Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited - Chương 15: Khu mua sắm và viện binh đáng tin cậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Kẻ Kế Thừa Vũ Trụ - The Will Of Unlimited


Chương 15: Khu mua sắm và viện binh đáng tin cậy


Bật điện thoại và quan sát bản đồ, Takuto biết được chính xác vị trí mình cần tìm như thế nào, một khu thương mại, cậu thầm chặc lưỡi tán thưởng em gái mình, nơi đó đông người, bọn tội phạm kia nếu muốn hành động cũng không dám làm quá mức, theo thông tin của ông bán hàng kia thì bọn chúng có 2 tên trưởng thành đuổi theo, nhưng cậu cũng không thể coi đó là thông tin chính xác. Takuto rút điện thoại và bấm bấm gì đó.

Hành động của Takuto lọt vào ánh mắt của Riyumi khiến cô bé nhíu mày nhưng cũng không nói gì mà vẫn tiếp tục đi cùng cậu. Khoảng 10 phút thì Takuto đã đến trung tâm thương mại cần đến.

“Ngươi có biết chính xác là ở đâu không.” Takuto nhanh chóng câu thông với thứ đó

[Ở phía trên ngươi nhưng không rõ vị trí.]

Takuto quay sang để nói cho cô bé vẫn đang ở bên cạnh nãy giờ nhưng đã không thấy cô bé đâu cả. Nhìn quanh quất không thấy Takuto thầm nghiến răng, chẳng lẽ cô bé đã bị đi lạc rồi hoặc thậm chí là bị bọn kia bắt đi. Takuto gần như muốn thét lên khi nghĩ đến điều đó, nhưng cậu không có thời gian lo lắng cho cô bé bây giờ, cậu chạy nhanh lên lầu và tìm khắp mọi nơi.

“Nghĩ đi Takuto, nơi nào là nơi có thể trốn được.”

Vừa chạy vừa suy nghĩ vẻ mặt Takuto đang thu hút một số ánh nhìn, tất nhiên rồi, một người làm vẻ mặt căng thẳng như cậu lại chạy với một vẻ vội vàng trong một khu thương mại, rất dễ liên tưởng đến một số cảnh trong phim hành động. Tầng này là khu vực bán các vật dụng gia đình máy móc dân dụng, Takuto không nghĩ rằng nơi này có chỗ nào để trốn. và đột nhiên Takuto nghĩ đến một nơi, nhà vệ sinh, không phải là trong phim nơi đó là nơi mà con gái thường trốn hay sao. Và ngay lập tức cậu chạy đến đó. Nhìn tấm bảnđồ hướng dẫn Takuto muốn méo mặt, mỗi tầng đều có 1 nhà vệ sinh, nếu ngày thường thì cậu đã hẳn thấy thoải mái vì sự tiện lợi nhưng bây giờ thì cậu muốn thật sự muốn chết đi vì cái sự tiện lợi này.

Khu thương mại này có đến 7 tầng tuy không phải toàn bộ đều là siêu thị chỉ có 5 tầng và 2 tầng còn lại thì sử dụng để cho thuê văn phòng.Nghe nói người chủ là một người sinh vào ngày 7 tháng 7 vào lúc 6 giờ. Và việc đó khiến người ấy không vui nên khi khu siêu thị này khởi công thì 7 tầng đã được định trước.

“Con bé không thể chạy lên quá cao được.”

Takuto thầm cầu mong như vậy và trước mặt cậu đã là khu vệ sinh tầng một. Khi vừa vào đó, một tia chớp lóe lên.

“Không ngờ mình lại ngu như vậy a.”

Thầm nguyền rủa mình ngu ngốc Takuto nhận ra một điều rằng, chính vì sự thuận tiện mỗi tầng một toa lét nên sự phân bố được trải đều ra, và chính những nơi này thoạt nhìn là an toàn nhưng lại chính là tử địa, đối phương có hai người trở lên nên một người canh chừng ngoài còn lại vào trong kiếm thì đúng là chạy không thoát, Kotori không thể chọn nơi này mà vào được.

“Vậy phải nghĩ xem, nơi nào là nơi thật hợp nhất. Nơi nào không thuận tiện cho đàn ông nhất.”

Và riêng về vấn đề này thì ngay lập tức Takuto đã trả lời được…. Cửa tiệm đồ lót nữ. Không có nơi nào thích hợp hơn cả, trình độ luyện Manga anime của cậu đã giúp cậu rút ra được một bài học là bất cứ người đàn ông nào đi vào đây thì chỉ có 1 trường hợp duy nhất đó là được bạn gái hoặc harem tháp tùng thì mới có tư cách đó mà thôi. Và như khi nãy nói đối phương có ít nhất 2 người nhưng liệu có phụ nữ hay không thì không biết, thế nên phải hành động ngay mới được.

Nghĩ thế Takuto chuẩn bị đi tới chỗ hướng dẫn để xem nơi bán quần áo là ở đâu, và ngay khi đó chuông báo tin nhắn của cậu vang lên.

“Takuto onii san…. Tầng 3 nơi bán quần áo phụ nữ, có thể Kotori đang ở đó.”

Tin nhắn từ cô bé Riyumi, tuy có chút kinh ngạc tại sao cô bé biết và bên cạnh đó cô bé từ đâu mà có số của cậu, nhưng cũng không quan tâm nhiều vấn đề đó, bây giờ Takuto lại thấy có chút bớt tốn công, bên cạnh cậu là buồn thang máy đang mở thì rất nhanh có thể chạy lên tầng 3 hơn là tới khu vực thang cuốn có bản đồ hướng dẫn.

“Anh đang chuẩn bị lên đó đây, cám ơn em nhé.”

Takuto nhắn lại và tiếp tục mở điện thoại cho một người khác, tiếng chuông và lên và rất nhanh được bắt máy

– Sao rồi, mày tìm được em gái mày chưa, tao đang ở cổng sắp tới rồi.

Giọng nói trong điện thoại có vẻ gấp rút và lo lắng, Kazuma Tachibana, một người mà Takuto có thể gọi là bằng hữu chí cốt để hình dung, tuy chỉ mới quen vào năm lớp 8 nhưng Kazuma và cậu đã rất nhanh thân với nhau và thậm chí cả hai người còn cùng bỏ qua vị trí trong câu lạc bộ của mình mà đi làm một trận đánh nhau um sùm. Việc cả 2 người tiếp tục cùng vào một trường cấp 3, mặc dù lý do là gần nhà nhưng cũng khiến Takuto thấy khá là vui vẻ

Và khi nãy cậu đã đưa ra phán đoán rằng đối phương không chỉ có một người nên Takuto gọi viện binh là Kazuma, dù gì thì tuy rằng Takuto tự hào rằng mình có khả năng vận động và thậm chí đánh nhau không tồi nhưng cậu cũng không có mấy tự tin nếu đối phương quá 5 người, lại là người lớn nữa, thế nên có được viện binh như Kazuma cũng là điều cần thiết. Nhưng bây giờ ngoại trừ Kazuma ra, Takuto còn cần thêm một người

– Xin lỗi nhé Kazuma, phiền mày gọi thêm Shouko nữa được không, con bé rất có thể đang ở gian hàng mà chỉ có cặp đôi hoặc con gái mới có thể vào được thôi a.

– Mày không bảo là….

– Đúng đó, gian hàng đồ lót nữ…..

– Biến thái…. Không ngờ Takuto san là đồ biến thái đó

Một giọng nói vang lên trong điện thoại, đó không phải là Kazuma mà là người cậu cần nhất lúc này, Shouko Shirasaki bạn gái của Kazuma, người được Takuto nhận xét là còn trâu bò hơn cả Kazuma, đó không phải là từ để nhận xét một cô gái, nhưng sự thật chính là vậy.

– Vậy Shouko san hãy tưởng tượng đến cảnh mà tôi cùng với tên đó nắm tay chui vào quầy bán đồ lót nữ thì sao nhỉ.

– Nếu tao nói theo kiểu của mày thì cặp đôi này không thể ship thành doujin được đâu.

– Takuto Mizuhara san, nếu có chuyện đó em sẽ đánh gục hai người và quăng cả hai lên giường sau đó dàn vài động tác rồi chụp mấy tấm hình đăng lên web trường thôi mà.

“Ặc, đã sử dụng đến nguyên tên họ cũng đủ biết cái hình ảnh đó khiến Shouko cảm thấy thế nào rồi a, cậu có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô bé lúc này.”

– Vậy thì em hãy cùng cậu ta vào đó thăm dò nhé.

Sauk hi nghe nói xong câu đó thì Takuto thấy bên kia lặng một lúc mới trả lời

– Vâng…. Nếu không còn cách nào khác…. Thì em với tên này cùng vào đó vậy.

Và sau đó Takuto báo cho hai người vị trí, rồi sau khoảng 5 phút thì cả hai người đã đến được chỗ gian hàng quần áo nữ.Đúng trước mặt Takuto một cặp trai gái. Người thanh niên tóc dài được buộc lại phía sau màu xám, mặc áo thun đen có áo khoác ngoài ngắn cùng màu tóc. Anh chàng có nụ cười tinh quái cùng ánh mắt to màu nâu sắc sảo. Kazuma Tachibana, tồn tại mà Takuto coi là bằng hữu chí cốt

Và ở bên cạnh anh là một cô nàng tóc vàng dài đến hông, với khuôn mặt luôn nở nụ cười kiêu hãnh và diện bộ đồng phục được phối bới hai màu xanh biển và vàng chanh. Đôi tay cô luôn luôn đeo một đôi găng hở ngón như mấy người đua xe đường phố vậy. Shouko Shirasaki cô gái có quan hệ gần gũi nhất với Kazuma, và cũng là người được Kazuma cứu vớt khi cô chìm trong giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời.

Có vẻ cả hai đều đã dốc hết sức để chạy tới đây nhanh nhất có thể, Takuto có thể nhận ra điều đó.

– Đây là lần đầu tiên tao tới những nơi thế này đấy, có ý kiến gì không.

Suy nghĩ một lát và vận dụng toàn bộ kinh nghiệm M-A của mình Takuto lên tiếng

– Thì mày với Shouko cứ quàng tay nhau cười nói như một cặp đôi là được

Giơ một ngón tay lên Takuto cười nhăng nhở, tuy trong lúc tình hình rất là tình hình này nhưng nếu có thể khiến hai người này gần gũi nhau thêm thì âu cũng là một chuyện tốt, thêm vào đó cậu không biết về lực lượng đối phương và điều đó cũng áp dụng cho bên kia, thế nên trong nhiệm vụ này ai có thông tin của đối thủ trước cũng sẽ nắm được lợi thế cực lớn.

“Nếu có Riyumi ở đây thì không phải xong rồi sao, nó có thể nhận dạng được một người của đối phương thì bớt việc chừng nào.”

Cậu cũng tính rút điện thoại ra gọi cho cô bé nhưng lại rút cái ý định đó ngay lập tức, nếu con bé muốn gặp cậu hẳn sẽ xuất hiện ở nơi này mới phải, dù sao cũng do chỉ dẫn con bé nên cậu mới tới chỗ này.

Và bên cạnh đó, Takuto muốn tránh mọi hành động khiến bản thân bị nghi ngờ, hẳn bọn kia cũng biết mặt Riyumi, nếu con bé bị phát hiện ở gần mình thì sẽ phiền phức. Cho nên cậu mới nói Shouko và Kazuma diễn một vai tình nhân, mà thật ra chuyện hai người họ chỉ thiếu một cái đó là tỏ tình thôi chứ các bước đã xong rồi còn đâu. À nếu không tính về các hành động 18+. Mà chuyện đó cũng có một chút nguyên do của nó nhưng cái đó phải dành cho lúc khác vậy.

Thế nên khi nghe như vậy Kazuma và Shouko cũng có chút lúng túng và khó xử nhưng ngay sau đó Shouko gật đầu lấy tay mình choàng vào cánh tay Kazuma trong khi khuôn mặt nổi mây hồng dầy cộm.

– Anh nợ em đấy Takuto san, xong việc nhớ một chầu kem đó.

– Được đấy chứ, khi đọc tin nhắn của mày xong, tao và Shouko còn đang luyện tập trong võ đường đó chứ.

Nhìn dáng vẻ của hai người thì rất có thể là vậy, gia đình Kazuma vốn là võ đường kiếm đạo lâu đời còn Shouko thì không hiểu ở đâu ra mà có một thân quyền pháp cũng bá đạo không kém thậm chí có phần hơn cả Kazuma, truyền thuyết của cô nàng này thì cậu nghe nhiều không kể xiết thậm chí đã từng chứng kiến tận mắt trong vụ um sùm cuối cấp 2.

– Bộ mày nghĩ chỉ có mày thôi chắc, tao chạy bộ cũng tới tận quận khác, mới trở về nhà thì nghe con bé có chuyện, đâu kịp nghỉ ngơi gì đâu.

Hai người kia gật đầu sau đó Takuto nói

– Được rồi nếu vậy thì mày với Shouko vào đi, tao sẽ đi xung quanh quan sát một chút.

Nói rồi Takuto cũng để cho cặp đôi có không gian của mình, cậu đi quanh gian hàng quan sát những người gần đó xem có thu hoạch gì không. Nhưng rất nhanh cậu thất vọng, Takuto thầm ghen thị với những người có khả năng quan sát nhận định tốt.

“Ngươi có cảm nhận được con bé ở đâu không.”

Takuto thầm hỏi thứ tồn tại trong tay trái của mình nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng, đến khi Takuto bóp chặt mu bàn tay nơi có lá bùa đang dán thì mới nghe hồi đáp

[Con bé đó…]

“Hả..?”

[Làm sao ngươi quen được với con bé tên Shouko đó vậy.]

“Ý ngươi là sao.”

[Đáng sợ, hết sức đáng sợ, hơn chục tồn tại bên cạnh ta, khi con bé đó xuất hiện đều run lên sợ hãi.]

Câu nói khiến Takuto xanh mặt, cậu đã từng đưa phán đoán rằng chục cái tồn tại xung quanh thứ đó hẳn là do từng vật phẩm bị nguyền rủa trong chiếc thùng gỗ của ông tụ họp lại. Và tất cả đều bị phong ấn bởi sợi tơ xích bạc của cô bé Goth Loli Takuto ứng cứu một cách thừa thãi kia. Nếu bọn chúng biết sợ thì hẳn phải sợ cô bé chứ. Thế mà bây giờ chúng nó đều cảm thấy run sợ trước sự hiện diện của Shouko, một cô nữ sinh lớp 9 tuy không thể nói là ở đâu cũng có nhưng vẫn nằm trong phạm trù là một cô gái bình thường a.

“Bỏ qua chuyện đó đi, ngươi có cảm nhận được em gái ta ở đâu không.”

[Hoàn toàn không, sự tồn tại của con bé Shouko đó chặn hết cảm giác của ta rồi.]

Takuto chặc lưỡi, nhưng nhủ thầm, thứ này đã có thể đưa cậu đến đây hẳn mình phải cám ơn một trận rồi.

“Nếu đã vậy thì thôi đi, dù sao cũng cám ơn ngươi, tuy không hiểu làm sao ngươi đổi ý nhưng nếu khi nào thấy ta có tư cách giúp ngươi thì hãy cho ta biết chuyện của mình.”

[Túi áo của ngươi.]

“Hả..?” Tuy không hiểu thứ đó có ý gì nhưng Takuto thò tay vào túi sau đó cậu làm một bộ mặt khó đỡ, đó là tấm thẻ mởi tiệm bánh mới mở mà cậu dùng viên bi để đổi.

“Này ta nghĩ hồn ma dạ quỷ như ngươi chỉ ăn hoa quả hoặc đồ ăn mặn thôi chứ, bây giờ đổi khẩu vị thành bánh kem bánh ngọt rồi à, thời thượng dữ ta.”

[Ngươi có tin ta điều khiển tay trái đi đập phá một vòng không, chính ngươi đã thả ta ra đó, tuy thời đại thay đổi khiến ta có chút sốc, nhưng cái tội đập phá của công thì hẳn là nặng như nhau a.]

Vậy ngươi là hồn ma thời cổ đại à, ông trời ơi, nếu như thế không cho tui được nhập bởi Fujiwara N* S*I. Takuto ngồi xuống một chiếc ghế than thầm mộng tưởng đến cảnh mình trang bức thế nào khi làm một bộ mặt soái mà hạ tay xuống bàn cờ phong chết nước đi đối thủ.

[Này….]

Giọng thứ đó vang lên kéo Takuto trở về thực tại.

[Hai người ở bên trái ngươi oán niệm rất nhiều, tuy không phải là giết người nhưng cũng không hẳn là loại lương thiện a]

Nghe vậy Takuto quay qua nhìn, hai trung niên ngoại trừ bặm trợn một chút thì cũng không có gì đáng ngờ. Oán niệm, không phải giết người thì hẳn là người ngoài chợ hoặc làm ở các trang trại gia súc a, những nơi đó giết mổ liên miên nên từ những người này thứ đó cảm nhận thấy những oán niệm hẳn là bình thường a.

Nghĩ vậy Takuto cũng không có để ý thêm gì nữa và ngay khi đó

*Ring… Ring…*

Nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, Takuto mở điện thoại ra, Riyumi gửi cậu một hình ảnh….

*Bốp*

– Cái quái gì…..

Takuto nghe tiếng nói giật mình, cậu ngước mắt lên thì người khi nãy còn ngồi bên cạnh cậu đã ở trước mặt và nắm đấm ông ta chỉ còn cách ngực cậu vài cm. Và sở dĩ có cái vài cm đó là do tay trái cậu đang chặn lại, Takuto không nhớ là mình có bản lĩnh vừa chặn cú đánh khi mắt dán vào màn hình điện thoại. Tuy có chút thắc mắc về tình hình hiện tại nhưng Takuto với phản xạ nhanh nhạy, bằng tay phải đang cầm điện thoại, cậu dồn lực chân, chồm người ra phía trước vung cùi chỏ ngay mặt kẻ đó. Lực chân của tiền đạo chính thức đâu phải vừa thân thể của người đàn ông bị đẩy ra phía sau nghiến răng nhìn cậu.

“Khi nãy rốt cuộc là sao vậy.” Takuto thầm liên hệ với thứ đó

[Lúc nãy khi ngươi bật cái hộp trong tay ngươi thì có vẻ hắn ta đã nhìn lén rồi đứng dậy ra đòn định đánh ngất. May mà ta chặn lại kịp.]

À thì ra là vậy a, cuối cùng cũng lộ diện rồi sao. Takuto thầm nghĩ, hình nền của cậu chính là ảnh chụp trong bữa tiệc tốt nghiệp cấp II, tuy cậu rất muốn có một tấm hai người với Suzuno nhưng em gái cậu lại thò mặt vào đó bất chấp cái kiêng kị chụp ảnh 3 người. Nhưng cậu vẫn lấy nó làm hình nền và bây giờ thì nó đã phát huy được tác dụng đã dụ được mấy người kia ra, nhưng Takuto biết, nếu không có thứ trong tay trái đỡ đòn giúp cậu thì hẳn Takuto đã rơi vào hiểm cảnh rồi. Cậu lạnh lùng nhìn thẳng vào người trung niên trước mặt

– Thì ra là các ngươi a, truy đuổi em gái ta, bọn tội phạm khốn khiếp

Giọng Takuto đầy phẫn nộ, nếu không phải sợ rắc rối khi gây chuyện ở nơi đông đúc này thì cậu hẳn đã xông lên táng cho kẻ trước mắt một đấm rồi.

– Tốt nhất mày đừng xen vào chuyện người khác, bảo con nhóc đó xóa mấy tấm hình đó đi.

Bảo Kotori xóa đi bằng chứng phạm tội của mấy người ư, chỉ e rằng còn khó hơn việc bảo em ấy không lao vô bụng gấu mà ôm nữa a.

– Saint Ishiyama, trường nữ sinh nổi tiếng thậm chí có cả con của chính trị gia theo học, đó là trường của em gái ta, các ngươi có chắc là muốn làm quá chuyện này không.

Takuto nhanh như chớp học được skill trang bức bằng cách mượn trang bức của người khác.

– Cho dù là Saint Ishiyama cũng sẽ không thể tùy tiện đụng vào bọn ta nếu không có bằng chứng đàng hoàng, chỉ bằng mấy tấm hình đó ư, chưa đủ.

Do mới học được skill bá đạo nên lần đầu sử dụng sác xuất fail sẽ lớn đến mức dọa người nên có vẻ trò hù dọa của Takuto chỉ khiến mấy người kia kinh ngạc một chút nhưng vẫn không đẩy lùi được họ.

– Thế sao các người lại truy đuổi em ấy dữ quá thế, muốn cua em ấy à, ai da, tuy ta biết em gái dễ thương, học giỏi, uyên bác nhưng mới lớp 8 thôi đó, muốn vào tù vì tội lolicon à.

Takuto cũng không phải vì trang bức thất bại mà nản chí, cậu nở một nụ cười mỉa mai khi nói một câu chứng tỏ bản thân mình cũng đã đạt đẳng cấp một tên imouto-con.

– Mày……

Tên trung niên trở nên nóng mặt vì sự châm chích vô sỉ nhưng hiện tại đang ở chỗ đông người lại có bảo vệ gần đó nên hắn không dám làm gì. Hai người lườm nhau mà không để ý một người đang ngồi đằng sau vẫn quan sát sự việc. Hắn khẽ lấy điện thoại bấm bấm gì đó và tiếp tục quan sát.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN