Xuyên không thành nam phụ: Đất diễn của nữ chính sao trở thành của tôi rồi? - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Xuyên không thành nam phụ: Đất diễn của nữ chính sao trở thành của tôi rồi?


Chương 11


“Thường Mộng Du!!!!?” Vu Thuỷ ngạc nhiên.

“Đúng vậy, nghe nói là do hắn chủ động muốn đến đây học, đã đến được gần một tháng, trước đại hội tỷ võ vai ngày. Có lẽ đã luôn ở trong Giang Thất nên không biết” Trịnh Lĩnh Niên nhận lấy chén thuốc của hắn đã uống cạn để lên bàn.

Vu Thuỷ nghe xong không khỏi ngạc nhiên, trong nguyên tác thì Thường Mộng Du luôn ở Thường Mộng sơn trang suốt cốt truyện, đến khi Lương Gia Ngọc đến nhờ giúp đỡ mới biết hắn là đệ đệ mình rồi nhận lại, đây là nhân vật duy nhất trong truyện không tổn hại gì trong nguyên tác. Nhưng bây giờ lại đi đến Toái Phương Thành học thì không phải đẩy nhanh cốt truyện và tự chuôi đầu vào rọ sao?

“A Thuỷ, đệ nghĩ gì vậy?” thấy Vu Thuỷ cứ ngơ ra nghĩ gì đó, Trịnh Lĩnh Niên liền hỏi.

“A, không có gì đâu” Vu Thuỷ giật mình trả lời.

“Đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi nhiều vào. Lúc nãy đệ tỉnh đã có người gọi chưởng môn sư bá đến, a nhắc người người liền đến” nghe bên ngoài có tiếng bước chân, hai người nhìn ra thì thấy Vô Lạc đang bước vào.

“Thuỷ nhi con sao rồi? Thấy ổn chưa?” Vô Lạc hỏi Vu Thuỷ với vẻ mặt lo lắng.

“Sư tôn, đồ đệ không sao, bây giờ rất ổn, cũng nhờ sư tôn, sư thúc, Trịnh sư huynh và các sư đệ sư muội chăm sóc nên đã tốt hơn rất nhiều”.

“Vậy thì tốt” Vô Lạc nhe nhõm nói, sau đó chuyển sắc thành giận dữ ” Tên ma đầu Lục Tàn Phong đó, đã làm con bị thương, mất linh lực tạm thời còn bỏ con lại nơi nguy hiểm đó. Cũng do ta sơ xuất, không nghĩ đến việc hắn sẽ đưa con đi “.

“Cũng không phải lỗi của người” sau đó liền nghĩ ‘ y cũng đâu có bỏ mình một mình nơi đó’.

“À đúng rồi” nói xong quay về phía một môn sinh lạ mặt nói ” đây là sư đệ mới của con, Thường Lăng – Thường Mộng Du”.

“Vương sư huynh” Thường Mộng Du chấp tay kính lễ với Vu Thuỷ.

“Thường sư đệ không cần lễ nghĩa như vậy”.

“Được rồi, đã cho hỏi rồi thì cũng để Thuỷ nhi nghi ngơi, Lĩnh Niên ta đang phải mượn chỗ này của con” Vô Lạc đứng dậy nói.

“Vâng, sư bá”.

“Hả, chỗ này là Nhẫn thất chứ không phải Giang thất sao?” vừa nói xong thì nhớ ra ‘ quên mất Giang thất có kết giới chi có mình mới vào được’.

“Thủy nhi, lúc đấu với Thực Sát Thú có người muốn ám hại con sao?” Vô Lạc nhìn Vu Thuỷ nghiêm túc hỏi.

“Chuyện này, đúng là có, sao sư tôn biết được?”.

“Lĩnh Niên đã tìm thấy ám khí cách chỗ con không xa, đây có lẽ là lý do khiến con không tránh được đòn tấn công của Thực Sát Thú” nói xong đưa ám khí cho Vu Thuỷ ” con có đoán ra là ai không?”.

“Không, đồ nhi không biết”.

Dù Vu Thuỷ nói như vậy nhưng trong lồng đã biết là ai ‘hoa văn trên ám khí là của Hoa Liên môn, người của Hoa Liên môn hiện giờ chỉ có Lương Gia Ngọc, không phải cô ấy thì là ai’ nghĩ xong thì đưa nhìn Lương Gia Ngọc, gương mặt vẫn không có biểu cảm đặc biệt.

“Ta đi đây, con nên nghỉ ngơi” nhưng định quay đi thì nghe Vu Thuỷ gọi.

“Sư tôn, đồ nhi vẫn nên về Giang Thất”.

“Con cần tịnh dưỡng, ở một mình không tiện”.

“Sư tôn không cần lo lắng, đồ nhi đã đỡ nhiều, người quên con biết y thuật sao, có thể tự chăm sóc với lại ở lại Nhẫn Thất của Trịnh sư huynh con cảm thấy rất ngại”.

“Thôi được, chút nữa Lĩnh Niên sẽ đưa con trở lại Giang Thất, hảo hảo tịnh dưỡng” nói xong thì thở dài quay đi.

Hai canh giờ sau, Vu Thuỷ mặc y phục bạch y thường ngày trở về Giang Thất. Như đã biết, kết giới chỉ cho hắn vào, cứ như vậy trở về cuộc sống thường ngày. Nhưng điều hắn không ngờ nhất lại xuất hiện vào buổi tối, lúc vừa dọn thức ăn lên bàn thờ nghe tiếng mèo kêu quen thuộc.

“Tiểu Mão” giọng này khiến Vu Thuỷ liên tưởng ngay đến Tiểu Mão, trong vô thức liền gọi. Vậy mà từ mái nhà, Tiểu Mão nhảy xuống ngay vào lòng hắn, phía trên còn kem theo một tiếng ” này”.

“Lục Tàn Phong?!”.

“Là ta” tiếng nói vọng lại rồi một thân hắn y của Lục Tàn Phong từ trên mái nhà nhảy xung trước mặt hắn.

” Sao người vào được?!!”.

“Ta có cách của ta” vừa nói y vừa ngồi xuống.

“Ngươi đến đây làm gì?”.

“Đến ăn cơm” nói rồi Tàn Phong lấy chiếc đũa trên bàn gắp thức ăn ” rất ngon”.

“Ngươi rảnh quá nhỉ, còn đến đây ăn cơm” Vu Thuỷ nhìn hắn ăn nói.

“Tiểu Mão nhớ ngươi nên ta đem nó tới đây sẵn tiện xem vết thương của ngươi”.

“Lục giáo chủ có lòng rồi, tại hạ hiện tại đang rất tốt, trời không còn sớm mời người về cho”.

“Ta chỉ mới đến đã đuổi về rồi, ngươi còn chưa ăn, mau ăn đi” nói xong thì gắp thức ăn đưa vào miệng Vu Thuỷ.

Hai người ngồi dùng bữa với nhau, dọn dẹp xong nhưng có vẻ Tàn Phong vẫn chưa muốn về.

“Lục Tàn Phong, cơm ngươi cũng ăn rồi sao chưa chịu đi” Vu Thuỷ tức giận nói.

“Còn sớm chưa muốn về, ta muốn nghe về trận pháp lúc đánh với Thực Sát Thú”.

“K…hông thể, trận pháp đó ngươi không nên nghe thì hơn” nghe đến trận pháp thì mặt hắn liền đỏ,  từ chối thẳng thừng.

“Cũng được, ta với ngươi tỷ thí”.

“Ta vết thương vừa khỏi ngươi liền muốn tỷ thí?!!!”.

“Lần này sẽ nhẹ nhàng, chỉ dùng kiếm pháp, không dùng khí, nào tới đi”.

Vậy là hai người cùng nhau tỷ thí, mà nhìn cùng luyện kiếm thì giống hơn. Tỷ thí đến nửa đêm thí ngừng, cả nằm dài xuống đất nhìn lên trời.

“Kiếm pháp tốt” Lục Tàn Phong vừa thở vừa nói.

“Ngươi cũng vậy”.

“Lần sau ta với ngươi cùng tỷ thí tiếp”.

“Được”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN