Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn
Chương 30: Bảy năm sau
Thời gian nhanh chóng trôi qua. Thấm thoát đã bảy lần Hiểu My được đón giao thừa trên ngọn Tứ Thần Sơn, tại Đan Viên ngập tràn hoa đỏ. Bảy năm chịu đựng gian khổ, không ngừng luyện tập, bản thân cô cùng đệ đệ đều có nhiều thay đổi.
Khi vừa ra khỏi Sơn cốc, Hiểu My chỉ độ 18 tuổi – lứa tuổi đẹp nhất của một người con gái trong xã hội hiện đại. Nhưng bây giờ, cô đã 25. Vẫn trẻ trung, vẫn xinh đẹp rạng ngời. Nhưng ngoài vẻ ngọt ngào, ôn nhu của thiếu nữ, còn có sự sâu lắng, quyến rũ của một phụ nữ từng trải nắng mưa. (Hai đời cộng lại cũng sấp sỉ 50. Haiz) Vì thế, càng thu hút bướm hoa dập dìu qua lại. Chỉ là, người thầm thương trộm nhớ tuy nhiều, nhưng người đủ can đảm chống lại Hắc Long côn, thật tình: Không có.
Ngoài ra, bất cứ ai từng thấy Hiểu My tay múa đại côn sức nặng ngàn cân, gió thét lửa gào, mà mặt vẫn mỉm cười lạnh nhạt, quả có chút rợn người. Tuy Tứ Thần Sơn, mỗi đệ tử đều sở hữu một thân sức lực vô cùng mạnh mẽ. Nhưng nếu bảo thỉnh một đại năng như cô về nhà. Họ chỉ lắc đầu, cảm khái: Xin tha!
Ai cũng sợ một ngày nào đó sẽ trở thành oan hồn dưới côn Như Ý.
Trường An thay đổi một thân trường bào màu xanh như bao đệ tử của Vô Cực kiếm phái, ba nghìn sợi tóc bạch kim vấn gọn bên dưới tử quan, đôi mắt tím trong veo không vướng chút u sầu, lại thêm cơ thể lúc nào cũng thoang thoảng mùi dược liệu, càng ngày càng giống trích tiên vốn rời xa phàm tục.
Do bản tính có chút trầm tĩnh, lạnh lùng, với người ngoài càng kiệm lời như ngọc, nên bằng hữu cũng vốn cũng không đông. Nhưng như thế thì đã sao? Đối với Trường An, quãng thời gian sống cùng tỷ tỷ ở đây, đúng thật thiên đường. Từ 5 năm năm trước, thông qua sự khảo hạch tương đối khó khăn, cậu đã được Vô Ưu bà bà nhận làm đệ tử. Mỗi ngày đều tất bật, không có thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng mỗi lúc rảnh rỗi là cậu dành thời gian để bồi thúc thúc, tỷ tỷ và cả Tiểu Phong sư huynh chuyện trò, thao luyện.
Trình độ khinh công của hai chị em đều có sự tinh tiến kinh người. Tuy không giống như Ngạo Thiên Quân cùng các vị sư thúc bá, có thể đến vô ảnh, đi vô tung. Nhưng xét về tốc độ, hiếm người bì kịp.
Đó không phải ngồi không mà đạt được. Đều phải đổi bằng máu và nước mắt trong ngần ấy thời gian. Động lực của Hiểu My là báo thù, là phụ mẫu. Động lực của Trường An là vì dốc lòng đuổi theo từng bước chân của tỷ tỷ, không muốn bị thụt lùi. Âu, ai cũng có nguyên nhân của nó. Nhưng kết quả giống nhau, làm Trần Tùng mặt mày lúc nào cũng có mùa xuân. Luôn miệng tự hào, con cháu Trần Gia, không ai không tài giỏi.
……………………………………………………………………..
Sáng sớm, sân thi đấu của Tử Lâm Viên vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ đệ tử đều tập trung lại, theo dõi trận đấu chung kết nhằm xếp hạng 5 vị trí đứng đầu Tứ Thần Sơn năm nay.
5 người vào vòng trong gồm có Võ Thường Phong (Tiểu Phong Tử), Trần Hiểu My, Thái Thiếu Nam, Hứa Vỹ Kỳ và Hoàng Kha Mẫn.
Mỗi người sẽ rút thăm một số thứ tự. Người số 1 đấu với người số 3, người số 2 đấu với người số 4. Người rút được phiếu trắng (không có số) thì miễn thi đấu vòng này.
Há há há, nghe Ngũ trưởng lão thông báo cách thức thi đấu. Hiểu My có chút hưng phấn, mong đợi. Luôn may mắn qua vòng không phải là điểm quen thuộc trong các tiểu thuyết tiên hiệp đó sao. Nhân vật chính nhàn nhã đứng một bên nhìn mọi người đánh nhau sức đầu mẻ trán. Sau đó mang theo vẻ mặt vô tội, đắc ý cười cười. Mồm còn không ngừng khoác lác: May mắn cũng là một loại thực lực. Tức chết người không đền mạng a.
Ảo tưởng trong lòng, mỗ nữ ngập tràn tự tin hướng về phía trước, chờ bốn người kia chọn xong, tay ngọc mới vươn ra, từ từ thò vào hộp gỗ trên bàn của Ngũ Trưởng lão.
– Ha ha ha, không ngờ là phiếu trắng. Một giọng nói cao vút cất lên.
Chỉ tiếc, chủ nhân giọng nói đầy vui sướng đó là Tiểu Phong tử.
Nhìn gương mặt múp míp mỡ của sư huynh, Hiểu My có chút chán nản, liếc xuống lá phiếu trong tay mình. “Số 3 a!” Quả nhiên, mình không có bàn tay vàng của nữ chính.
– Trận đấu đầu tiên, Hoàng Kha Mẫn đấu với Trần Hiểu My. Mời hai tuyển thủ bước lên võ đài.
– Hiểu My sư muội cố lên! – Sư tỷ cố lên!
Giữa vòng người, Đỗ Minh, Lữ Tuấn, Phương Tình và Trường An đều đang không ngừng hò hét, cổ vũ. Hiểu My nhìn họ, cảm kích: Không may mắn cũng chả sao. Chỉ cần dùng thực lực chứng minh là được.
……………………………………………………………………
Trên võ đài.
Hai mỹ nhân áo xanh đối diện nhìn nhau, niềm nở:
– Trần sư muội, hạ thủ lưu tình a.
– Không dám, không dám! Chỉ mong Hoàng sư tỷ nhẹ tay tí xíu.
Lời nói khách sáo vừa kết thúc. Ngọn roi trong tay Hoàng Kha Mẫn đã vèo một tiếng bay ra. Đầu ngọn roi linh động như mãng xà, uốn lượn há mồm lao về phía Hiểu My, không khí còn vang lên âm thanh kin kít.
Trước thế tới hung hãn của đối phương, Hiểu My nắm chặt Như Ý côn. Nhảy bật lên, dồn sức vào cổ tay, thân trường côn xoay vòng, tạo ra vòng lửa xoáy ào ào tuông xuống. Cô hét lớn: Thiên Long Huỷ Lưu Sa, đi.
Vòng lửa hừng hực chặn đầu ngọn roi, theo đà cuốn vào bên trong nó.
Hoàng Kha Mẫn giật mình, thụt lùi hơn chục trượng, thu roi lại, sau, một lần nữa dùng hết sức tung ra. Lần này, trường tiên tạo một vòng cung bán nguyệt, ầm ầm tiến đến như một con sóng lớn, cắt ngang vòng lửa xoáy, tạo ra vô số đoá hoa đỏ rực, tản khắp xung quanh. Chiêu thức rất đẹp!
Thế nhưng, ngay lúc này, âm thanh của Hiểu My lại lanh lảnh vang lên: Thanh Long Phượt Thuỷ, Đi!
Như Ý côn bay ra khỏi tay chủ nhân, vượt lên trên ngọn sóng vô hình do trường tiên mang lại, nhằm ngay tay phải của đối thủ, nhẹ nhàng gõ xuống. Nếu trúng phải đòn này, e rằng phải nứt cốt, đoạn xương, cả đời không còn hi vọng.
Hoàng Kha Mẫn kinh hải, buông ngọn roi trong tay, nhảy sang một bên tránh vội.
Phịch.
Ngọn Trường Tiên mất đi khống chế của chủ nhân, nặng nề rơi xuống. Như Ý côn lượn một vòng trên không lại quay về nằm trong bàn tay Hiểu My đang xoè ra chờ đợi.
– Trận này, Trần Hiểu My thắng.
Một tràn pháo tay giòn giã vang lên.
Hiểu My cúi đầu chào khán giả, mang theo trường côn, tao nhã rời khỏi võ đài.
– Trận đấu thứ hai, Thái Thiếu Nam đối chiến Hứa Vỹ Kỳ. Mời hai tuyển thủ vào vị trí.
Thanh âm của Ngũ Trưởng Lão vừa dứt, hai bóng áo lam loáng cái đã có mặt trên võ đài. Chắp tay chào nhau theo đúng lễ.
Thái Thiếu Nam vốn là một nam tử tuấn tú, lại cầm một cây Tam tiên thương làm vũ khí, trên đài, hình tượng có chút giống chiến tướng Triệu Tử Long (Một trong ngũ hổ tướng của Tây Thục – Tam quốc diễn nghĩa). Chỉ là thiếu đi một thân sát khí trên người, nhiều hơn một phần phong lưu, tiêu sái.
Hứa Vỹ Kỳ là một đại hán cao to với khuôn mặt vuông để hàm râu quai nón. Trên vai vác một chiếc rìu cán đen, lưỡi bạc. Nhìn qua như người tiều phu sơn dã.
Cuộc chiến bắt đầu. Tiếng binh khí chạm nhau keng keng, tia lửa điện bắn ra liên miên không dứt.
Thái Thiếu Nam có chút vất vả với cây rìu của đối thủ. Nó nặng tới 800 cân a. Toàn thân đúc bằng huyền thiết ngàn năm, lại kết hợp với xương bạch tượng – yêu thú cấp 8 và tinh hạch của xuyên sơn giáp – yêu thú cấp 7. Sức phá hoại hết sức kinh khủng. Bản thân hắn mấy lần suýt bị chém làm đôi.
Cũng may, Thiếu Nam vốn chiếm ưu thế về tốc độ. Hơn nữa, Tam tiên thương lại có thuộc tính lôi. Nên về sau, khi Hứa Vỹ Kỳ càng lúc càng đuối sức thì thế cuộc trận đấu đã nguyên hình hiện rõ.
Cuối cùng, Thái sư huynh giành chiến thắng, đi xuống võ đài trong tiếng reo hò inh ỏi của đông đảo nữ đệ tử trên Tứ thần sơn.
Sức hút của mỹ nam, quả nhiên không nhỏ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!