Tuyệt Thế Kiếm Thần
Chương 85: Hung thủ
Trên khối thép này có khắc rất nhiều kí tự. Nếu như nhìn bằng mắt thường chắc chắn sẽ không thấy được chữ viết trên đó. Lâm Thần cũng là dùng linh hồn lực mới có thể hiểu được.
Tiểu Bạo Hùng sốt ruột vốn dĩ muốn phá hủy đi khối nham thạch này là muốn có được khối thép trong tay của Lâm Thần.
Khối thép này là chìa khóa mở ra nơi thí luyện của tộc Bạo Hùng.
Trong hang động vẫn còn lưu lại dấu vết thí luyện tàn bạo. Nhưng thí luyện lại có hạn, mười năm mới mở một lần. Mỗi lần mở không quá ba tháng. Cũng tức là nếu như tiểu Bạo Hùng cứ dây dưa mãi, vậy thì sẽ bỏ lỡ cơ hội gia nhập vào đợt thí luyện lần này.
Vì vậy, Tiểu Bạo Hùng mới sốt ruột muốn phá vỡ miếng nham thạch này.
Thấy được Lâm Thần hiểu ra nguyên do, tiểu Bạo Hùng gầm lên một tiếng, nét mặt toàn là cảm kích.
Chỉ riêng với bản thân tiểu Bạo Hùng, e là cho dù lên cấp thành yêu thú cấp năm bậc thấp cũng khó phá được lớp ánh sáng của khối nham thạch để lấy được miếng thép trong đó.
Quan sát một lúc Lâm Thần lắc đầu cười:
– Tiểu tử, sau khi vào hãy luyện tập cho tốt, nếu không thì cẩn thận lần tiếp theo ta sẽ vượt qua ngươi đấy.
Ha…
Tiểu Bạo Hùng gầm nhẹ một tiếng. Hình như là cho rằng khả năng của Lâm Thần không vượt qua được nó.
Lâm Thần điềm đạm cười, đang định mang khối thép cùng với cây trường côn trong tay đưa cho tiểu Bạo Hùng. Nó lập tức giơ móng vuốt lên cướp khối thép trên tay Lâm Thần còn cây côn thì không hề đụng tới.
Rống…
Tiểu Bạo Hùng sau khi tiếp được khối thép, hai tay múa trước mặt Lâm Thần, cuối cùng lại nhìn chằm chằm vào cây côn trên tay của Lâm Thần.
Hiểu được ý của tiểu Bạo Hùng, Lâm Thần không nhịn được cười khanh khách nói:
– Tiểu tử, ngươi là muốn tặng cho ta cây côn này hay sao?
Nghe lời nói này,tiểu Bạo Hùng lập tức gật đầu, nó đột nhiên đi sát tới vách động, đặt khối thép vào một hòn đá lóm trên vách động. Ngay sau đó, liền nhìn thấy trên vách động xuất hiện ra một hành lang sâu không đáy.
Rống rống…
Vẻ mặt Tiểu Bạo Hùng hưng phấn, vội lấy khối thép xuống, quay người nén cho Lâm Thần, trực tiếp tiến vào sâu trong mật đạo.
Sau khi tiểu Bạo Hùng đi vào, mật đạo tự dưng biến mất.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Thần thở một hơi:
– Hóa ra là một nơi bí mật.
Bí cảnh này là nơi tiểu Bạo Hùng chuẩn bị luyện tập, như vậy con Bạo Hùng sáng tạo ra cái bí cảnh này thực lực của nó phải cao đến mức độ nào đây?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Thần dậy sóng. Đột nhiên, tâm tư có chút thay đổi, đưa mắt nhìn khối thép tiểu Bạo Hùng lúc đi vào thông đạo đã để lại cho.
Lúc trước Lâm Thần cũng chỉ nhìn thấy chữ trên khối thép này nhưng lại không tìm hiểu kĩ ý nghĩa bên trong.
Bây giờ mới xem kĩ lại, Lâm Thần thấy có chút khác biệt. Thông tin về khối thép này Lâm Thần cũng không thể hiểu rõ được. Nhưng càng như vậy thì càng chứng minh rằng nó được tạo ra từ các mảnh vỡ không gian của mật đạo.
“Loại bảo bối này, chỉ có thể thấy mà không thể cầu. Nếu như để người khác biết được ta có vật này chỉ sợ rằng ta sẽ gặp phải rắc rối lớn!”
Mảnh vỡ không gian này đối với người luyện võ của Thiên Linh đại lục là vô cùng quý giá, là vật hiếm thấy. Nếu như mà tin tức Lâm Thần có được mảnh vỡ này truyền ra ngoài nhất định sẽ tạo ra một cuộc truy sát đẫm máu.
Dù gì thì vật này đối với võ giả cấp cao rất quan trọng. Võ giả Thiên cương cảnh điên loạn đổ xô tới cảnh giới Chân Đạo.
Linh hồn lực của Lâm Thần hơi động thu vào trong trữ vật, sau đó hắn nhấc trường côn lên.
Cây côn rắn chắc cực kỳ dài gần hai mét chất liệu đen nhánh, sờ vào cảm thấy lạnh buốt.
Lâm Thần giơ trường côn đánh xuống nền đất một cái.
Ầm!
Một âm thanh nặng nề vang lên. Trước mặt hắn là một mảnh đất lớn bị đập thành một cái hố sâu một mét.
Chứng kiến cảnh này, Lâm Thần không khỏi hít vào một hơi lạnh, kinh ngạc nói:
– Lực công kích thật mạnh! Vừa nãy ta chỉ là tùy ý công kích nhưng đã có được uy lực như vậy!
Tùy ý ra đòn mà đã tạo nên một hố sâu như vậy rồi!
Nếu như đổi lại là kiếm Hàn Thiết, e rằng Lâm Thần phát huy toàn bộ võ kỹ trong đó cũng sẽ khó mà làm được đến điểm này.
Cây trường côn này tuyệt đối là bảo vật không thể cầu. Nhưng quan trọng hơn đó là có cây trường côn trong tay Lâm Thần cho dù không sử dụng tới bảo kiếm, đối mặt với võ giả Thiên Cương cảnh sao sơ kỳ thậm chí là Thiên Cương cảnh hậu kỳ Lâm Thần cũng vẫn sẽ không bại.
Tiểu Bạo Hùng đưa hai bảo vật cho lâm Thần.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Thần xuất hiện một nụ cười, ngẩng đầu nhìn thông đạo vừa nãy từ từ biến mất.
Thông đạo này là thông với nơi luyện thí của Bạo Hùng. Lâm Thần là một võ giả, tiến vào bên trong cũng sẽ bị ngăn cản bởi một thế lực cường đại.
Nhưng Lâm Thần cũng không mấy để tâm lớn tiếng nói:
– Tiểu tử, cảm ơn món quà của ngươi. Hãy luyện tập cho tốt, ta đi đây.
Lâm Thần nói xong chưa được bao lâu thì đột nhiên trong hang động vang lên tiếng của tiểu Bạo Hùng:
– Rống rống.
Lúc này nghe thấy tiếng rống từ bốn phương tám hướng vọng tới.
Thấy cảnh này, Lâm Thần nhẹ gật đầu, nhảy một cái hướng về phía bên ngoài hang động mà đi.
Một lúc sau, Lâm Thần đã chạm mặt đất.
Bây giờ đã là ban đêm, lúc này chính là lúc yêu thú trong dãy núi Mặc Liên hoạt động nhiều nhất. Lâm Thần cũng chỉ tùy ý đi lung tung, ở xung quanh vết nứt tìm cây cổ thụ nghỉ ngơi.
Cả đêm không một tiếng động, vào sáng sớm bỗng âm thanh rống giận của bầy yêu thú.
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Thần mở mắt ra ngay lập tức, đi về phía âm thanh vang lên. Ở nơi cách hắn khoảng trăm trượng, có một con yêu thú cấp bốn bậc cao đang nhìn chằm chằm về phía Lâm Thần ở trên cây đại thụ, trong miệng phát ra tiếng kêu ô ô.
Con yêu thú cấp bốn này, như sói như báo vậy, lông đen nhánh, thân thể khỏe mạnh. Hai mắt nhìn về phía Lâm Thần đầy thù hận.
Đây chính là con yêu thú Đại Hắc Báo cấp bốn!
Thấy được tình hình này, hai mắt Lâm Thần sáng lên, khẽ quát lên:
– Đến thật đúng lúc, vừa hay để ta thử xem uy lực của cây trường côn!
Linh hồn lực hơi động, cây trường côn đen nhánh xuất hiện trên tay của Lâm Thần, hai chân dùng lực giẫm một cái liền đứng vững vàng trên đất.
Ô Rống…
Chính lúc Lâm Thần vừa hạ xuống thì con Đại Hắc Báo phát ra một tiếng kêu, lao thân về phía trước, miệng mở to thấy rõ hàm răng sắc nhọn như muốn cắn Lâm Thần thành hai khúc.
Tuy rằng Lâm Thần không có đưa chân khí vào trong trường côn này, nhưng chỉ dựa vào độ cứng rắn của nó thì đánh Đại Hắc Báo không thành vấn đề.
Cây côn của Lâm Thần hạ xuống, Đại Hắc Báo thấy thế thân thể lóe lên tránh thoát khỏi đòn tấn công của Lâm Thần.
Thấy tình hình này, cây trường côn trong tay Lâm Thần lần thứ hai quét qua từ một hướng khác công kích Đại Hắc Báo.
Con Đại Hắc Báo này là yêu thú cấp bốn đỉnh cao, tốc độ rất nhanh. Nhưng Lâm Thần bây giờ đã luyện đến tầng thứ ba của Cổ Đồng Luyện Thể quyết, ngay cả tốc độ vung cây trường côn cũng khác biệt hơn người.
Trong lúc này nếu mà chỉ dựa vào tốc độ của Đại Hắc Báo thì sẽ không thể tiếp cận Lâm Thần được.
Cho dù như vậy, đó vẫn không phải là kết quả mà Lâm Thần mong muốn. Lâm Thần nếu mà muốn giết Đại Hắc Báo thì vốn dĩ không khó, chỉ là muốn thử xem uy lực của cây trường côn, nếu không Đại Hắc Báo vốn đã chết từ lâu dưới Hàn Thiết kiếm trong tay Lâm Thần.
Trong lòng dao động, Lâm Thần đứng tại chỗ không nhúc nhích, cây trường côn ở trong tay hắn.
Hình như Lâm Thần đã buông lỏng sự phòng ngự.
Con Đại Hắc Báo cảm thấy cơ hội để đã đến. Mắt nó sáng lên há miệng cắn Lâm Thần.
Với hàm răng sắc nhọn của Đại Hắc Báo, nếu cắn ở trên thân thể của Lâm Thần thì chắc chắn sẽ bị thương!
Khả năng chạy của con Đại Hắc Báo rất nhanh.Trong chốc lát chỉ còn cách Lâm Thần khoảng mười mét. Nhưng cũng vào lúc này vốn dĩ Lâm Thần vẫn đứng yên thì đột nhiên tay nắm chắc cây trường côn đánh về phía con Đại Hắc Báo.
Đại Hắc Báo chỉ là một con yêu thú không có linh trí. Thấy Lâm Thần tấn công thì vẻ mặt hơi hoảng lọan. Nhưng cũng không kịp hoảng loạn, cây trường côn của Lâm Thần đã đánh lên đầu nó.
Phịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Ngay sau đó, con Đại Hắc Báo đột nhiên ngã xuống, đầu nó bị vỡ nát, không kịp gầm lên một tiếng chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, dù là Lâm Thần đã đoán trước được uy lực của cây trường côn, nhưng giờ khắc này nhìn thấy cũng vô cùng ngạc nhiên.
Phải biết rằng, con Đại Hắc Báo này là yêu thú cấp bốn bậc cao vẫn bị sức mạnh của cây trường côn đánh chết. Điều này chắc không cần nghĩ cũng biết.
Không nghĩ nhiều, Lâm Thần thu cây trường côn về. Đang muốn thu dọn xác của con Đại Hắc Báo bỗng nhiên có một âm thanh huyên náo truyền tới.
– Dương sư huynh, chúng ta đã tìm kiếm suốt bốn tuần rồi mà vẫn chưa tìm ra hung thủ giết chết Thiệu Tử An. Chẳng lẽ hung thủ đã trốn rồi?
Một giọng nói thô lỗ vang lên.
Nghe những lời này, người được gọi là Dương sư huynh lên tiếng:
– Thiệu sư đệ là đệ tử thiên tài của nội môn. Mấy ngày trước, Tông Môn còn có ý định bồi dưỡng thêm cho Thiệu sư đệ. Thâm chí đến trưởng lão cũng cho rằng trong vài năm Thiệu sư đệ có hy vọng sẽ cạnh tranh với các đệ tử khác. Thì vào lúc này Thiệu Tử An lại bị giết hại. Cho dù bằng mọi cách cũng phải tìm ra được hung thủ!
Nghe vậy, âm thanh có chút buồn bực thì lại một giọng nói lại vang lên:
– Này, hai vị sư huynh, trước mặt có người!”
Hai người nghe nói như thế, lập tức chấn động, vội đi nhanh đến chỗ Lâm Thần.
Một lát sau, cả ba người đã xuất hiện trước mặt Lâm Thần. Cả ba người đều mặc y phục của đệ tử nội môn Thuần Dương môn, cũng là võ giả Thiên Cương cảnh trung kỳ.
Ba người này nhìn Lâm Thần, chau mày nhăn chán thì thầm:
– Thiệu sư đệ cũng là tu vi Thiên Cương cảnh mà tên tiểu tử này cũng chỉ là Luyện Thể cảnh tầng thứ tám, khác biệt lớn như vậy sao hắn có thể là hung thủ được.
Nghe xong, một thanh niên khôi ngô giọng khàn khàn gật đầu và nói:
– Nhưng hắn ở cách không xa nơi mà Thiệu sư đệ bị sát hại, chúng ta thử hỏi hắn xem có thấy hung thủ đi ngang qua không?
Rõ ràng, hắn nghĩ thực lực của Lâm Thần không thể là đối thủ của Thiệu Tử An.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!