Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con
Chương 14: Thiếu
Chuyển ngữ: Gà – LQĐ
[1] thiện ngư: ý nói là loài cá nước ngọt “lành tính” và nhiều bổ dưỡng.
Từ trước đến nay Diệp Nhiên Tiêu nói được làm được. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, giữa trưa ngày hôm sau hắn đã dẫn theo Lâm Tử Mặc đi.
Đại Béo và Nhị Béo đều phải bay một hai ngày, nói rõ quãng đường đương nhiên không ngắn, mà đi xe ngựa chỉ có thể đi đường lớn, chim chóc có thể đi qua đường tắt. Hơn nữa Diệp Nhiên Tiêu lo lắng nếu chạy tốc độ quá nhanh, thân thể Lâm Tử Mặc sẽ chịu không nổi nên càng không nhanh không chậm mà đi.
Dù sao sinh thần của Võ lâm minh chủ Thiền Vũ là năm ngày sau, không cần phải vội vàng.
Cứ thong thả, khoảng bốn ngày nữa sẽ đến đích.
Đáng tiếc đường đến Thiền phủ hoàn toàn không cùng đường với rừng Vạn Vật, nếu không Lâm Tử Mặc chắc chắn sẽ thuận tiện ghé thăm Kỳ Lân.
Cái mông mập núc ních của Kỳ Lân, Lâm Tử Mặc quá mức nhớ nhung.
Lâm Tử Mặc thầm cười nhạo Đại Béo và Nhị Béo, đáng đời hai đứa dám không đợi ta, bằng không các ngươi đã có thể có xe ngựa miễn phí để ngồi ké rồi.
Đại Béo và Nhị Béo bay hai ngày mới đến Thiền phủ, hai chim rất hiểu quy củ. Sau khi bay đến Thiền phủ, lập tức lấy thóc trong bọc y phục của mình ra, chia cho chim chóc địa phương ăn, mượn cái này để ngoại giao.
Chim ở Thiền phủ cảm thấy hai chim béo này rất biết điều, hiểu quy tắc, vì vậy đồng ý sẽ dẫn hai đứa nó đi ăn tiệc vào ngày sinh thần của Thiền Vũ.
Ba người Diệp Nhiên Tiêu sau khi tới đã là hoàng hôn, Lâm Tử Mặc liên tục xuống xe ngựa, vuốt vuốt cái eo cứng của mình, cho dù đã thả chậm tốc độ, tóm lại vẫn phải ngồi trong xe, eo khó chịu cũng không thể tránh được.
Diệp Nhiên Tiêu vẫn luôn chú ý đến Lâm Tử Mặc, thấy Lâm Tử Mặc xoa eo thì nhíu mày, trong mắt thoáng đau lòng.
“Diệp Hoa, đến hỏi chủ quán để thuê hai phòng.”
Diệp Hoa lĩnh mệnh đi, Lâm Tử Mặc cho rằng chỉ nghỉ ngơi ở khách điếm một chút rồi đi, thích thú hỏi: “Chúng ta không đi thẳng đến Thiền phủ sao?”
“Ngày mai sẽ là sinh thần Thiền Vũ rồi, hiện tại Thiền phủ chắc chắn đều đã chật cứng người, ta sợ ngươi ngủ ở đó không ngon, không bằng tìm khách điếm gần đây.” Diệp Nhiên Tiêu khoan thai giải thích.
Lâm Tử Mặc gật đầu, quả thực là vậy, Nhiên Tiêu nghĩ thật chu đáo.
Diệp Hoa lấy được số phòng xong, Lâm Tử Mặc giúp Diệp Nhiên Tiêu đi tìm phòng.
Diệp Hoa thuê hai phòng, đương nhiên là Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu một phòng, Diệp Hoa ở một phòng.
Diệp Nhiên Tiêu bảo Diệp Hoa đưa chút thức ăn lên, rồi cùng Lâm Tử Mặc vào phòng, đóng cửa lại, ngăn Diệp Hoa ở ngoài cửa.
Lâm Tử Mặc thật sự rất mệt, nhưng vẫn cố nhướng mắt ăn xong bữa, tự tắm rửa xong mới giúp Diệp Nhiên Tiêu rửa mặt.
“Tử Mặc, nếu mệt thì lên giường nghỉ ngơi đi, thuận tiện ta giúp ngươi xoa eo.”
Giọng nói Diệp Nhiên Tiêu ấm áp, như là đang hát ru, Lâm Tử Mặc càng mở mắt không ra, ngẩn ngơ gật đầu, cởi áo ngoài, vùi mình vào giường, hoàn toàn thả lỏng, giao lưng mình cho Diệp Nhiên Tiêu.
Bàn tay Diệp Nhiên Tiêu rất lớn, Lâm Tử Mặc đã từng so tay với Diệp Nhiên Tiêu, nó hơi nhỏ một chút. Tay Diệp Nhiên Tiêu khống chế sức vô cùng tốt, không nhẹ không nặng, Lâm Tử Mặc quả thực rất hưởng thụ, đau nhức trên lưng trong nháy mắt được xoa dịu.
Rất nhanh, Lâm Tử Mặc chìm vào giấc ngủ say, Diệp Nhiên Tiêu vẫn không ngưng động tác, không ngại mệt nhọc xoa bóp
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!