Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư
Chương 7: Ăn là chuyện lớn nhất của đời người!
Vân Nguyệt và Xuân Giản lần đầu tiên thấy thiếu gia nhà mình dễ nói chuyện đến như vậy, cảm giác dễ gần hơn, vái chào nói: “Vâng ạ, nô tì lập tức đi bưng tới ngay ạ.”
Tư Mã U Nguyệt ở trong phòng đợi món ăn ngon trong tưởng tượng của mình, nhưng khi nhìn thấy Vân Nguyệt bưng thức ăn lên, nàng kinh ngạc đến ngây người.
“Đây, đây chính là đồ ăn mà các ngươi chuẩn bị cho ta sao?” Tư Mã U Nguyệt chỉ mấy món ăn đơn giản dùng nước nấu chín lên đặt trên bàn, hỏi.
Hôm qua nàng ăn cháo thịt nên không biết đồ ăn ở đây ra làm sao, tại sao lại nhìn trông như là chỉ dùng nước để nấu chín lleen vậy, nàng vô cùng ngạc nhiên.
“Nô tì đáng chết!” Vân Nguyệt và Xuân Giản lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu xin tha.
“Ấy ấy ấy, các ngươi làm gì vậy, ta đâu có trách các ngươi! Mau đứng dậy đi!” Tư Mã U Nguyệt thấy hai người có phản ứng mạnh như vậy liền nói.
Lập tức nàng nhớ ra kiếp trước của mình rất nghiêm khắc đối với hai nha hoàn này, chỉ cần một chút không vừa ý là lại đánh, lại chửi, khiến cho hai tiểu nha hoàn này nhìn thấy nàng tức giận là lại như phản xạ có điều kiện vội vàng quỳ xuống đất.
“Tạ ơn thiếu gia.” Hai nha đầu đứng dậy, vẫn là bộ dạng lo lắng, sợ hãi.
Tư Mã U Nguyệt không thèm để ý tới hai người này nữa, tay trái ôm bụng, tay phải cầm đủa gẩy gẩy thức ăn định tìm món hợp khẩu vị với mình, nhưng nàng cố gắng tìm mười phút, sau đó liền bỏ cuộc, đặt đũa xuống bàn, nàng bất đắc dĩ nói: “Lấy cho ta hoa quả mang đến đây.”
Sau khi ăn hết hoa quả, Tư Mã U Nguyệt ai oán trèo lên giường, xoa xoa cái bụng rỗng, miệng lầu bầu: “Vẫn phải ăn cơm mới được!”
“Ngươi đó, lúc nào cũng ham ăn như vậy, đã đạt đến cấp thần rồi mà vẫn không rời xa nổi đống thức ăn.” Một giọng nói đầy ôn nhu, cưng chiều đột nhiên vang lên trong đầu nàng, giống như vượt qua trở ngại không gian và thời gian, từ trong kí ức xa xôi ùa về.
“Đây là giọng của ai vậy? Kí ức của kiếp trước sao?” Tư Mã U Nguyệt lẩm bẩm một mình, nhưng cảm giác lại không giống, nàng là một thứ đồ bỏ đi, làm sao có thể luyện tới cấp thần được. “Lời nói đó rốt cục là ai nói? Là nói cho ai nghe?”
Trong lúc khó nuốt nổi bữa cơm tối, Tư Mã U Nguyệt chạy tới nhà bếp, tự nấu cho mình hai món.
Đến thế giới này đã hai ngày rồi, đây là lần đầu tiên nàng ăn nó đến vậy.
Ban đêm lúc đi ngủ, nàng lại nằm mơ giống lần trước, cũng giọng nói the thé đó, cũng nói những lời đó.
“Tư Mã U Nguyệt, ngươi đi chết đi!”
Đây là giọng nói của Nhị Bả Thủ ở kiếp trước, nàng có thể nhận ra được.
“Tây Môn U Nguyệt, ngươi đi chết đi, ngươi chết rồi thì ta sẽ là thiên tài của lục địa này, ha ha ha ha…”
Đây là ai? Tại sao nàng lại chẳng có chút ấn tượng nào vậy?
“Ngươi đi chết đi!”
Hai giọng nói đan xen nhau khiến nàng lập tức tỉnh lại, y phục trên người ướt đẫm mồ hôi, trong mắt nàng có sự bi thương mà chính nàng cũng không cảm nhận được.
“Tại sao, lại là hai cái tên…”
Đêm nay, Tư Mã U Nguyệt không hề ngủ lại, chỉ cần nàng nhắm mắt, trong đầu toàn là hai cái tên đó.
Tư Mã U Nguyệt, Tây Môn U Nguyệt.
Nhưng nàng lật tung tất cả mọi kí ức cũng đều chỉ có những kí ức về Tư Mã U Nguyệt. Còn về Tây Môn U nguyệt, cho dù là kiếp trước hay kiếp này, trong kí ức của nàng đều không có hình bóng của cái tên này.
Kết quả của một đêm không ngủ chính là sáng ngày hôm sau soi gương, nàng phát hiện hai mắt đã biến thành mắt gấu trúc, lúc ăn sáng nàng đã trở thành trò cười cho gia gia và ca ca của mình.
“Tam ca, tứ ca sao vẫn chưa tới học viện vậy ạ? Đại ca, nhị ca hôm nay không ra ngoài sao?” Tư Mã U Nguyệ tngồi xuống trước bàn ăn, bắt đầu ăn sáng, nhìn những món ăn không khác mấy món hôm qua là mấy, nàng chau mày, cầm đũa lên.
“Chúng ta đang đợi đệ đó, chắc chắn đệ không sao rồi chúng ta mới ra ngoài cũng không muộn.” Tư Mã U Tề nói.
“Mắt đệ làm sao vậy?” Tư Mã U Minh thấy mắt nàng thâm quầng lên, hỏi nàng.
“Đêm qua trong phòng có hai con muỗi to, ồn ào khiến cho đệ cả đêm khó ngủ.” Tư Mã U Nguyệt tra lời đại.
Hiện tại đã là đầu hạ, bắt đầu xuất hiện rất nhiều muỗi, nàng nói vậy mọi ngườ cũng không nghi ngờ gì.
Tư Mã U Nguyệt ăn được một nửa rồi buông đũa xuống.
“Sao cháu lại không ăn nữa thế?” Tư Mã Liệt hòi.
“Không ngon, cháu không ăn nổi.” Tư Mã U Nguyệt đáp.
“Trước đây không phải đệ đều ăn cái này sao?” Tư Mã U Nhiên nhìn bữa sáng, có gì khác so với trước đây sao?
“Nếu U Nguyệt đã không muốn ăn, vậy thì dẹp đi.” Tư Mã Liệt nói.
Hai nha hoàn hầu hạ đứng bên cạnh vội vàng tiến lên bê thức ăn xuống, mấy người Tư Mã U Tề cũng không có ý kiến gì. Bọn họ hiện tại đều không cần ăn cơm nữa, mỗi ngày đều là vì ngồi cùng với Tư Mã U Nguyệt ăn cơm nên mới tới.
“Vậy chúng con tới học viện đây.” Đám người Tư Mã U Nhiên đứng dậy nói.
“Chúng con cũng ra ngoài đây.” Tư Mã U Tề nói.
“Đi đi.” Tư Mã Liệt phất phất tay nói, đợi bọn họ đi cả rồi mới hỏi Tư Mã U Nguyệt: “U Nguyệt, hôm nay cháu định làm gì?”
Tư Mã U Nguyệt vốn định tới tàng thư các dạo vài vòng, nhưng nghĩ tới mỗi lần đều là mấy món ăn được sơ chế đơn giản, nàng buột miệng nói: “Cháu muốn tới nhà bếp xem, dạy đầu bếp nấu ăn!”
“Dạy, dậy đầu bếp nấu ăn?” Tư Mã Liệt bị câu trả lời của Tư Mã U Nguyệt làm cho kinh ngạc ngẩn người ra.
“Đúng vậy. Hôm nay không phải Đông Thần Hoàng gọi gia gia vào cung thương lượng chuyện gì sao? Con sẽ ở trong nhà, không đi đâu cả.” Tư Mã U Nguyệt nói. Nàng biết Tư Mã Liệt hỏi nàng như vậy, là không yên tâm về nàng, sợ nàng lại chjay ra ngoài bị người khác bắt nạt. Bây giờ nàng đã bảo đảm như vậy, chắc là ông có thể an tâm ra ngoài được rồi.
Tuy Tư Mã Liệt không tin lời Tư Mã U Nguyệt lắm, bởi vì trước đây nàng cũng nói như vậy, nhưng sau đó ông vừa ra khỏi nhà nàng cũng ra ngoài theo. Có điều thấy nàng đi thẳng vào nhà bếp, ông cũng chỉ còn cách chọn tin nàng lần nữa.
Lần này Tư Mã U Nguyệt không hề nuốt lời, hôm nay nàng thật sự ở trong nhà bếp cả ngày, nhìn thấy Tư Mã Liệt từ trong cung trở về, nàng nói: “Gia gia, người đến đây nếm thử món con vừa mới nấu xong này!” Vừa nói nàng vừa lấy đữa gắp một đũa đút cho Tư Mã Liệt.
Tư Mã U Nguyệt ăn thức ăn nàng gắp, ngạc nhiên nói: “Đây là món gì, sao lại ngon như vậy?”
“Đây là món mà con dạy bọn họ làm đó, thế nào ạ, mùi vị không tồi chứ ạ?” Tư Mã U Nguyệt nói.
“Ha ha, quả thật là ngon hơn trước đây.” Tư Mã Liệt cười nói.
“Đương nhiên rồi, bọn họ luyện tập cả ngày hôm nay mới làm ra được như vậy đó.” Tư Mã U Nguyệt nói. Tuy bọn họ nấu vẫn chưa đạt được yêu cầu của nàng, nhưng đã ngon hơn gấp mấy lần mấy món ăn hai bữa nay rồi.
Sau đó nàng thấy Vân Nguyệt và Xuân Giản đối với những thứ này tương đối có thiên phú, bèn kéo bọn họ cùng đi học, đĩa thức ăn mà nàng cầm trên tay là do Vân Nguyệt làm.
“Ừm, sau này để bọn họ làm mấy món ngon cho cháu ăn.” Tư Mã Liệt nói: “Nếu như cháu không có việc gì thì cũng có thể nghiên cứu thêm mấy món ăn này.”
“Cháu biết rồi ạ.” Tư Mã U Nguyệt nói. Đột nhiên nàng nhớ ra gì đó, đặt đũa xuống, nói: “Gia gia, cháu muốn tới tàng thư các nhà chúng ta tìm ít sách về xem.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!