Bùa Lỗ Ban - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
565


Bùa Lỗ Ban


Phần 21


Phía bên nhà cậu Thuỷ thầy Lành cũng lập đàn và làm lễ. Bác Hoa lo lắng: liệu dùng quần áo của chồng tôi rồi làm có hiệu quả không thầy?

– Được! Cách này có thể trục vong linh kia lên hỏi chuyện.

– Làm thế chồng tôi có gặp nguy hiểm gì hay không? Tôi lo lắm.

Bác Hoa dĩ nhiên lo lắng. Bác liều mình đánh cược và đặt hết niềm tin vào thầy Lành. Không hiểu sao khi biết thầy Lành chính là người giúp vợ chồng cậu Thuỷ giải bùa ếm khiến gia đình bác bị xáo trộn nhưng tận sâu trong đáy lòng bác lại có niềm tin mãnh liệt vào người này. Chính bởi tin nên bác mới nghe lời thầy phản bội chồng mình. Lần trước tự tay bác Hoa đã lấy trộm một món đồ của chồng đưa cho thầy Lành mới giúp thầy thuận lợi giải bùa ếm. Kết quả của việc đó chính là chồng bác bị bùa quật lại. Lần này bác lại tự tay lấy quần áo của chồng đưa cho thầy Lành làm phép trục vong. Một người vợ hai lần liền giúp người ngoài gây bất lợi cho chồng thì liệu chuyện bại lộ bác có còn yên thân được với chồng?

Lúc đầu bác vốn không định hợp tác với thầy Lành nhưng suy cho cùng bác lại lo cho tương lai của các con. Nếu chuyện đúng như lời thầy Lành phán thì tương lai gia đình con cháu bác sẽ gặp đại hoạ. Liệu rằng có người mẹ nào muốn con mình lâm vào nguy hiểm?

Chiếc chuông trên tay thầy Lành rung lên liên hồi kéo bác Hoa về hiện tại. Bác mở tròn mắt nhìn về ngọn lửa đang bùng lên trên chiếc chậu đồng. Từng lá bùa xanh đỏ được thầy lành dùng kéo cắt rách tươm rồi thả vào trong chậu. Khi mảnh giấy cuối cùng bị thiêu rụi thì thầy ngưng tay chuông. Tàn lửa chỉ còn ánh lên hơi đỏ phía trên thành chậu. Thầy chỉ tay về bộ quần áo của bác Sáng rồi nói: giờ tôi dùng roi trục vong ma, nếu không được thì buộc phải dùng kiếm. Tuy nhiên nếu dùng tới kiếm sẽ ảnh hưởng xấu tới dương khí của cậu ấy.

Bác Hoa lo lắng: có nguy hiểm lắm không thầy? Có cách nào không tổn lại nữa không ạ?

– Chấp nhận đánh đổi chứ sự việc tới nước này tôi e không tìm được cách nào phù hợp hơn.

Bác Hoa treo bộ quần áo lên chiếc móc giơ lên cao. Thầy Lành bước tới cầm cây roi. Tiếng roi vun vút lao tới bộ quần áo một hồi. Thầy Lành dừng tay lại, đôi mắt sáng quắc cầm thanh kiếm phép đưa lên mạnh mẽ chém xuống.

Thanh kiếm vừa chạm tới bộ quần áo thì cơ thể bác Hoa kia bỗng dưng co rút lại. Toàn thân bác Hoa co quắp rồi ngã phịch xuống đất. Hai vợ chồng cậu Thuỷ được một phen choáng váng khi phát hiện ra vong đã nhập vào bác Hoa

Thầy Lành đưa thanh kiếm chĩa thẳng về phía bác Hoa lớn tiếng: vong kia, biết tội hay chưa?

Bác Hoa run run giọng: tại sao? Tại sao lại giúp hắn?

– Vậy vong kia là ai? Có oán gì mà hại người ta?

Đôi mắt của bác Hoa bỗng dưng đỏ rực lên vô cùng đáng sợ. Thời khắc ấy cậu Thuỷ rùng mình lên sợ hãi. Cô Lan cũng vội quay mặt đi tránh ánh mắt đáng sợ kia. Riêng có thầy Lành vẫn trừng mắt nhìn thẳng vào bác Hoa, giọng đanh thép: nếu người không nói ta dùng kiếm pháp đánh ngươi hồn tiêu phách tán.

– Xin đừng, tôi nói! Đây vốn là chuyện riêng của tôi và hắn. Ngôi nhà của tôi bị hắn chiếm mất. Đáng lý hắn không động chạm tới tôi thì tôi đã tu luyện thành công. Hắn vì lòng tham mới lấn đất ra phía sau rồi phá nhà của tôi. Lúc phát hiện ra tôi hắn không thành tâm đưa tôi đi mà tìm cách phá không cho tôi tiếp tục tu luyện. Tôi hận hắn mới tìm cách quay lại trả thù.

Thầy Lành Chau mày: tại sao hài cốt của vong lại nằm trong chiếc bình đồng?

– Là khi xưa tôi bị người ta làm hại. Họ bỏ tôi vào trong ấy yểm nhốt tôi lại. Tôi khó khăn lắm mới có thể tu luyện có chút sức mạnh thì kẻ này lại phá hỏng mọi chuyện. Hắn tìm thấy tôi nhưng không giúp tôi mà lại đổ dầu vào trong bình đốt hài cốt thêm một lần rồi ném xuống sông vì sợ tôi tu thành công sẽ trả thù hắn.

– Vậy là người đó cố ý ngăn cản vong tu luyện nên vong sinh oán hận trút giận lên hắn sao?

– Phải! Hắn là người xấu. Người xấu thì không đáng được sống sung sướng.

– Hắn làm việc xấu nhưng vợ con hắn không đắc tội với vong. Tại sao vong lại muốn hại họ?

Đôi mắt của bác Hoa lần nữa long lên đỏ rực trông cực kì đáng sợ: hắn chết vài lần cũng không làm ta nguôi giận. Ta phải để hắn nếm trải nỗi đau khi mất đi tất cả tiền tài, người thân rồi mới kết liễu đời hắn.

Phía cổng nhà cậu Thuỷ có tiếng xe chạy tới. Người vừa tới không ai khác chính là bác Sáng. Bác lớn tiếng: khốn kiếp! Biết ngay là chúng mày giở trò. Tao tìm mãi không hiểu đã sai ở đâu. Hoá ra con vợ khốn nạn hợp mưu chúng mày hại tao.

Thầy Lành nghiêm giọng: cậu ta tới rồi.

Bác Sáng nhìn vợ đang gục dưới đất, đôi mắt đỏ rực đầy căm phẫn thì thoáng giật mình chột dạ. Bác Hoa gừm gừm hơi trong cổ họng tựa như con thú hoang chuẩn bị tấn công kẻ thù. Bác Sáng nhíu mày: chuyện này là sao?

Thầy Lành đáp: tôi vừa trục vong giúp cậu, cậu tới cũng tốt, hãy tự giải quyết ân oán này đi.

Bác Sáng lúc đầu còn hăng nhưng nhìn thấy vợ mình bị vong nhập hơn nữa vong ấy vô cùng hung dữ bèn căng thẳng: chuyện gì đây? Vong này là thế nào?

Vong đáp: nhờ phúc của mày thả tao xuống sông mà tao mất đi sức mạnh đã tu luyện bao năm. Mới đây thôi mà mày sớm quên thế sao?

Bác Sáng nhìn sang phía thầy Lành và bộ quần áo của mình treo ngay cạnh cũng chợt hiểu ra vấn đề: hoá ra bấy lâu nay mày ám tao sao?

Vong cười khanh khách: uổng công mày luyện pháp bao năm mà bị vong theo cũng không hề hay biết. Chuyện hôm nay do một tay mày làm ra. Đáng lẽ tao thuận lợi xử lý mày nếu không có ông thầy này xen ngang. Mày nhất định phải chết.

Bác Gái bấy giờ không hiểu rút con dao ở đâu nhằm tới bác Sáng mà đâm một nhát chí mạng. Thầy Lành vội vã đẩy bác Sáng sang một bên. Nhát dao bị chệch hướng đâm trượt qua cánh tay bác Sáng. Mọi người chưa kịp hoàn hồn thì con dao kia tiếp tục đâm tới. Thầy Lành phải dùng kiếm pháp đọc chú rồi tung đám tro tàn trong chậu đồng về phía bác Hoa. Cả cơ thể nặng nề của bác Hoa lại ngã phịch xuống đất. Vong trừng mắt bất lực nhìn thầy Lành: tại sao? Tại sao lại giúp hắn? Hắn là kẻ tâm địa hiểm ác. Chính hắn đã ra tay làm hại bao nhiêu người với thuật yểm bùa của mình. Tại sao lại giúp hắn?

Câu hỏi tại sao cứ lặp đi lặp lại nhiều lần khiến đầu bác Sáng bị đau liên hồi. Bác ôm lấy đầu gào lên: không,…không…đừng…đừng tới.

Vong bất ngờ cười vang: đáng đời! Cho đáng đời! Ta không thể tu thì ngươi cũng đừng hòng tu. Chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ xuống suối vàng thôi. Đồ độc ác. Tất cả gia đình ngươi, vợ và con ngươi đều chết sớm thôi, tất cả cái chết đau đớn nhất đều giành cho mấy người.

Thầy Lành nhìn đôi mắt ác độc của vong khẽ rùng mình. Dường như tâm ma thành quỷ. Con quỷ này sẽ quyết không tha cho gia đình bác Hoa. Thầy Lành vốn muốn khuyên can vong quay đầu nhưng xem chừng việc ấy khó lòng thực hiện.

Bác Sáng bấy giờ ôm đầu vật vã. Dường như bác đang bị cơn đau giày vò đến tột cùng. Bác gục xuống đất, hai tay ôm lấy đầu đầy đau đớn: cứu…cứu tôi với! Cứu…tôi…với!

Thầy Lành dán lá bùa lên trán bác Sáng rồi lẩm nhẩm đọc chú. Cơn đau cứ như vậy mà giảm dần. Phía bên kia vong ma lại điên cuồng: không thể nào…tao phải giết chết mày!

Vong nhào tới lần nữa thì bị bác Sáng kia nhanh chóng rút mộc bài trong người nhằm thẳng trán bác Hoa mà đâm tới. Lực đâm khá mạnh khiến cả cơ thể của bác Hoa nặng nề đổ ngửa ra phía sau. Thầy Lành hô lên: cẩn thận, anh định giết vợ mình sao?

Thầy Lành vừa dứt lời thì bác Sáng đã nhanh chóng đứng dậy. Bác tung thứ gì đó về phía bác Hoa khiến cả cơ thể bác Hoa cứng đơ. Hai con mắt đỏ rực kia dần dần chuyển về màu đen sẫm. Bác Sáng lớn tiếng: mày muốn chết thì tao cho mày chết. Thứ ma quỷ như mày muốn tu sao? Đừng có mơ.

Thầy Lành không kịp cản thì mộc bài lần nữa dội xuống trước ngực bác Hoa. Cả cơ thể bác Hoa co quắp lại. Mốt dòng máu khẽ rỉ ra bên kẽ miệng bác. Đôi mắt kia mở căng to rồi cơ thể bác Hoa co quắp liên hồi một lúc mới ngưng hẳn.

Thầy Lành chỉ thở dài. Vợ chồng cậu Thuỷ bấy giờ vội vã chạy lại phía bác Hoa. Thầy Lành vội ngăn lại: cẩn thận, âm khí đang quá nặng, hai người chờ một lát.

Khuôn mặt bác Sáng bấy giờ co rút mạnh. Bác dường như cũng mất quá nhiều sức nên lảo đảo ngồi xuống đất. Thầy Lành bấy giờ lên tiếng: hại người rồi hại tới chính mình, anh hiểu câu đó không?

Bác Sáng đưa tay ôm chặt cánh tay đang rướm máu, ánh mắt thâm trầm không đáp.

Phía bên kia bác Hoa từ từ tỉnh lại. Bác mệt mỏi và bất ngờ khi thấy chồng mình xuất hiện ở đây. Bác Sáng còn đang bị thương ở tay. Bác lo lắng chạy tới: mình à, mình bị sao thế này?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN