Ai Sợ Ai
Chương 52
“Giọng điệu của anh.” Ân Dao nghiêm túc bày tỏ lập trường: “Anh có thành kiến với giới giải trí là chuyện của anh, đừng để em nghe anh nói mấy lời kỳ quặc nữa.”
Vốn dĩ cô có lòng đến thăm anh ta, bây giờ lại hơi giận, không muốn nhiều lời với anh ta nữa. Cô đứng dậy trỏ quà trên bàn: “Dì tặng, em chỉ là chân chạy vặt thôi.”
“Tính tình hay thật, lớn tầm này rồi mà còn như con nít.”
“Ai giống con nít?”
Tạ Vân Châu liếc cô: “Anh không quản chuyện vớ vẩn của cô, nhưng cô nghĩ cho kỹ. Với nghề nghiệp của bọn họ, đàn ông hai bốn, hai lăm tuổi có thể vững vàng được bao nhiêu chứ?”
Ân Dao nói: “Bạn gái của anh cũng làm nghề đó, anh không sợ em đi mách hả? Còn nữa, giờ anh có tiêu chuẩn kép, chỉ ngứa mắt với diễn viên nam thôi phải không?”
“Dao Dao.” Tạ Vân Châu đanh mặt: “Chẳng qua là anh quan tâm cô.”
Ngữ khí anh ta chuyển sang hoà hoãn, không có ý tranh cãi. Ân Dao cũng dịu đi đôi chút: “Em biết, có thể vì anh không hiểu rõ anh ấy, cũng không biết anh ấy là người thế nào. Giống như Uyển Uyển vậy, hồi trước anh còn không thích em qua lại với cô ấy, nhưng bây giờ thì sao?”
Tạ Vân Châu không tiếp lời.
Ân Dao biết anh ta không có cách nào phản bác lời này, đây là sự thật. Hiển nhiên, cô chiếm thế thượng phong. Cô mỉm cười: “Có rảnh thì tìm cơ hội cùng ăn cơm đi, em dẫn anh ấy tới gặp anh.”
Tạ Vân Châu còn việc phải xử lý nên Ân Dao không nán lại thêm, hơn bốn giờ cô về. Lúc ra khỏi thang máy thì chạm mặt một người. Hai người suýt va vào nhau nên thoáng sững sờ. Sau đó, Lương Tân Nam lùi về sau một bước, Ân Dao đi ra khỏi thang máy. Một năm không gặp, Ân Dao không biết anh ta về Bắc Kinh từ bao giờ. Nghe tin năm trước nhà anh ta xảy ra biến cố, rối nùi một mớ, ông nội anh ta cũng mất hồi năm ngoái. Tình huống cụ thể, cô cũng chẳng rõ.
Tình cờ chạm mặt thế này, Lương Tân Nam cũng không ngờ tới. Anh ta nhìn Ân Dao, thấy tóc cô dài hơn. Cô không trang điểm, nom khí sắc rất tốt, mặt trắng môi đỏ, có vẻ sống rất ổn.
“Tới tìm anh trai em à?” Anh ta lên tiếng hỏi.
Ân Dao gật đầu, trầm mặc mấy giây rồi hỏi lại anh ta: “Chuyện nhà anh thu xếp ổn thỏa chưa?”
Lương Tân Nam đáp: “Cũng tương đối rồi. Anh và anh em có chút việc cần bàn.”
Ân Dao gật đầu.
Lương Tân Nam yên lặng nhìn cô một lát, không nói gì. Tình nghĩa qua lại nhiều năm, bây giờ chỉ còn kết cục “không có gì để nói”.
Ân Dao nhìn bảng điều khiển thang máy, cô lên tiếng: “Tôi đi trước.”
Lương Tân Nam gật đầu. Anh ta ấn nút đi lên, chợt quay đầu nhìn lại, bóng dáng cô đã đi xa cửa, biến mất khỏi tầm mắt
Sau Tết Nguyên Tiêu, không khí năm mới giảm triệt để, người người đều trở lại guồng quay.
Sau khi Tiêu Việt vào tổ, ít có cơ hội về Bắc Kinh, trừ phi là có hoạt động. Mà lúc anh về, Ân Dao chưa hẳn đã ở đó. Ngay cả lễ tình nhân hai người cũng không gặp nhau, Ân Dao từ Hồng Kông về đã là hạ tuần tháng hai, đến lúc này cô mới thấy quà Valentine của mình. Cô không nghĩ ra Tiêu Việt sẽ tặng gì, cô đoán có lẽ là đồ trang sức hoặc búp bê các kiểu. Nhưng cầm lên rồi mới phát hiện không phải, quà anh tặng là máy ảnh. Hai kiểu máy ảnh full frame mới ra mắt không lâu, cô còn chưa kịp đi xem. Ân Dao rất bất ngờ, cô lên WeChat nhắn cho Tiêu Việt một loạt dấu chấm than.
Anh hỏi lại: Không thích sao?
Đương nhiên Ân Dao thích, cô hỏi anh: Anh tự chọn?
Tiêu Việt: Ừm.
Thật ra thì cũng không hẳn, anh đã tự nghiên cứu nhưng cuối cùng vẫn nhờ một người bạn lành nghề xem giúp. Bởi vì không chắc cô thích cái nào hơn nên muốn mua cả hai kiểu. Vì thế, nói chính xác thì không thể tính là anh chọn. Nhưng sau khi nhận được meme “mèo ôm” Ân Dao gửi tới anh liền không còn ý định giải thích nữa, anh nhắn lại: Không hôn anh sao?
Thế là, một giây sau nhận được “mèo hôn” như ý nguyện.
Tâm tình của anh rất tốt, nói với Ân Dao: Đầu tháng sau anh về Bắc Kinh.
Tiêu Việt về Bắc Kinh là vì tuyên truyền phim. Năm ngoái anh quay bộ phim “Sóng yên gió lặng” định chiếu vào tháng ba, nên sẽ phải chạy một loạt hoạt động tuyên truyền, buổi ra mắt và phỏng vấn đều không thể thiếu được.
Trên mạng, trailer đã sớm được tung ra, trông rất thu hút. Vai diễn lần này của Tiêu Việt vô cùng khác so với những phim trước đây của anh. Mà quá trình quay và chế tác đằng sau bộ phim này cũng có rất nhiều câu chuyện, những nội dung ấy đã được đào ra trong thời điểm tuyên truyền phát sóng. Lại nhờ mức độ nổi tiếng của Tiêu Việt tăng lên điên cuồng trong nửa năm qua, phim chưa chiếu mà đã sốt xình xịch.
Sau lần công chiếu đầu tiên, danh tiếng phim lan xa ngoài mong đợi, phòng vé cũng không ngờ tới. Lên hot search với khá nhiều chủ đề, chủ yếu là những chuyện vụn vặt thú vị liên quan tới tổ quay phim nghèo rớt mồng tơi. Có blogger đăng video tập hợp, cắt ghép về cuộc phỏng vấn của nhóm sáng chế, quả thực là xót xa không kể xiết. Chẳng hạn như rất nhiều diễn viên đều bị đạo diễn dùng một chầu lẩu lừa gạt, diễn hữu nghị không lấy cát-sê. Trong đó thảm nhất là Tiêu Việt, đầu tư một triệu hai trăm ngàn tệ cũng thôi đi, lại còn cho đạo diễn mượn năm trăm ngàn tệ, móc sạch tiền tích góp. Khi đó chẳng ai trong số họ cảm thấy bộ phim này có thể kiếm ra tiền, mà vốn dĩ đạo diễn cũng không hướng tới lợi nhuận. Còn nữa, lúc quay phim không đủ xe, người quay phim của đoàn phim đã cắn răng “dâng hiến” chiếc xe việt dã của mình, đợi quay xong thì hỏng luôn… Trong phần bình luận, cư dân mạng đều cười “ha ha ha ha”.
Độ hot của phim quá cao, dù cho Ân Dao lên mạng không thường xuyên, cũng bắt kịp những tin tức có liên quan. Cô còn chưa kịp ra rạp xem thì đã biết rất nhiều nhờ Weibo.
Từ khoá “Cảnh khóc của Tiêu Việt” lên hot search.
Video ngắn ba phút được hàng ngàn lượt chia sẻ và bình luận.
Tên gọi ban đầu của phim là “Lý Cừ Sinh”. Vì trước đây đạo diễn từng quay phim tài liệu nên đã đặt một cái tên súc tích như thế, sau này vào giai đoạn tuyên truyền phát sóng mới đổi thành “Sóng yên gió lặng”.
Trong phim, nhân vật Lý Cừ Sinh từ đầu đến cuối không hề xuất hiện, ông ta là một người cha, đã mất tích mười lăm năm. Tiêu Việt đóng vai con của ông ta – Lý Húc. Anh ta ngược xuôi Tây Bắc, nhưng không tìm được gì cả. Nếu đổi thành một câu chuyện khác, đại khái có thể giải quyết thế này: Dù không tìm thấy người thì cũng sẽ bằng con đường khác mà khám phá ra bí mật bị chôn giấu, biết được chân tướng. Có lẽ là thương cảm, có lẽ là ấm áp, sau đó thì lãng quên. Nhưng trong câu chuyện này, chẳng có gì hết.
Cảnh khóc này là kết cục bộ phim, anh xử lý rất tốt.
Phần bình luận có một comment được rất nhiều lượt like: Khóc tới tim tui tan nát rồi…
Ân Dao cũng ấn like. Nếu như anh có ở đây, cô thật sự muốn ôm anh một cái. Thời điểm anh quay bộ phim này là khoảng thời gian họ chia tay. Cô nghe Tiểu Sơn kể, khi đó tình hình của anh rất tệ, công ty không cần anh nữa, là anh tự nhận bộ phim như thế.
Ân Dao quyết định phải tìm thời gian gần nhất để ra rạp phim. Cô tắt đoạn video này đi, rồi tìm video phỏng vấn trong buổi họp báo của anh. Anh, đạo diễn và thêm một diễn viên nam mập mạp khác cùng tiếp nhận phỏng vấn. Đa phần là nói về những chuyện thú vị lúc quay phim, hoặc là tung hứng lẫn nhau trông rất vui.
Ân Dao phát hiện, dường như bây giờ đối mặt với chuyện phỏng vấn, anh thoải mái hơn trước kia. Thỉnh thoảng còn có thể thấy anh cười, trả lời cũng trôi chảy.
Xem được một nửa thì Tiết Phùng Phùng đến. Ân Dao chưa kịp tắt đã bị bắt gặp.
Tiết Phùng Phùng vỗ vai cô, nói vẻ sâu xa: “Tan làm là gặp người ta rồi, cô có cần phải như vậy không?”
“… Tình cờ trông thấy thôi.” Ân Dao nói: “Ngày nào anh ấy cũng có thông cáo, đâu phải vừa tan làm là gặp nhau đâu.” Cô thoát khỏi video phỏng vấn, xem thời gian, đã năm giờ rưỡi: “Không còn việc gì nữa, tôi đi trước đây.”
“Gấp vậy à?”
“Ừm.” Ân Dao vừa dọn đồ vừa nói: “Hôm nay phải đi đón anh ấy.”
Tiết Phùng Phùng “xí” một tiếng: “Được rồi, cô đi nhanh đi.”
Hôm nay Tiêu Việt quay phim bên Hoài Nhu. Ân Dao chạy tới, đợi một lúc. Bảy giờ rưỡi mới đón được người.
Tiêu Việt giúp đạo diễn có quen biết diễn một vai khách mời, chỉ quay một ngày. Ba giờ sáng nay đã dậy, quay từ sáng sớm đến tối không nghỉ, kiên trì đến giờ đã mệt lắm rồi. Anh đi rất nhanh, không đeo khẩu trang, chỉ mặc áo khoác kéo dây kéo đến trên cùng. Cả người một màu đen, nhìn sơ qua như toát ra vẻ “người sống chớ lại gần”. Nhưng thật ra đã mệt lả rồi.
Ân Dao chờ anh ngồi vào, cô khởi động xe và nói: “Anh ngủ một lát đi.”
Một tay cô nắm tay lái, tay kia tìm kẹo thông họng cho anh. Tiêu Việt nhận lấy, rồi nắm tay cô một hồi mới buông ra. Nhưng thật sự nhịn không được nữa, anh nhắm mắt lại, nhanh chóng thiếp đi.
Ân Dao lái xe nửa tiếng, đến nơi ăn cơm, cô dừng xe ven đường, để anh ngủ thêm mười lăm phút mới đánh thức anh.
Tiêu Việt ngủ tới mức hồ đồ, vừa tỉnh dậy còn mơ màng. Anh nhìn cô hai giây, gọi một tiếng “Dao Dao”, cổ họng khàn đặc. Ân Dao mượn đèn trong xe nhìn lông mi anh chớp chớp. Đau lòng quá đi.
“Thương quá.” Cô nói: “Mình tới rồi, xuống ăn chút gì đi”.
Tiêu Việt gật đầu, nhìn cô mà cười, lại còn cười tươi rói.
Ân Dao véo mặt anh: “Cười cái gì, mệt tới khờ rồi à.”
Cô khom lưng giúp anh cởi dây an toàn lại bị anh ôm vào lòng.
“Dao Dao.” Anh gọi một tiếng nữa, cũng không nói gì khác. Từ cái đêm anh về Bắc Kinh, lúc thân mật đã gọi cô như thế, hiện giờ ngày ngày đều như vậy.
“Không cho anh nói nữa, cổ họng thành dạng gì rồi kìa.” Tư thế này tuy không thoải mái nhưng Ân Dao không nhúc nhích, cô nhíu mày nói: “Gần đây công việc của anh nhiều quá.”
Tiêu Việt uể oải ừ một tiếng.
Ân Dao: “Bàn với Tiểu Sơn thử xem, giảm bớt thông cáo một chút, không cần phải mệt mỏi như vậy.”
Anh lại lắc đầu: “Không sao.”
Ân Dao nhắc lại lần nữa: “Không cho nói.”
Tiêu Việt phì cười, anh níu tay cô viết một chữ: “Được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!