Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư
Chương 4: Một cước đá bay
Lý Thừa nhìn cửa hàng linh thú cách đó không xa, vẻ mặt khinh thường nhìn Tư Mã U Nguyệt, cười khẩy nói: “Tư Mã U Nguyệt, ta nói da mặt ngươi sao mà dày quá vậy? Còn muốn mua linh thú tới đưa cho Mộ Dung An, để người ta tốt với ngươi hơn chút xíu? Ngươi nằm mơ đi! Sao ngươi không nhìn xem mình là ai đi, một gã cong, vậy mà dám mơ tưởng đệ nhất công tử nhà người ta cũng giống như ngươi? Thứ phế vật như ngươi nên tự vận để tạ ơn thiên hạ! Ngươi tồn tại chỉ lãng phí đồ ăn thôi! Nếu ta là ngươi, chắc chắn đã sớm đi tìm cái chết!”
“Nói đủ rồi chứ?” Tư Mã U Nguyệt lạnh lùng nhìn Lý Thừa:“Lần trước ngươi đi theo bọn họ cùng nhau đánh ta, người đá ta nhiều nhất chính là ngươi phải không? Hôm nay để ta gặp được ngươi, coi như ngươi xui xẻo!”
“Ha ha ha ha!” Lý Thừa thấy buồn cười vì lời của Tư Mã U Nguyệt, cười to vài tiếng rồi nói: “Nghe khẩu khí này của ngươi có phải muốn tính sổ cùng ta? Ha ha ha, ta không nghe lầm chứ? Đến phế vật như ngươi cũng muốn đấu cùng ta! Nếu hôm đó không đánh chết ngươi, thì hôm nay hãy để ta giải quyết ngươi, đỡ để ngươi làm mất mặt nam nhân chúng ta!”
Dứt lời, Lý Thừa liền bắt đầu ngưng tụ linh khí trong cơ thể, trên tay hình thành một quang cầu màu đỏ.
Tuy rằng Tư Mã U Nguyệt vừa mới đi qua con phố rất náo nhiệt, nhưng góc cua ở ngõ nhỏ này lại rất an tĩnh, không có một ai, ở chỗ này giết chết Tư Mã U Nguyệt cũng sẽ không có người nhìn thấy, cho nên Lý Thừa không chút do dự lựa chọn ra tay.
Gã đối với phế vật làm mất mặt nam nhân này đã bất mãn từ lâu, người giống như nàng dựa vào cái gì có được thân phận như vậy, thế giới này quá không công bằng!
Tư Mã U Nguyệt thấy quang cầu ngưng tụ trên tay Lý Thừa, biết đây là sức mạnh linh sư, tuy rằng uy lực của gã không cao, nhưng thân thể nàng như vậy cũng không thể ngăn cản được, vì vậy trước lúc Lý Thừa ngưng kết xong quang cầu, nàng đã nhanh chóng tấn công gã, tay phải hóa đao, bổ về phía cổ gã.
Lý Thừa không ngờ mới một ngày không gặp Tư Mã U Nguyệt lại giống như biến thành người khác, thấy mình muốn giết nàng, chẳng những không né tránh đào tẩu, ngược lại còn nghênh diện công kích lại mình. Động tác của nàng nhanh như thỏ, mau chóng tiến tới trước mặt gã, luồng gió do bàn tay tạo ra khiến gã cảm giác lành lạnh.
Lúc sắp bị Tư Mã U Nguyệt chém tới, Lý Thừa ném quang cầu màu đỏ còn chưa hình thành về phía Tư Mã U Nguyệt, tự mình lui về phía sau vài bước, tránh sự công kích của Tư Mã U Nguyệt.
Tuy rằng quang cầu này vẫn chưa thực sự thành hình, nhưng vẫn có lực sát thương thật lớn. Tư Mã U Nguyệt cảm giác được sức mạnh ẩn chứa trong quang cầu, biết không thể chống chọi, chạy nhanh né tránh về bên phải. Nhưng vì khoảng cách quá gần, tốc độ quang cầu quá nhanh, mặc dù nàng tránh thoát quang cầu đánh chính diện, nhưng vẫn bị đánh sượt qua làm bỏng cánh tay trái.
“Bộp” quang cầu rơi xuống trên mặt đất, khiến mặt đất bị nổ thành một cái hố nhỏ.
Tư Mã U Nguyệt nhìn bị hố nhỏ vừa bị nổ ra, kinh hãi trước sự lợi hại của linh lực, mặc dù kiếp trước nàng ở thế giới kia rất lợi hại, nhưng nếu so sánh với sức mạnh này thì cũng là gặp sư phụ rồi!
Huống chi loại sức mạnh này còn là từ trong thân thể người vọng lại!
“Á!”
Cánh tay đau đớn khiến nàng ngưng cảm thán, cúi đầu nhìn, mặc dù là bị quang cầu quét nhẹ qua nhưng quần áo nàng vẫn bị thiêu đốt sạch sẽ, thậm chí toàn bộ cánh tay đều bị bỏng.
“Ha ha, đã biết sự lợi hại của ta chưa!” Lý Thừa không nghĩ Tư Mã U Nguyệt lại tránh thoát được, nhưng thấy nàng bị chấn động do hiệu quả của linh lực do mình sáng tạo ra, trong lòng một phen đắc ý: “Sức mạnh giống như vậy, phế vật như ngươi vĩnh viễn không thể có được! Chi bằng ta tiễn ngươi một đoạn đường, để ngươi đi đầu thai sớm một chút, có lẽ kiếp sau ngươi cũng có thể tu luyện!”
Tư Mã U Nguyệt thấy Lý Thừa định lần nữa ngưng tụ sức mạnh, tất nhiên sẽ không cho gã cơ hội này, không màng cánh tay đau đớn, nàng nhanh chóng chạy tới. Đã có kinh nghiệm lần trước, nàng sẽ không để cho gã lại có cơ hội ngưng tụ ra sức mạnh!
Lý Thừa không ngờ Tư Mã U Nguyệt bị thương mà còn chạy nhanh hơn so với ban nãy, linh lực của gã vừa mới ngưng tụ một chút, Tư Mã U Nguyệt đã đi tới trước mặt gã, không nói hai lời, nhấc chân đá vào bụng gã, một cước đá gã bay ra xa, cuối cùng rơi thật mạnh xuống đất.
“Phụt” một ngụm máu tươi từ miệng Lý Thừa phun ra, gã nhìn vết máu trên mặt đất rồi trợn tròn mắt, gã mà lại bị một cái phế vật đánh cho thổ huyết? “Phế vật nhà người dám đánh ta! Khụ khụ…”
Tư Mã U Nguyệt không nói lời nào, trước lúc Lý Thừa kịp đứng lên, nàng đi tới bên cạnh gã, đưa chân tung một cước, Lý Thừa vẫn chưa đứng vững, lại bị đá văng xuống đất.
Linh sư lợi hại ở chỗ có thể ngưng tụ ra linh lực, thân thể so với người bình thường không có gì khác biệt. Sau khi bị Tư Mã U Nguyệt đá hai cái, Lý Thừa đau đến bò lết không đứng dậy nổi, quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ.
Tư Mã U Nguyệt đi tới, cười lạnh một tiếng, nói: “Ngươi không phải thích đá ta sao? Bị người ta đá cảm giác thế nào?”
Kiếp trước nàng vô cùng quen thuộc đối với cấu tạo con người, biết đá nơi nào có thể mang đến thương tổn lớn hơn nữa, lại nhấc chân cho gã một cước.
“Ngươi tên tiện nhân này, chờ ta khỏe rồi, ta nhất định phải giết ngươi!” Đau đớn trên người làm Lý Thừa mất đi lý trí, chửi ầm lên.
“Ngươi chính là đang nhắc nhở ta nếu nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân tới lại sinh sôi, có phải ta nên ngăn chặn cơ hội cho ngươi trả thù?”
Tư Mã U Nguyệt lại đá gã mấy đá, tựa như lúc trước gã đá đời trước của nàng, hung hăng đá vào người gã, mãi cho đến khi gã bị hôn mê bất tỉnh.
Nghĩ đến lúc nãy gã nói sau này sẽ trả thù mình, tuy rằng nàng không sợ gã trả thù nhưng cũng không muốn tự tìm phiền toái. Không phải gã luôn miệng mắng mình là phế vật sao? Vậy để gã cũng trở thành phế vật đi!
Thấy cục đá bên góc tường, nàng đột nhiên cười gian.
“Tuy rằng ngươi chỉ là tay sai, nhưng ngươi đã muốn lấy mạng nàng ta, cho nên không thể buông tha ngươi như vậy! Nếu ngươi chán ghét phế vật như vậy, ta sẽ để ngươi nếm thử mùi vị làm phế vật? Ta rất thiện lương, ngươi không cần cảm tạ ta!”
“Á!” Tiếng kêu đau nhói tâm can từ ngõ nhỏ truyền tới làm Tư Mã U Nguyệt nhịn không được khẽ nhíu mắt.
Ném cục đá dính máu trong tay đi rồi, nàng vỗ vỗ tay nói: “Ngươi muốn tánh mạng nàng ta, ta phế kinh mạch của ngươi, cũng coi như là báo thù cho nàng ta. Sau khi ngươi tỉnh lại hãy từ từ hưởng thụ cảm giác bị người gọi là phế vật! Oái, đau quá…”
Nói xong, nàng che cánh tay lại rồi rời khỏi ngõ nhỏ, đi về tướng quân phủ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi nàng bỏ đi, cuối ngõ nhỏ xuất hiện hai bóng người. Một người mặc bộ quần áo màu tím, khuôn mặt tựa yêu nghiệt, thân thể thon dài, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong mắt lại lóe lên sự hứng thú.
Người kia có mái tóc đỏ như lửa, một bộ quần áo như ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa nhìn là biết không phải loài người thật sự.
Hóa hình thú!
“Không ngờ đi ngang qua nơi này lại thấy được một màn hay như vậy, một nha đầu không có linh lực lại có thể làm tàn phế một linh sư! Đủ tàn nhẫn, đủ cay!” Hỏa lân tán thưởng nói.
Vu Lăng Vũ nhìn người trên mặt đất, nghĩ đến nữ hài kia không chút chớp mắt đã phế đi gã, cười gian tà nói: “Quả không tồi.”
Tuy nàng mang theo huyễn giới để che dấu giới tính của mình, nhưng không hề có chút tác dụng nào với hai người bọn họ, bọn họ liếc mắt một cái đã nhìn ra nàng là nữ.
“Chủ nhân, ngươi chính là Thánh Quân Các thánh tử, không cần làm ra bộ dáng này!” Hỏa lân nhìn Vu Lăng Vũ và Tư Mã U Nguyệt vừa mới bỏ đi kia có nụ cười không khác nhau mấy, nhắc nhở nói.
Vu Lăng Vũ liếc hỏa lân một cái, lại khôi phục bộ dáng thánh khiết ở trước mặt người khác, ngay sau đó cùng hỏa lân biến mất ở ngõ nhỏ, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!