Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang


Chương 40


Chương 40

Chuyện hẹn họ kia, làm sao mở miệng nói với Lăng Siêu bây giờ nhỉ?

Vấn đề này khiến Tiêu Thỏ bối rối nghĩ mấy ngày liền. Mắt thấy hôm sau chính là lễ Giáng Sinh rồi mà nàng vẫn còn do dự ngại ngần không muốn gọi điện cho Lăng Siêu.

Cứ dùng dằng mãi như thế, khiến Nghê Nhĩ Tư vốn luôn tự xưng là kẻ dùng dằng quyết định lâu nhất trong phòng cũng đều nhịn hết nổi. “Thỏ Thỏ, bình thường lúc ta mượn bình nước nóng của mi, mi đều không ngại ngần gì mà cãi cọ không cho ta mượn, sao bây giờ một việc cỏn con thế mà cũng phải so đo ngại ngần hả???”

“Chuyện này không giống thế!” Tiêu Thỏ nhăn nhó: Lăng Siêu có phải bình nước nóng đâu…

>___
Thật ra nàng không gọi cho Lăng Siêu không hoàn toàn vì thẹn thùng ngượng ngùng, mà một phần lý do là mấy hôm nay Lăng Siêu quả thật vô cùng là bận, vừa phải chuẩn bị thi cuối học kỳ, vừa muốn làm nghiên cứu sinh, lại còn dường như đang cùng Diệp Tuấn lên kế hoạch gì đó…

Từ nhỏ Tiêu Thỏ vốn không phải loại con gái cứ phải dính lấy bạn trai, nên trong khoảng thời gian này nàng cố gắng hết sức không quấy rầy Lăng Siêu. Thậm chí hai người cũng lâu lắm không ở chung một chỗ yên tĩnh an hưởng thế giới hai người rồi. Chỉ nói mấy hôm nay thôi, ngay cả lúc hai người nói chuyện điện thoại với nhau cũng chưa đến mười phút a.

Cái này cũng có thể coi là cách ở bên nhau nhiều năm nay giữa họ: một bên có việc, chắc chắn bên kia sẽ cố gắng không làm phiền.

Có điều trong mắt đám Đổng Đông Đông các nàng, điều này không nhỏ chút nào. Thấy Tiêu Thỏ mãi còn chưa gọi điện cho Lăng Siêu, Đổng Đông Đông còn bực mình hơn Nghê Nhĩ Tư, lập tức thò tay giật lấy điện thoại di động trên tay Tiêu Thỏ, không nói câu nào lẳng lặng tìm số di động của Lăng Siêu.

Số của hắn dĩ nhiên là nằm đầu tiên trong danh sách gọi đến gọi đi rồi, có điều tên hiển thị đọc lên nghe muốn bủn rủn cả người – Ông xã thân yêu.

Đổng Đông Đông vừa thấy liền cười phá lên, thều thào nói. “Thỏ Thỏ, không ngờ mi cũng ‘máu’ như vậy nha, còn đặt là Ông xã thân yêu nữa…”

Mặt Tiêu Thỏ lập tức đỏ bừng, cái tên hiển thị đấy có phải tự nàng lưu vào máy đâu cơ chứ. Là cái kẻ đại biến thái trơ tráo mặt dày tên là Lăng Siêu kia có lần đi chung liền lén đổi của nàng đấy chứ, nàng đã đổi đi đổi lại cho tử tế vài lần, nhưng lần nào cũng bị hắn lén lút đổi lại, cứ đổi qua đổi lại vại lần, cuối cùng nàng cũng nản lòng mà mặc kệ. (Thấy chưa, biến thái cộng mặt dày cộng trơ, các chàng nhớ học tập =)) )

Nghe Đổng Đông Đông nói thế, Nghê Nhĩ Tư cũng hóng hớt nhảy vào. “Cho ta nhìn với nào, ui chời ơi! Lại còn ‘thân yêu’ nha…”

“Không được nhìn, mau trả đây!” Tiêu Thỏ ngượng quá hóa giận, nhào qua cố giành lại điện thoại trên tay ba người kia.

Cứ nháo qua nháo lại một hồi khiến cho Hạ Mạt đang ngồi trước máy tính viết báo cáo nghiên cứu bị quấy rầy, nàng ta chỉ nhíu mày quay lại nói thản nhiên. “Cẩn thận rơi!”

Vừa dứt lời, chiếc di động vốn theo Tiêu Thỏ từ năm năm nay lập tức bay khỏi tay ba người kia, lượn một đường vòng cung đẹp như mơ, rồi thẳng tắp rơi xuống sàn nhà. Nảy một cái, nảy hai cái, thế là một chiếc di động biến thành ba mảnh: pin, thân máy và bàn phím. (Ôi edit đoạn này thật là thống khoái a, *nẩy nẩy*)

Ba người kia sững sờ tròn mắt nhìn.

Một hồi lâu sau, Nghê Nhĩ Tư rụt rè lên tiếng. “Thỏ Thỏ, di động của mi cũng cũ rồi mà đúng không?”

Tiêu Thỏ: “……”

Đổng Đông Đông. “Đến lúc thay rồi mà?”

Tiêu Thỏ: “……”

Hạ Mạt: “Vừa đúng ba mảnh, không cần ráp lại.”

Tiêu Thỏ rốt cục hoàn toàn bị đánh bại.

Tuy chiếc di động này cũng không còn mới nữa, màn hình cũng xước tùm lum, nhưng dù sao cũng đã cùng nàng trải qua năm năm, không khác gì con thỏ bằng vải bông đầu giường kia, đều là những đồ vật chứa đầy cảm tình cả.
Thế nên Tiêu Thỏ trơ mắt nhìn thấy bạn di động đáng thương bị ngũ mã phân thây, trong lòng đau đớn một thoáng, khiến nàng hoàn toàn quên mất việc gọi điện cho Lăng Siêu.

Đám Đổng Đông Đông cũng tự biết tội mình không nhẹ, nên cũng không dám gợi lại chuyện này trước mặt Tiêu Thỏ. Mãi tới mười giờ tối, trong phòng cũng chưa có ai nhắc lại chuyện phải gọi điện thoai cho Lăng Siêu.

Thêm một tiếng nữa trôi qua, điện thoại trong phòng vang lên.

Nghê Nhĩ Tư nhấc máy, chỉ trong chốc lát liền quay qua chớp mắt cười gian gọi Tiêu Thỏ. “Thỏ Thỏ, ông xã thân yêu của mi gọi này!”

Tiêu Thỏ trừng mắt nhìn nàng ta một cái rồi nhận lấy ống nghe, nhẹ nhàng ‘alô’ một tiếng.

“Bà xã thân yêu.” Giọng hắn mang theo chút ý cười vang lên trong ống nghe, lại mang một chút từ tính vô cùng đặc biệt, rõ ràng là đã nghe thấy lời Nghê Nhĩ Tư vừa rồi.

Mặt Tiêu Thỏ lại đỏ bừng lên. “Anh đừng có bắt chước người khác trêu ghẹo em thế, chả đứng đắn tí nào.” Tại sao hôm nay ai cũng thích chọc tức nàng thế nhỉ?

“Ừh.” Lăng Siêu ừ hử rồi dùng giọng nghiêm chỉnh hỏi. “Bà xã, sao em không bật di động à?”

Tiêu Thỏ hết chỗ nói. >____

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN