Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư
Chương 20: Sủng vật cái đầu ngươi!
Tư Mã U Nguyệt đang xào món ăn cuối cùng, cảm giác có người đang đi tới cửa, xoay người lại thì nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Khúc béo.
“Làm sao vậy?”
“Huynh, huynh biết nấu cơm thật sao!” Khúc béo nói.
“Đúng vậy! Huynh có muốn nếm thử không, xem thử ăn xong huynh có chết vì trúng độc không?” Tư Mã U Nguyệt nói.
Thời gian đi học buổi sáng tại học viện tương đối trễ, khoảng chín giờ hơn mới bắt đầu, chưa tới sáu giờ sáng nàng đã tỉnh ngủ, thức dậy tu luyện trong chốc lát rồi bắt đầu làm cơm sáng.
Trước nay nàng luôn ăn uống điều độ, trước kia trừ khi ra ngoài làm nhiệm vụ có thể mấy bữa không ăn cơm, còn những lúc khác không thể bỏ ăn một bữa. Hiện tại mặc dù đã đến đây, nhưng thức ăn ở đây nàng ăn không vô.
Lúc nấu cơm, nàng nghĩ tới những người khác cùng sống trong viện, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ ở cùng nhau nhiều năm, vì thế nàng làm nhiều hơn một chút, làm luôn phần cho bọn họ cùng ăn.
Khúc béo đi vào ngồi xuống bên mép bàn, nhìn đồ ăn trên bàn, theo bản năng hỏi một câu: “Không phải huynh gọi đồ ăn của tửu lầu đó chứ?”
Tư Mã U Nguyệt cảm giác trên trán mình giống như xuất hiện ba cái gạch đen, người này không tin tưởng mình!
“Nếu huynh không ăn, ta cũng sẽ không ép huynh.” Tư Mã U Nguyệt lấy đồ ăn ra khỏi nồi, nói.
“Khụ khụ, ta đương nhiên muốn ăn.” Khúc béo nhìn thấy trên bàn thỏ con đang ăn rất ngon miệng, nghĩ chắc chắn sẽ không chết người, hơn nữa nghe mùi thơm như vậy, nhất định là mỹ vị.
Lúc này một bóng người khác lại xuất hiện ở cửa, nhìn thấy đồ ăn đầy bàn, kinh hỉ nói: “Ai nha, hôm nay không cần đi ăn ở nhà ăn học viện! Nghe thơm quá!”
Tư Mã U Nguyệt nhìn soái ca không mời mà tới, tự nhiên tự giác ngồi vào trước bàn cơm, nghĩ đến bộ dáng chạy trối chết của ngày hôm qua, kín đáo nói: “Hôm nay huynh không sợ bị ăn sao?”
Ngụy Tử Kỳ tay cứng đờ, sau đó gắp đồ ăn vô chén, nói: “Sợ, nhưng chờ ta ăn xong rồi lại tiếp tục sợ.”
Sặc!
“Đây là sủng vật của huynh?” Ngụy Tử Kỳ nhìn thấy Tiểu Hống, hỏi.
Nghe người ta nói mình là sủng vật, Tiểu Hống bất mãn trừng mắt liếc Ngụy Tử Kỳ một cái, nó là thần hống, là viễn cổ thần thú đó!
Kỳ thật cũng không trách Ngụy Tử Kỳ gọi nó là sủng vật, muốn trách cũng chỉ có thể trách phế vật Tư Mã U Nguyệt thanh danh quá vang dội, cơ hồ toàn bộ đại lục đều biết đại danh của nàng. Mà người không thể tu luyện thì không thể khế ước linh thú, hơn nữa nhìn nó nhỏ nhỏ dễ thương, không khác những thú cưng khác là mấy, cho nên nó chỉ có thể là sủng vật mà Tư Mã U Nguyệt nuôi.
Tư Mã U Nguyệt bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên trên bàn, nói: “Đúng vậy, ta bỏ ra một số tiền rất lớn mới mua được.”
Tiểu Hống vừa ăn no liền nhìn Tư Mã U Nguyệt xem thường, nhảy xuống bàn, đi vào trong viện cho tiêu cơm.
Cái gì mà mua được, rõ ràng nó bị nàng lừa gạt nên mới cùng nàng khế ước! Người này là kẻ lừa đảo trắng trợn!
Nhìn thấy biểu hiện nhân tính hóa của Tiểu Hống, Ngụy Tử Kỳ một lần nữa hoài nghi lời mình vừa mới nói, nó thật sự chỉ là sủng vật?
“Chúng ta bắt đầu ăn thôi.” Khúc béo chờ Tư Mã U Nguyệt ngồi xuống rồi nói.
“Ăn cái gì hả, không phải còn hai người chưa tới sao?” Tư Mã U Nguyệt nói.
“Hai người bọn họ không biết sáng nay đi đâu rồi. Buổi sáng mỗi ngày đều là ta cùng Tử Kỳ đi học.” Khúc béo trực tiếp bỏ qua hai người kia.
“Phải không?”
Hai người này làm gì thần bí vậy!
“Bây giờ huynh đi vào trong phòng bọn họ, chắc chắn không có ai.” Ngụy Tử Kỳ vừa ăn vừa nói.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn thôi.”
Tư Mã U Nguyệt nói xong thì phát hiện lời mình nói là dư thừa, hai người kia đã ăn hơn một nửa!
Ăn cơm sáng xong, Tư Mã U Nguyệt về phòng dọn dẹp, nhân tiện đem Tiểu Hống trở về trong linh hồn châu.
Vốn dĩ khế ước thú có không gian khế ước của riêng mình, nhưng nó nói nơi đó quá nhàm chán, vì thế đi tìm Tiểu Linh Tử chơi.
Tư Mã U Nguyệt ra ngoài, Khúc béo thấy hai tay nàng không có gì, hỏi: “Huynh không mang theo sủng vật sao?”
“Không mang theo.”
Tiểu Hống ở linh hồn châu, nghe Khúc béo kêu mình là sủng vật, khua móng vuốt hô to: “Sủng vật cái đầu ngươi! Khúc béo, một ngày nào đó tiểu gia sẽ khiến ngươi sáng mắt!”
Tiểu Linh Tử liếc mắt khinh thường nhìn Tiểu Hống một cái, nói: “Huyết mạch không tồi, tính tình thì quá mất mặt!”
Tiểu Hống còn đang khua móng vuốt trong không trung phút chốc cứng đờ, nhìn Tiểu Linh Tử hai giây, phóng ào tới.
Lúc Tư Mã U Nguyệt cùng bọn Khúc béo đến phòng học quả nhiên gây xôn xao không ít, một vài người quen nàng đều tiến đến cùng nhau châu đầu ghé tai.
“Sao ngươi lại chuyển đến lớp bọn ta vậy?”
“Ngươi không phải phế vật sao? Sao lại có thể tới lớp chúng ta học.”
“Đúng đó, như vậy thật không công bằng, bọn ta đều phải trải qua tuyển chọn mới vào được, ngươi là học trò lưu ban mà lại có thể cùng bọn ta học tập!”
“Các huynh biết y là ai không?”
“Đương nhiên, phế vật đến linh khí còn không cảm ứng được, chúng ta đương nhiên nhận ra!”
“Trời ạ, y đương nhiên là phế vật! Thế tại sao lại tới lớp của chúng ta?”
“Còn không phải bởi vì gia gia y quyền cao chức trọng.”
“Gia gia y là ai?”
“Hộ quốc đại tướng quân.”
“Hóa ra y chính là tôn tử của đại tướng quân.”
“Hừ, y là một phế vật, chúng ta bàn bạc về những đồ vật tu luyện, y nghe xong có hiểu được không? Cho dù có hiểu, y có thể sử dụng sao? Đến lớp chúng ta chẳng qua chỉ tự rước lấy nhục thôi!”
“Ha ha, huynh nói rất đúng.”
Tư Mã U Nguyệt liếc mắt ngó những người đó một cái, tuy rằng bọn họ nói chuyện tương đối nhỏ giọng, nhưng vẫn bị nàng nghe thấy hết. Nhìn thấy trong phòng học cũng chỉ có dãy ghế cuối cùng còn chỗ, nàng lập tức đi vào ngồi xuống chỗ ngồi.
Mấy người phía trước chỗ ngồi liếc mắt nhìn lẫn nhau, muốn gây khó dễ cho Tư Mã U Nguyệt, còn chưa đứng dậy, Phong Chi Hành đã từ bên ngoài đi vào. Bọn họ đành phải ngồi lại.
Y theo thói quen nhìn về dãy bàn cuối cùng, nhìn thấy bóng dáng Tư Mã U Nguyệt, y cảm thấy có chút bất ngờ.
“Tư Mã U Nguyệt.”
“Có mặt.” Tư Mã U Nguyệt đang xem sách để trong ngăn kéo bàn, nghe thấy Phong Chi Hành kêu tên của mình, ngẩng đầu nhìn y.
“Ngươi ra đây cùng ta.” Phong Chi Hành lãnh đạm nói: “Những người khác tự ôn tập phương pháp tu luyện ngày hôm qua đã giảng.”
Tư Mã U Nguyệt có chút thấp thỏm đi theo Phong Chi Hành vào văn phòng của y, thầm nghĩ có phải y muốn đuổi mình về hay không, dù sao mình cũng đến học viện trễ mấy ngày.
“Vì sao cho tới hôm nay ngươi mới đến?” Phong Chi Hành hỏi liền, nhưng thanh âm kia vẫn ôn hòa, không nhận ra hỉ nộ.
Quả nhiên…
“Trong nhà xảy ra chút chuyện, bị trì hoãn một chút.” Tư Mã U Nguyệt nói.
Phong Chi Hành nhìn Tư Mã U Nguyệt vài giây, tựa hồ đang phán định lời này là thật hay giả, một lát sau mới mở miệng nói: “Ngươi lại đây.”
Tư Mã U Nguyệt không biết y muốn làm cái gì, nhưng vẫn đi tới trước mặt hắn.
Phong Chi Hành đưa tay lập tức nắm lấy cổ tay nàng.
Tư Mã U Nguyệt trong lòng cả kinh, nàng thậm chí không thấy rõ y ra tay như thế nào, cho tới khi cổ tay có cảm giác lạnh lẽo, nàng mới phát hiện tay mình đã bị tóm lấy.
“Phu tử?” Nàng nghi hoặc nhìn Phong Chi Hành.
Đây là muốn đùa giỡn nàng sao?
Nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Tư Mã U Nguyệt, Phong Chi Hành buông tay ra, nói: “Ngươi có thể trở về.”
Tư Mã U Nguyệt không rõ nguyên do, nhưng y nói như vậy chính là không truy cứu nữa.
Phong Chi Hành nhìn Tư Mã U Nguyệt bước đi, khóe miệng gợi lên nét tươi cười, lẩm bẩm nói: “Nhanh như vậy đã bắt đầu tu luyện rồi, xem ra kế hoạch sẽ rất mau chóng…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!