Cô Ấy Rất Đáng Yêu - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
250


Cô Ấy Rất Đáng Yêu


Chương 14


Editor: Liz

Beta: TH + Sun

Cố Duyên Xuyên đi tới trước cửa phòng, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng gõ phím chơi game cạch cạch của hai người bạn cùng phòng, miệng liên tục mắng vài câu thô tục.

Anh bỏ chìa khóa lên bàn, hình ảnh Kiều Hạ đỏ mặt ẩn hiện trong tâm trí anh, giọng nói mềm mại vang lại bên tai: “Tớ muốn về để ngủ trưa.”

Tốt thật, cô giống như một đứa trẻ vẫn duy trì thói quen ngủ trưa. Không như anh, tám năm trước đã quên mất việc ngủ trưa là gì.

Anh không nhịn được tưởng tượng tới hình ảnh lúc cô ngủ trưa.

Có phải cô sẽ mặc một bộ đồ hoạt hình, phía trên lộ ra xương quai xanh, phía dưới lộ mắt cá chân, bộ dạng ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn.

Cô nhỏ như vậy, cơ thể đều mềm mại hơn nữa lại rất ngoan ngoãn, ôm vào lòng nhất định rất thoải mái.

Shit, thật biến thái.

Advertisement / Quảng cáo

Trong lòng Cố Duyên Xuyên mắng thầm mình thật không đúng đắn, chưa làm gì đã bắt đầu ảo tưởng bộ dáng lúc ngủ của bạn cùng bàn rồi.

Triệu Lập tức giận đập bàn phím một cái, mắng: “Gì mà chơi game gà như vậy”, vừa quay đầu lại liền bắt gặp một hình ảnh cực kỳ đáng sợ.

Chỉ thấy khuôn mặt của nam sinh một năm số lần tươi cười đếm còn chưa hết một bàn tay mà lúc này đang đứng trước bàn, trên tay cầm một cái chìa khóa, vừa ngắm vừa cười đến mức gió xuân phơi phới!

“Anh Xuyên, anh đang gặp chuyện mừng à, cười vui vậy?”

Triệu Lập trừng to mắt khiếp sợ nói “Anh anh anh sẽ không lừa dối ba người bọn em, lén mua vé số trúng thưởng chứ?”

Dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với tính cách và kinh tế của Cố Duyên Xuyên, 500 vạn cũng không thể khiến anh vui vẻ như vậy, đừng nói là giải thưởng lớn mấy ngàn vạn đi.

Tống Nghị xuống lầu lấy thức ăn, đúng lúc mở cửa đi vào thì nghe thấy câu này, liền nói: “Triệu Lập, cậu có bị mù không? Anh Xuyên của chúng ta sẽ vì tiền mà khom lưng sao, bộ dáng này chính là nghĩ đến gái rồi.”

Triệu Lập cùng Trương Dương nghĩ đến mấy ngày trước có tin đồn xác thật lập tức hỏi: “Là Triệu Ngữ Nhu của đội lễ nghi hay là đội trưởng đội cổ động viên – Sở Hinh Nhi?”

“Đều không phải!!!”

Tống Nghị đã biết chân tướng từ lâu, vô cùng kiêu ngạo, thiếu mỗi việc viết “nhân loại đều là đám ngu xuẩn” lên mặt, ánh mắt khẽ nhìn bọn họ: “Là hoa khôi của khoa ngoại ngữ, xinh đẹp đứng thứ hai chỉ sau hoa khôi của trường chúng ta.”

Hai bạn cùng phòng trong nháy mắt bừng tỉnh hiểu ý “ồ” lên, mờ ám cười một tiếng: “Chẳng trách cho dù đại mỹ nữ biểu hiện thế nào cũng không có động tĩnh, hóa ra anh Xuyên thích loại em gái đáng yêu nha.”

Trong mắt Cố Duyên Xuyên lộ ra một tia mê mẩn, cau mày hỏi: “Xinh đẹp đứng thứ hai?”

Tống Nghị không kịp ăn cơm, vừa nói vừa mở điện thoại: “Trường học chúng ta hằng năm đều sẽ bình luận bầu chọn hoa khôi của trường. Kiều Hạ và Triệu Ngữ Nhu năm đó được toàn thể nam sinh công nhận, nam sinh trong trường đều muốn nhìn thấy hai người này.”

Cố Duyên Xuyên đúng là đã nghe qua nhưng tới bây giờ mới chú ý.

Lúc ấy hình của anh bị người chụp trộm, ngại phiền phức cũng không thấy thú vị nên trực tiếp liên lạc ngay với chủ bài post yêu cầu xóa ảnh.

Suy nghĩ một chút, lông mày anh nhăn lại, hỏi: “Tại sao lại là thứ hai?”

Tống Nghị ngượng ngùng cười: “Chuyện đó… Danh hiệu thứ nhất cũng chính là hoa khôi hiện tại của trường Triệu Ngữ Nhu. Người ta cao tới 1m78, chân vừa dài lại vừa thẳng, dáng người tiêu chuẩn, đôi chân huyền thoại nhiều năm liền!”

“Em đưa anh tài khoản, anh tự xem đi.” Tống Nghị nói xong, ra ngoài mở hộp thức ăn, nhanh chóng càn quét thức ăn.

Cố Duyên Xuyên nhìn một chút, bài viết đăng hơn nửa năm nhưng vẫn còn người bình luận.

Bài viết có đề tài【 Đi học lâu như vậy tại sao lại không biết hoa khôi của trường! Nào, mọi người hợp mưu hợp sức nhìn kĩ hình sau đó cùng nhau bình chọn. 】

Lầu 1: 【 Vì khích lệ tinh thần tham gia hoạt động của các nam sinh, chỉ cần bạn gửi đúng hình được chọn, bạn sẽ giành được một quyển sổ vẽ chân dung mà tôi trân trọng, ấp ủ bấy lâu nay. Mau chớp lấy thời cơ, mất rồi không có lần sau nữa đâu! 】

Dưới những bình luận là hình nữ sinh, Cố Duyên Xuyên kiên nhẫn lướt từng tấm một, cho đến khi một tấm hình quen thuộc hiện ra trong tầm mắt.

Lầu 23: 【 Mau nhìn lớp chúng ta, ánh mắt to tròn da trắng. Mặc dù không cao, chân cũng không dài nhưng lại nhỏ nhắn xinh xắn, thật đáng yêu! Tính tình cũng tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, căn bản là tiểu nữ rồi!! 】

Lầu 24: 【 Không nhịn được nữa, tôi muốn chạy lên hét một tiếng, so với mấy người khác thì tiểu tiên nữ không trang điểm, nhan sắc tao nhã đó. 】

Kèm theo là tấm hình lúc Kiều Hạ đang học quân sự, sau đó phía dưới bình luận của lầu này đều xin được liếm màn hình.

Advertisement / Quảng cáo

“Bộ đồng phục quân đội màu xanh lá xấu như vậy mà mặc trên người cô ấy đẹp thế. Giá trị nhan sắc phải cao cỡ nào mới được như vậy, nhất định phải cho bạn một phiếu hoa khôi của trường!”

“Wow nhìn trong trắng quá! Chết mất thôi.”

“Em gái này học chuyên ngành gì, tên gì vậy? Bạn kia còn ở đó không? Tôi bỏ tiền xin Wechat.”

“CMN! Nhìn mềm mại như thế thật quá đáng yêu, làm sao bây giờ, thật muốn dùng sức ôm cô vào lòng rồi hôn!!!”

Lúc đầu lông mày Cố Duyên Xuyên chỉ là nhíu chặt, thấy câu sau sắc mặt liền trực tiếp biến đen.

Ôm? Hôn? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Xem thêm, nam sinh vừa đăng mấy tấm hình Kiều Hạ đi học, phía dưới đều không ngoại lệ tất cả đều là nói muốn hôn hôn muốn ôm ôm cùng với xin phương thức liên lạc.

Càng nhìn càng khiến bản thân thêm giận.

Cố Duyên Xuyên lưu hình của Kiều Hạ vào máy, sau đó nhấn vào góc bên phải trên cùng của người tên Rồng trắng dạo chơi – chủ bài viết, trò chuyện riêng.

【 Bạn nên xóa bài viết bình chọn hoa khôi đi, nhiều nữ sinh dưới tình huống không biết gì bị chụp trộm, bạn thấy thế là được sao? 】

Hôm nay đúng lúc Từ Bình đang lướt dạo diễn đàn thì nghe được âm thanh điện thoại “đinh” một tiếng, cậu mở ra xem nhịn không được mắng một câu, tên này có bệnh?

Rồng trắng dạo chơi: 【 Cậu rất rảnh sao? Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng muốn quản, cậu là ông tám à? Muốn tôi xóa cũng được, một vạn tệ. 】

Từ Bình dùng công phu sư tử ngoạm hét giá cao chỉ muốn dọa lui đối phương thì đã thấy đối phương trả lời: 【 Được, cậu đưa tôi số tài khoản. 】

Ôi mẹ ơi! Cậu cảm thấy tên này thật con mẹ nó làm màu.

Một vạn đồng nói như thể một trăm đồng. Cậu sực tỉnh, nhanh chóng gửi tài khoản qua cho đối phương.

Rồng dạo chơi: 【 Chỉ cần cậu chuyển tiền, đừng nói là xóa bài, tôi có thể gọi cậu là ba ba. 】

Viết xong, Từ Bình chụp màn hình chuẩn bị đăng lên vòng bạn bè: Thật mẹ nó buồn cười, hôm nay tự dưng gặp phải một tên quái dị làm màu…

Chữ còn chưa viết xong điện thoại reo một tiếng, tài khoản thanh toán gửi tin nhắn đến: GYC đã chuyển cho bạn 10000 tệ.

Không phải chứ? Phía sau có bao nhiêu số 0 thế? Từ Bình dụi mắt hai lần, sau ba lần đếm đã xác định đối phương thật sự gửi cho cậu một vạn tệ!

Nhà tên này không phải có mỏ trong nhà mà là có rất nhiều mỏ!

Từ Bình xóa bỏ dòng chữ còn viết dở kia, vừa xóa bài viết của mình, lựa chọn cúi đầu trước một vạn tệ.

【 Ba ba mạnh khỏe. Ba ba, tạm biệt. 】

Tống Nghị nhanh chóng ăn xong miếng thịt bò, cầm điện thoại tính toán xem lại bài viết một lần nữa, ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp trong trường.

Nhưng khi nhấn vào, phía trên hiện lên: 404 not found, bài viết đã bị xóa.

Tống Nghị mờ mịt: “Anh Xuyên, em vừa mở cho anh bài viết xem phải không? Tại sao bỗng dưng lại bị xóa?”

Advertisement / Quảng cáo

Cố Duyên Xuyên không trả lời mà đàng hoàng hỏi lại: “Đây vốn dĩ là xâm phạm quyền riêng tư của nữ sinh, đem hình của cậu đăng lên cho người khác soi mói thì cậu có vui không?”

Tống Nghị: “…”

Bình thường cũng chưa chắc thấy anh Xuyên có tinh thần trượng nghĩa như vậy, gặp chuyện bất bình lên tiếng giúp đỡ?

Nghĩ mãi không ra, cậu lại đi chơi game.

Cố Duyên Xuyên mở album ảnh ra xem, xem mấy tấm ảnh vừa lưu vài phút trước. Mùa hè năm ngoái, trên mặt cô vẫn còn vài phần trẻ con, tóc cũng không dài như hiện tại mà chỉ mới đến ngang vai.

Không khác nhau lắm, nhất là đôi mắt như làn thu thủy kia, trong veo, sáng rực.

Nhìn lâu rồi mà vẫn chưa đủ.

Tại sao bạn cùng bàn của anh lại có thể thu hút nhiều người thích đến như vậy? Thích đến mức vì cô mà nguyện rơi vào tay giặc. Anh muốn nhanh chóng ôm cô về mà cưng chiều, thỉnh thoảng… Hung hăng bắt nạt cô.

Nhưng bây giờ vẫn không được, lỡ như hù dọa đến cô thì làm sao? Anh muốn từ từ, không thể khiến cô sợ hãi, từng bước một khiến cô thích mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN