Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang - Chương 42
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
76


Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang


Chương 42


Chương 42:

Lúc Tiêu Thỏ và Lăng Siêu vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, đập vào mắt là cảnh Đổng Đông Đông sụt sùi khóc, mắt đỏ hoe đứng ngoài cửa phòng chụp Xquang, Bát Giới đứng bên khe khẽ an ủi.

Tiêu Thỏ căng thẳng trong lòng, vội vã chạy qua xem sao. “Đông Đông, xảy ra chuyện gì thế? Ngộ Không ra sao rồi?”

Thấy là Tiêu Thỏ, Đổng Đông Đông liền ôm chầm lấy nàng khóc òa lên, miệng không ngớt nói. “Đều là tại ta hết, tại ta hại Ngộ Không…”

Tiêu Thỏ càng nghe càng sốt ruột. “Đông Đông, trước tiên nín đã nào, rốt cuộc là có chuyện gì, từ từ nói ta nghe coi.”

Được Tiêu Thỏ vỗ về an ủi, Đông Đông mới kể lại từ đầu tới cuối chuyện xảy ra, tuy nàng nói hơi đứt quãng nhưng Tiêu Thỏ đại khái vẫn hiểu được chuyện tình.

Té ra là tối hôm nay Đông Đông với Ngộ Không cũng ra ngoài hẹn hò dịp Giáng Sinh, chỉ vì chuyện chỗ ngồi trong nhà hàng mà cãi vã với một đôi tình lữ khác. Ai ngờ đôi kia lại gọi điện thoại gọi một đám người tới giúp đỡ, lại còn đem Ngộ Không đánh cho phải nhập viện.

Đổng Đông Đông kể xong, tiếp tục ôm Tiêu Thỏ tự trách bản thân. “Đều là tại ta, nếu không phải ta cứ nhất định cãi nhau với cô ả kia, Ngộ Không cũng sẽ không có chuyện gì…”

“Thật quá đáng mà!” Tiêu Thỏ quả thật giận hết chịu nổi. “Sao lại có loại người hỗn đản như thế? Sao mi không báo cảnh sát?”

“Báo cảnh sát thì có lợi cái rắm chó ấy!” Bát Giới đứng một bên nhịn không nổi chửi bậy một câu. “Anh biết gã kia, là sinh viên trường ta đấy, nghe nói ba hắn làm quan to, quyền cao chức trọng mà!”

“Có quyền có chức thì đã sao? Không lẽ không có luật pháp sao?” Tiêu Thỏ tập võ từ nhỏ, ghét nhất là cái loại người cậy quyền cậy thế bắt nạt người khác như thế này.

Đổng Đông Đông nói. “Vừa rồi lúc bọn họ đánh nhau, ta có gọi điện báo cảnh sát đó chứ, nhưng kết quả là đám cảnh sát đó cũng biết đám côn đồ kia, còn quay lại đánh chúng ta nữa kìa!”

Lần đầu tiên có người quen gặp phải chuyện này, khiến Tiêu Thỏ quả thật giận tới mức muốn thét ra lửa.

Đúng lúc đó, Ngộ Không được thày thuốc đẩy băng ca ra khỏi phòng chụp Xquang lừng lững tới, khóe môi còn rách một khúc, nhìn qua bị thương quả là không nhẹ.

Vừa thấy Lăng Siêu và Tiêu Thỏ, anh ta lập tức trừng mắt nhìn Bát Giới. “Ta đã bảo là không sao, đệ còn gọi cho sư phụ làm gì?” Vừa nói lại động vào vết thương trên khóe miệng, khiến anh ta đau tới mức trợn mắt nhe răng.

“Bọn ta không tới, ai trả tiền viện tiền thuốc cho nhà ngươi?” Sắc mặt Lăng Siêu cũng vô cùng khó nhìn, rõ ràng là cơn giận cũng không nhỏ chút nào.

“Sư phụ, là con sợ làm chậm trễ quá trình ‘cưới sớm đẻ sớm’ của người thôi… Ái ui!” Giờ vẫn còn tâm trạng đùa cợt, miệng lại bị đau cũng đáng đời.

Đổng Đông Đông vội vã lấy khăn tay ra ấn lên miệng anh ta. “Anh bớt nói đùa đi, bị thương như vậy rồi mà còn…” Vừa nói, mắt lại không nén nổi mà rơi lệ.

“Em đừng khóc, anh có sao đâu.” Ngộ Không vội quay sang an ủi nàng. “Chỉ là bị người ta thụi cho mấy đấm thôi mà, chết thế nào được!”

“Anh còn nói gở nữa!” Hai mắt Đông Đông đỏ hoe, vội bịt miệng anh ta lại.

Thấy hai người còn có tâm trạng cãi nhau, chứng tỏ hẳn Ngộ Không không có gì đáng lo nữa. Tiêu Thỏ tạm an tâm liền theo Lăng Siêu đi nộp tiền viện phí.

Dĩ nhiên, trên đường đi đều là nói về chuyện này.

“Thật là quá bất công mà, chỉ vì có cha làm quan lớn mà có thể đánh người không cần chịu trách nhiệm hay sao? Đúng là cả nhà toàn lũ lưu manh!” Tiêu Thỏ chưa bao giờ gặp chuyện như vậy, nên không khỏi bất bình giận dữ thay cho Ngộ Không.

“Trên đời này vốn là có nhiều chuyện bất công như vậy mà!” Lăng Siêu thản nhiên đáp lời.

Tiêu Thỏ ngẩn ra, giờ mới phát hiện hình như nãy giờ Lăng Siêu vẫn không hề mở miệng, cũng không hề tỏ thái độ gì đối với việc này. Rốt cục hắn nghĩ gì về chuyện này nhỉ? Nghĩ thế nàng nhịn không được bèn tiện miệng hỏi. “Vậy nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?”

Câu hỏi này khiến Lăng Siêu bỗng thất thần một chút.

Nếu là hắn, hắn sẽ làm sao nhỉ? Để kệ người khác tự do bắt nạt hai người bọn hắn sao? Dĩ nhiên không không thể nào! Nhưng nếu không thì biết làm sao bây giờ? Hắn không thể như người khác có cha mẹ người thân làm chỗ dựa, nếu hắn muốn bảo vệ cho nàng, chỉ có cách tự mình phải cố gắng trở nên mạnh mẽ mà thôi… Nghĩ tới đây, bỗng lòng hắn có chút hối hận, lúc nãy ở nhà quả thật không nên vội vã lỗ mãng như vậy. Hiện giờ có quá ít thứ hắn có thể cho nàng.

Thấy Lăng Siêu trầm tư không nói gì, Tiêu Thỏ cũng không tiện hỏi nhiều lời. Tự hắn sẽ có cách làm của hắn, điều này nàng hiểu rõ hơn ai hết sau từng đấy năm chơi chung.

Hai người nộp viện phí cho Ngộ Không xong, quay lại phòng bệnh, từ đằng xa đã nghe thấy tiếng gào thét đầy khỏe khoắn của Ngộ Không nhà ta rồi.

“Anh đã nói anh không sao mà, giờ ngồi dậy chạy ra uýnh nhau tiếp với lũ chúng nó cũng còn được nữa là! Hai người mau cho anh về ký túc đi chứ… Ái ui!”

Tiếng kêu cuối cùng, chắc chắn là do Đổng Đông Đông đã ra tay rồi. “Anh nhìn anh xem, mới xoa một cái đã gào lên đau đớn như heo bị chọc tiết (à cái này là LV thêm vào ) còn không chịu nằm viện sao? Cho anh đau chết đi cho chừa!”

“Bà xã, hồi nãy em còn khóc lóc mùi mẫn thương tâm sao chỉ mới chớp mắt một cái đã hung hăng hùng hổ mưu sát chồng em thế hả…”

Âm thanh cãi nhau văng vẳng ấy cho thấy giờ tình trạng hai người đó không còn gì đáng ngại nữa rồi. Tiêu Thỏ rút cục có thể thở phào nhẹ nhõm, định vào phòng bệnh chào tạm biệt mọi người đi về.

Vừa mới vào cửa liền thấy một dáng người vô cùng quen thuộc trong phòng.

Giang Hồ?

Nếu không phải Đổng Đông Đông gọi một tiếng sư huynh, Tiêu Thỏ quả thật khó mà tin nổi vị thày thuốc mặc áo blu trắng, vẻ mặt vô cùng chân thành tận tụy trước mặt chính là gã Giang Hồ tự cao tự đại không coi ai ra gì kia.

Chỉ thấy anh ta đang khám cho Ngộ Không, rồi ghi ghi chép chép cái gì đó vào tập giấy trên tay, chăm chú tới mức không phát hiện hai người Tiêu Thỏ bước vào.

“Sư huynh, Ngộ Không thế nào rồi ạ,” Đổng Đông Đông giờ lại bắt đầu lo lắng tình hình sức khỏe của người yêu mình.

“Xem bản chụp Xquang thì phần chân chỉ là trẹo một chút không có gì đáng lo. Có điều có khả năng não bộ hơi chấn động một chút, tốt nhất vẫn nên nằm đây theo dõi một đêm rồi hãy xuất viện. Hôm nay tôi trực đêm, nếu cậu ta có gì bất thường em cứ trực tiếp tìm đến tôi là được.” Thái độ anh ta vô cùng chuyên nghiệp, giọng nói cũng thân thiết vô cùng, không có chút nào là kiêu căng ngạo mạn hết.

“Cám ơn sư huynh. Tối nay em sẽ ngồi đây trông anh ấy.”

“Anh cũng sẽ ngồi cùng với Đại sư huynh.” Bát Giới nói.

“Không sao, tôi sẽ bảo y tá cầm thêm vài cái chăn đến cho hai người.” Nói xong anh ta ngẩng đầu lên, và nhìn thấy Tiêu Thỏ đứng ngoài cửa.

Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm vào nhau, trong mắt anh ta lóe lên một tia gì đó là lạ, có điều ngay khi nhìn thấy Lăng Siêu bên cạnh Tiêu Thỏ, tia là lạ đó lập tức biến mất, anh ta gật đầu khẽ. “Tiêu sư muội.”

Tuy nói nàng không có thiện cảm với anh ta, nhưng dù sao mình cũng đã choảng cho người ta một trận, nếu anh ta nhớ thù nhớ oán, trút giận lên đầu Ngộ Không thì có phải là hại anh ấy hay không? Nghĩ vậy, Tiêu Thỏ cũng chỉ đành giả vờ ngoan ngoãn gật đầu chào anh ta. “Chào sư huynh.”

Giang Hồ cười khẽ, vẻ mặt tự nhiên như thể chưa từng có gì xảy ra…

Liệu có thể nào anh ta thật sự là không ghi thù nhớ oán như vậy không nhỉ? Tiêu Thỏ càng nghĩ càng thấy khả năng ấy thật khó xảy ra với kiểu của anh ta, mãi tới khi Giang Hồ ra khỏi phòng bệnh rồi nàng vẫn còn cúi đầu suy nghĩ.

“Nghĩ gì mà ngẩn ra thế hả?” Lăng Siêu búng một cái lên trán nàng.

Tiêu Thỏ tỉnh lại, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.

Cô nhóc này lúc nào cũng thế, mỗi khi suy nghĩ cái gì đều để hết tâm trí vào đó, tàu hỏa lao ầm ầm tới có khi cũng không nhận ra. Lăng Siêu bất đắc dĩ cười khẽ, tâm trạng cũng không còn u ám như hồi nãy. Hắn vươn tay ra xoa xoa chỗ vừa bị búng trên trán nàng rồi khẽ nói. “Đi nào.”

“Đi đâu?” Tiêu Thỏ tiếp tục mờ mịt.

Hắn nháy nháy mắt. “Đương nhiên là đi chơi Giáng Sinh…”

Họ từ bệnh viện về lại căn hộ của Lăng Siêu, giở hết đống đồ ăn hồi nãy chưa động tới ăn sạch sành sanh, dọn bàn dọn bếp cũng đã hơn mười hai giờ đêm.

Tuy nói thật ra đây không thể tính là bữa tiệc Giáng Sinh gì hết, nhưng Tiêu Thỏ lại ăn vô cùng nhiệt tình, ngay cả đĩa sườn chua ngọt nguội ngắt cũng bị nàng chén sạch sẽ như gió thổi mây tan.

“Em đói đến thế cơ à?” Lăng Siêu mỉm cười.

Tiêu Thỏ xoa xoa bụng, vô cùng hài lòng thỏa mãn nheo nheo mắt. “Dĩ nhiên là đói rồi, từ trưa tới giờ em có ăn gì đâu!”

“Thật là mất hết cả hình tượng thục nữ!”

“Trước mặt anh em còn cần giữ hình tượng thục nữ cái gì a?” Nàng tiếp tục xoa xoa bụng một cách không-hề-thục-nữ.

“Ăn no tới vậy cơ à?”

“Chứ sao?” Tiêu Thỏ làm vẻ mặt như thể no phát ói tới nơi.

“Anh cũng xoa bụng em nhé!”

“… Oái! Không cho!”

Quả nhiên, kẻ nào đó lúc nào cũng có thể chụp lấy cơ hội mà giở trò lưu manh ra. T____T (Cơ mà ta, và nàng đều thích, Thỏ Thỏ nhờ!)

Chờ tới khi lưu manh cũng lưu manh xong, không khí vui vẻ lại yên lặng xuống, Tiêu Thỏ ngáp một cái, bỗng có chút buồn ngủ a.

“Tặng này.” Một cái hộp nhỏ đuợc chìa ra trước mặt nàng.

Cơn buồn ngủ lập tức bay mất, Tiêu Thỏ nhìn nhìn cái hộp được gói ghém rất đẹp ngơ ngác hỏi. “Đây là cái gì?”

“Quà chứ cái gì.”

Thật không ngờ hắn cũng chuẩn bị quà cho nàng. Không biết là gì nhỉ? Nàng vô cùng hưng phấn khẽ khàng tháo bỏ lớp giấy bọc bên ngoài một cách cẩn thận, vừa nhìn đến bên trong, chính là một chiếc di động mới màu trắng tinh, đúng loại nàng thích. (Aaaaa, ta cũng muốn quà cơ!)

“Thích không?”

“Có!” Tiêu Thỏ vui vẻ gật đầu, còn chưa kịp mở miệng nói lời cám ơn, Lăng Siêu lại chìa tay ra. “Của anh đâu?”

“Cái gì cơ?”

“Quà.”

Tiêu Thỏ ngẩn người méo mặt, sao anh biết em có chuẩn bị quà mà đòi? (Ơ hay, thế không được đòi quà à! Mà có cặp nào nam đòi nữ quà như thế này không nhỉ, toàn thấy ngược lại hà!)

“Không có sao?” Hắn nhíu mày, vẻ mặt y chang một đứa bé đòi ăn kẹo mà không được ăn.

Khó có thể nhìn thấy vẻ mặt thú vị này của Lăng đại công tử, Tiêu Thỏ dĩ nhiên không tha cho cơ hội trêu chọc hắn thế này. “Đúng, không có.” Nàng phẩy phẩy tay.

“Vậy thì không có cách nào khác rồi…”

“Là sao?? Ưm…”

Đôi môi như cánh hoa đào của nàng lần này là lần thứ ba bị ‘cướp’ trong tối nay rồi, cũng như hai lần trước, nàng lại bị hôn tới mức đầu óc trống rỗng, choáng váng, hai mắt mơ màng mê ly.

Hắn hài lòng buông nàng ra, rồi đưa tay lên xoa xoa cằm lẩm bẩm, vẻ thật tình suy nghĩ. “Không có quà, thôi quà này cũng được, có điều hình như chưa đủ thì phải…” Sau đó, lại quay sang chuẩn bị cúi xuống ‘kiếm quà’ tiếp. (Ha ha, mặt dày, cơ mà ta và một cơ số không nhỏ những người đọc những dòng này vẫn thích!)

“Từ từ!” Tiêu Thỏ kịp thời tỉnh ra, lập tức vô cùng hối hận quyết định trêu chọc hắn hồi nãy của mình. Lăng đại công tử là kẻ nào kia chứ, ở chung với hắn, kiểu gì kẻ bị thiệt lớn nhất vẫn là nàng mà thôi.

Vì cực lực tránh cho mình bị tổn thất lớn hơn, Tiêu Thỏ đành phải mò lấy món quà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng kia ra, mặt cau cau có có ném cho hắn. “Đấy, này thì quà!”

“Chả có thành ý gì cả.” Lăng Siêu bĩu môi, mở cái hộp nhỏ ra, vừa nhìn thấy chiếc nhẫn lập tức sửng sốt ngẩn ra.

“Sao, anh thích chứ?” Tiêu Thỏ cười vô cùng đắc ý.

Lăng Siêu vẫn trong tình trạng ngạc nhiên ngẩn ngơ như thế, mãi một lúc lâu sau mới từ từ lấy lại được tinh thần, quay sang hỏi. “Bà xã, ý em là… em đang cầu hôn anh phải không?”

Nhẫn? Cầu hôn? Trời ơi, làm quái nào mà nàng không nghĩ ra điều này cơ chứ?

Thế là ngày hôm đó, Tiêu Thỏ lại đứng hình trong gió lần thứ N…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN