Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ - Chương 176: Nhặt được một con yêu quái củ cải (13)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Bản Chép Tay Tâm Nguyện Của Nữ Phụ


Chương 176: Nhặt được một con yêu quái củ cải (13)


Thấy Dung Ngọc không đáp lời, Quý Lạc cảm thấy có thể là mình còn chưa khen đủ, lúc đang muốn tiếp tục khen nữa, Dung Ngọc bỗng nhiên nói: “Ngươi rơi xuống từ trên cái cây mà ngươi nói là vô cùng khỏe mạnh, bản tôn rất muốn biết sao ngươi làm được vậy.”

“……”

Lần này đến phiên Quý Lạc không biết nói gì, tư thế ngủ của cô từ khi nào lại kém như vậy?

“Tiên Tôn, có lẽ do ta là quá béo, phải biết rằng lấy dáng người của ta, chỉ cần vài vòng thì đã xuống rồi.”

Mắt Dung Ngọc nhìn vòng eo chỉ cần một bàn tay là có thể ôm trọn kia của cô, yên lặng mà cầm lấy cá nướng, tự mình ăn.

“Vậy ngươi đừng ăn nữa.”

Quý Lạc hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hương, đúng rồi, vừa nãy chính là mùi này.

Nhưng mà hắn đã bắt đầu ăn, Quý Lạc nhìn xung quanh, phát hiện cũng không có con cá thứ hai, hắn thật sự chỉ nướng cho một mình hắn.

Không nhìn, không nhìn liền không muốn ăn, nhưng mà bụng lại bắt đầu đói rồi, vì sao yêu quái cũng biết đói chứ?

Không được rồi! Vẫn thấy đói.

Quý Lạc thử tiến đến bên người Dung Ngọc, đầu tiên là dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn chằm chằm hắn, người bình thường ở dưới tình huống này nhất định sẽ mềm lòng nhỉ?

Nhưng mà sau một lúc lâu, Dung Ngọc vẫn gỡ xương cá, cũng không liếc nhìn cô một cái.

Dứt khoát nói thẳng?

“Nè…… Con cá này của người thoạt nhìn không tệ nhỉ?”

Quý Lạc nói xong hận không thể tát cho mình một cái, đã nói là nói thẳng rồi mà? Sao lại không có can đảm như vậy, có thể là hắn sẽ theo bậc thang mà cho cô ăn?

Nhưng mà, không có. Dung Ngọc chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

Chờ nhìn thấy Dung Ngọc đã gỡ gần xong xương cá Quý Lạc liền có chút nóng nảy.

“Ta có thể ăn một miếng được không?”

Advertisement / Quảng cáo

Giọng nói của cô mềm mại, Dung Ngọc mỉm cười, đưa cá tới trên tay cô, bởi vì không có xương cá, Quý Lạc chỉ cắn hai ba miếng đã ăn xong.

Tốc độ của cô khiến Dung Ngọc bị thuyết phục, lúc trước cũng không thấy cô ăn cái gì, sao bộ dáng lại…… Hung tàn như thế?

“Có thể lại thêm một miếng nữa không?”

Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, Dung Ngọc gần như có thể nhìn thấy phía sau cô có một cái đuôi đang đong đưa.

Hắn đi đến bờ sông, một tay nhẹ nhàng vẽ ra, một con cá màu trắng bạc giống như ánh sáng bỗng bay lên.

Quý Lạc vốn liếc nhìn con cá, bộ dáng rất béo khỏe, hẳn là có thể ăn được lâu, sau đó ánh mắt liền rơi xuống dòng sông phía sau.

Cô chạy đến bên cạnh, vừa rồi sao cô lại không chú ý tới ở đây có sông chứ?

“Đây là ngân hà sao?”

“Trong đầu ngươi chứa cái gì thế?”

Đã từng thấy trong ngân hà có nước có cá chưa?

Một lát sau, nước sông bỗng nhiên phát ra ánh sáng bảy màu, toàn bộ dòng sông giống như sống động, chấn kinh đến Quý Lạc thiếu chút nữa nói không nên lời.

Cái gì gọi là đẹp, chính là đây mà, thế giới này thật là dành cho khách đến du lịch.

【 ha ha, cô quên nhiệm vụ rồi sao? Tiên tịch! 】

Lúc này hệ thống lại chạy ra làm mất hứng, Quý Lạc giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống đầu, cảm giác hưng phấn nháy mắt liền biến mất.

Đúng vậy, cô còn có nhiệm vụ nữa.

Nhiệm vụ này thật sự có thể hoàn thành sao? Không bằng hỏi Tiên Tôn xem?

“Tiên Tôn, ta hỏi ngươi một vấn đề……”

Advertisement / Quảng cáo

“Ừm.”

Dung Ngọc dùng pháp thuật khống chế, nướng cá đều đều.

Mùi hương lại bắt đầu phát tán, Quý Lạc nhịn không được nuốt nước miếng.

“Ấy…… Yêu quái có thể tu tiên tịch không?”

“Vậy phải xem là dạng yêu quái gì.”

Xem ra là có thể, Quý Lạc tiếp tục hỏi: “Vậy…… Ngươi xem thử như ta vậy thì sao?”

Củ cải này muốn tu tiên?

Khó trách cô bỗng nhiên chăm chỉ như vậy, tu tiên, thì thật ra có thể, ít nhất đối với cô có chỗ lợi, chỉ là có chút khó.

Nhưng có hắn ở đây thì hẳn là có thể được.

“Ngươi chỉ sợ là không được.”

“???”Quý Lạc buồn bực, “Vì sao chứ?”

“Quá đần.”

“Ngươi đã chọc ta tức giận nghiêm trọng, Tiên Tôn, từ giờ trở đi ngươi đừng tìm ta nói chuyện nữa.”

Chờ sau khi Dung Ngọc nướng cá xong, Quý Lạc đã hoàn toàn quên lời vừa nãy cô từng nói, hưng phấn mà cầm lấy cá liền gặm.

Tới cả hệ thống cũng không nhìn được nữa.

【 Ký chủ, tiết tháo của cô đâu rồi? Cô đã quên lời nói vừa rồi của cô sao? 】

Hả? Nãy cô vừa nói gì sao? Ừm, hương vị của con cá này thật không tệ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN