễ Khắc cười gian xảo. Trước khi hành động hắn dựa vào tốc độ của Tiêu Diêu Càn Khôn Bộ, tiến vào doanh địa châm lửa. Trong lúc giải quyết nơi giam giữ nô lệ đoàn, thì phát hiện trong doanh trướng Mễ Khắc truyền ra tiếng giãy dụa cầu cứu, biết lão tiểu tử này khẳng định là đang chơi đùa nữ nhân.

Lần này kế hoạch của Diệp Phong trước tiên chính là tạo ra hỗn loạn ở doanh địa Mễ Khắc, cung cấp cho những nô lệ cơ hội chạy trốn, làm cho bọn họ bạo động, khiến cho Mễ Khắc phải chia nhân thủ tới trấn áp nô lệ. Như vậy có thể giảm thiểu ưu thế nhiều người của hắn.

Toàn bộ kiếm sĩ dưới tay tập hợp, đại khái có trên hai ba trăm người, so với đối phương nhiều gấp bội. Mễ Khắc trong lòng ổn định, bắt đầu cẩn thận đánh giá khinh kỵ trang bị khải giáp bằng thép cứng, quan sát cẩn thận Liệt Diễm kỵ sĩ, thấy rằng cho tới giờ chưa thấy qua, không nhin được nghi hoặc hỏi: “Kỵ sĩ đối diện, các ngươi là ai?”

“Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn!” Khải Đặc mở miệng vênh váo nói rõ thân phận. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Mạt La đế quốc khi nào có Tư Lược đoàn? Mễ Khắc nghe vậy trong lòng nghi hoặc, nhíu mày cả giận nói: “Các ngươi nếu là Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn, tại sao lại tới chỗ ta làm loạn? Chẳng lẽ các ngươi không biết bá tước tỉnh đông bắc Mạt La đế quốc Ốc Đặc – Khố Lỗ là tỷ phu của ta hay sao?”

“Ốc Đặc – Khố Lỗ là ai?” Diệp Phong cùng những người tư lược đoàn sôi nổi bàn tán, không biết người Mễ Khắc nói là ai.

Tĩnh Hương nhíu mày nói với Diệp Phong: “Lần này chúng ta hình như tìm tới phiền phức rồi. Ốc Đặc – Khố Lỗ bá tước tỉnh đông bắc có một dải lãnh đại lớn, thủ hạ có khoảng hai vạn hộ vệ.”

“Ồ, nguyên lai là có hậu thuẫn vững chắc như vậy, khó trách vừa mới nghe chúng ta là người Mạt La liền lập tức nổi giận!” Diệp Phong buồn cười lẩm bẩm, khuôn mặt ra vẻ không có gì.

Quang Minh đại lục là quốc gia đặc biệt ngoại trừ thành trấn bên ngoài, có tước vị quý tộc, còn có thể đạt được phong địa do quốc vương ban thưởng. Ngoại trừ hàng năm theo quy định phải giao nộp thuế kim cho quốc vương, tuân thủ pháp luật đế quốc, tước sĩ tại lãnh địa của mình, có quyền lực tuyệt đối.

Bất quá phong địa thông thường là vùng hoang vu không được quốc gia chiếu cố không tới, thường thường phải một vài đời phát triển mới có thể lên tới phồn vinh. Đó cũng là một loại thủ đoạn phát triển quốc gia, giống như Lạc Khắc vậy, tại đế đô là quan to đại quý tộc có quyền thế, căn bản không có tâm tư tới cái loại lãnh địa hoang vu này kinh doanh.

“Các ngươi, ai là đoàn trưởng đứng ra cho ta. Mau nói vì sao tới chỗ ta làm loạn!” Mễ Khắc hung hăng quát tháo, Gã còn chưa thấy có người Mạt La nào biết danh tiếng của tỷ phu mà không nể mặt. Bá tước có hai vạn hộ vệ, cả Mạt La cũng chỉ có vài vị, tổn thất hôm nay nhất định bắt hỗn đản này bồi thường.

“Lão tử chính là đoàn trưởng.”Diệp Phong khẽ cười một tiếng, thúc ngựa từ bên phải liệt diễm kỵ sĩ đi tới, nhìn Mễ Khắc cười mắng: “Ngươi có phải là kẻ ngu không? Có biết Mạt La hoàng gia Tư Lược đoàn là làm gì hay không? Nói cho ngươi tên tuổi lại còn hỏi chúng ta tới làm gì? Ngươi không có mắt hả?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN