Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 30: Cảm xúc kỳ quái
“Ba mẹ, hai người ăn trước đi, con đưa dịch dinh dưỡng cho A Thịnh.” Du Cẩn Lật nói xong cũng không chờ đối phương nói đã lập tức tiếp nhận dịch dinh dưỡng trong tay người hầu rồi chạy lên lầu.
Bình thường bọn họ ăn cơm trước rồi mới đưa dịch dinh dưỡng cho Giang Mặc Thịnh, nhưng bây giờ Du Cẩn Lật tâm tình kích động, cơ bản không đủ bình tĩnh để ăn cơm.
Đùi vàng còn chưa ăn uống gì đâu, cậu làm sao có thể ăn trước được, cần phải hầu hạ đùi vàng tốt cái đã, làm vậy thì về sau cậu càng thêm may mắn nha, nói không chừng rất nhanh là có thể tìm được lực tín ngưỡng á.
Du Cẩn Lật vừa nghĩ đến việc sau này mình khôi phục tu vi liền không còn gì lo sợ ở thế giới này, một bên ha ha cười ngây ngô khiến người ngoài nhìn vô nhịn không được run cầm cập, hoài nghi thiếu phu nhân nhà mình có phải trúng tà không mà cười khiếp người như vậy.
Đối với việc Du Cẩn Lật đã đến, Giang Mặc Thịnh cũng khá kinh ngạc vì lúc này thường là giờ cả nhà ăn bữa tối.
“A Thịnh, tui tới đưa dịch dinh dưỡng cho anh nè.” Du Cẩn Lật vui sướng vẫy vẫy dịch dinh dưỡng đang cầm trong tay, sau đó nhanh chóng đi đến trước giường Giang Mặc Thịnh, trong lòng nghĩ cần phải nhanh chữa khỏi cho đùi vàng, nếu chúng ta đều ăn sung mặc sướng, đùi vàng lại chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng thì đáng thương đến cỡ nào nha.
Cậu còn muốn cho đùi vàng nếm thử đồ ăn ngon do chính tay mình làm đó.
“Đang rất vui sao?” Lời nói của Giang Mặc Thịnh luôn rất ít, những lúc không cần thiết đều sẽ trầm mặc không nói, cũng có khả năng nửa ngày không nói một chữ nhưng đối mặt với Du Cẩn Lật, việc này dường như đã bị phá vỡ, luôn nhịn không được muốn nói một câu với thiếu niên sáng sủa lạc quan này.
“Ừm, đặc biệt vui vẻ.” Du Cẩn Lật dùng sức gật đầu, cười nhe răng híp mắt.
Tìm được cách tu luyện mới có thể không vui sao, hiện tại cậu đều hận không thể vui vẻ lội dòng nhảy qua Long Môn đó.
Đáng tiếc, thế giới này có lẽ không có Long Môn cho cậu nhảy.
Du Cẩn Lật đưa dịch dinh dưỡng cho Giang Mặc Thịnh, sau khi đút cho anh uống xong lại đem linh lực tích được trong hôm nay chuyển vào trong cơ thể Giang Mặc Thịnh, giúp trị những nội tạng bị vỡ nát của anh.
Ánh mắt Giang Mặc Thịnh nhìn Du Cẩn Lật càng thêm thâm thúy phức tạp, nếu nói từ đầu cơ thể anh nhẹ nhàng có thể xem như ảo giác mà nói, như vậy sau mỗi lần Du Cẩn Lật tới đây, cơ thể anh càng nhẹ nhàng hơn trước, ngày càng thoải mái, một lần hai lần, ba lần bốn lần, nếu tiếp tục nói là ảo giác thì ngay cả bản thân anh cũng không gạt được nữa.
Nhưng Giang Mặc Thịnh lại không tính hỏi Du Cẩn Lật đó là cái gì, anh biết trên người đối phương có bí mật, mà bí mật này rất có khả năng sẽ trợ giúp bản thân anh, có lẽ nếu báo cho người của viện nghiên cứu và bác sĩ, thương thế của anh nói không chừng có khả năng khỏi hẳn.
Nhưng Giang Mặc Thịnh sẽ không làm như vậy, thậm chí theo bản năng không muốn để người khác biết năng lực của Du Cẩn Lật, dù cho thương tích vĩnh viễn không tốt lên được, anh cũng không muốn nhìn Du Cẩn Lật chịu tổn thương.
Cảm xúc rất kỳ quái khiến người ta nhìn không thấu nhưng lại cam tâm tình nguyện.
Sau khi Du Cẩn Lật kết thúc trị liệu lần này lại phân ra một chút linh lực còn xót lại để tra xét lần nữa, phát hiện tốc độ khôi phục thương thế của Giang Mặc Thịnh tốt hơn nhiều so với dự đoán của cậu, này nói lên được cơ thể đối phương có tố chất vô cùng cường đại, hơn nữa năng lực tự lành rất mạnh.
Tiếp tục như vậy dù không thể hoàn toàn giải hết độc nhưng khiến anh ta hoạt động bình thường vẫn có hi vọng rất lớn.
[Muốn nói là máy tính vẫn hư, bây giờ mượn lap của cháu để edit mới được. Tui vẫn chưa có drop đâu nha huhuhu, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!