Vương Phi Hai Mặt Độc Sủng Của Vương
Chương 94: Trả sính lễ
Hôm qua Thanh Trọng tự phạt 50 cây hỏa trượng, tuy nói không tới mức liệt giường nhưng chung quy vẫn phải nghe theo lời của Dược Sĩ sư, nằm yên một chỗ mà dưỡng thương. Nhưng dưỡng thương chưa được một ngày thì lại có chuyện phiền phức kéo tới.
“Vương gia, quản gia của phủ ngũ hoàng tử tới, còn mang theo 10 phần sính lễ cùng…muốn cầu thân a.”
“Biết là sẽ tới, nhưng tới nhanh thật, giữ lại ngoài cổng, khi nào ta cho phép thì mới cho vào.”
Thanh Trọng đang nằm trên giường dưỡng bệnh, nghe được chuyện này mà không biết nên vui hay nên buồn. Lại nói chuyện này vốn tính ra không nên nói là phiền phức, bất quá chuyện này nếu nhìn theo phía của Thanh Trọng thì lại thành một chuyện phiền phức lớn, chuyện này lại không để ai giúp được, nên Thanh Trọng buộc phải ra mặt mà chối từ. Bởi ông không còn bất kỳ mặt mũi nào để mà nhận phần sính lễ này.
Tất nhiên hai bên nội viện cũng đã nhận được tin ngũ hoàng tử cho người mang sính lễ tới, Ngụy thị và Uyển Tâm tức không nói nên lời lại không thể ra ngoài mà nhìn ngó, vì chuyện tiếp khách vốn là để chủ quân và chủ mẫu làm. Uyển Tâm lại không có hôn phối không tiện xem vào những chuyện thế này và quan trọng nhất mấy ngày hôm nay phải đi nhẹ nói khẽ, bằng không Thanh Trọng nhắc tới chuyện 20 trượng kia là khổ. Đành phải cử một tiểu tỳ nữ đi xem xét tình hình rồi về báo cáo.
Bên Dư thị lại có chút khác biệt, Dư thị mặc dù đã được thông báo về chuyện người của phủ ngũ hoàng tử tới đề thân, nhưng không hề tỏ ra hứng khởi thậm chí là không hề quan tâm, an ổn mà ở phật đường tụng kinh. Dư thị cũng ngay lập tức cho người ngăn cản Uyển Ngọc, không cho nàng ta rời khỏi phòng của mình nửa bước. Dư thị chỉ cần Uyển Ngọc có thể bình an gả đi, chuyện còn lại Thanh Trọng muốn như thế nào đi nữa, bà ấy cũng sẽ nghe theo.
Bên của Uyển Ca cũng đã nhận được tin tức, nàng cũng không quan tâm nhiều tới chuyện này cho lắm, dù sao cũng là đám cưới của Uyển Ngọc, Thanh Trọng tất nhiên sẽ vì danh dự của phủ Cảnh vương mà vui vẻ nhận lễ, đồng ý đề thân mà thôi. Còn nàng thì ngoan ngoãn tiếp tục đóng kịch làm một tiểu cô nương 10 tuổi không hiểu sự đời, ham chơi là ổn rồi.
– ———-
Phía nội viện không ai tới, nhưng bên thư phòng lại khác hoàn toàn. Thanh Trọng và hai nhi tử của mình đều phải có mặt ở đại sảnh để tiếp khách, vừa tới nơi Thanh Trọng đã liếc nhẹ Thanh Lâm Tân vì từ hôm qua tới giờ hắn vẫn chưa tới Chấp Pháp Đường chịu phạt.
Thanh Lâm Tân dường như cũng nhận ra được chuyện này, hắn liền nghĩ ra một cách tạm thời để ứng phó.
“Phụ thân…con hiện tại không thể tới Chấp Pháp Đường chịu tội được, không phải con cố tình lãng tránh chẳng qua là hôn lễ của Uyển Ngọc sắp được tổ chức rồi, con là ca ca của Uyển Ngọc theo lý phải theo muội muội về nhà phu quân để tiếp khách, tới lúc đó mang theo mùi máu tới nhà của muội phu thì sợ sẽ kéo theo vận xui cho đôi tân nhân, đợi khi nào hôn lễ tổ chức xong con sẽ tự tới thỉnh tội.”
Nếu như là trước đây có lẽ Thanh Trọng đã tin những gì Thanh Lâm Tân nói, có điều bây giờ đã không còn như xưa nữa rồi, Thanh Trọng tuy không nói thành lời như biết rõ Thanh Lâm Tân là muốn kéo dài thời gian, chờ ông quên đi chuyện này mà bỏ qua chuyện bị ăn 20 trượng kia.
“Con nếu đã nói như vậy thì cứ làm như thế đi, nhưng phải nhớ cho kỹ phạt cuối cùng vẫn là phạt, chuyện của Uyển Ngọc ta không tính chung với con không phải vì con vô tội hay may mắn mà là do ta lưu tình, con nên nhớ bản thân vị trí ở chỗ nào.”
Thanh Lâm Tân cúi đầu như thể hiện bởi thân đã hiểu, nhưng thật tâm hắn là đang rất hận Uyển Ngọc và Thanh Trọng vì Uyển Ngọc đã vô tình phá hủy đi tình phụ tử của bọn họ, mà Thanh Trọng lại vô tình, vô nghĩa, nói bỏ là bỏ, nói phạt là phạt.
– ——
Lúc này đây ở ngoài Cảnh vương phủ, người dân trong thành đang rảnh rang đều tới mà hóng chuyện. Ai ai cũng biết người tới đề thân là ngũ hoàng tử – Lục Ngôn, chỉ là không biết ngũ hoàng tử là muốn đề hôn với vị cô nương nào trong phủ Cảnh vương. Tiểu quận chúa thì khỏi nói rồi, giờ trong phủ Cảnh vương còn lại hai thứ nữa, dù cho có gả ai thì Cảnh vương phủ cũng là quang tông diệu tổ a.
Nhưng có điều bọn họ lại không biết vì lý do gì, Cảnh vương phủ lại không mở cửa lớn đón tiếp dù cho đã hơn thời gian một chung trà trôi qua. Người dân đã bắt đầu bàn tán xôn xao…
“Đã tới lâu rồi, sao vẫn chưa mở cửa mời vào vậy?”
“Ừ nhỉ theo lý dù có đồng ý hay không thì cũng nên mời vào dùng chung trà mới đúng chứ?”
“Các ngươi đúng là không biết gì hết, hiện giờ trong triều và hậu cung đều phân ra hai phe: Ngũ hoàng tử và Chiến vương, Cảnh vương trước giờ đều nghiêng theo phe của Chiến vương, giờ đây lại đồng ý chuyện ngũ hoàng tử đề thân há không phải mà mọi việc thêm rối sao?”
“Woa ngươi biết nhiều thật đó nha.”
“Đương nhiên, ta là một trong tứ đại phong thần (chém gió) của kinh thành mà. Theo ta thấy Cảnh vương nhất định sẽ lập ra ranh giới rõ ràng, hôn sự này ông ấy chắc chắn không nhận.”
“…”
Nghe những tiếng xì xào to nhỏ, quản gia của phủ ngũ hoàng tử – Hà Bình tất nhiên cũng cảm thấy khó chịu bởi hắn không được biết về chuyện Uyển Ngọc và Lục Ngôn đã viên phòng, trong lòng hắn ta nhất thời nhịn không nổi mà lên tiếng thúc dục.
“Thuộc hạ thay mặt ngũ hoàng tử tới Cảnh vương phủ đề thân, mong Cảnh vương chấp thuận.”
Gia binh đang canh gác ngoài cửa thấy vậy cũng nhanh chóng vào trong báo lên, Thanh Lâm Thần cũng thấy người chờ đã lâu, lại không thể thất lễ nên nhắc nhẹ Thanh Trọng, Thanh Trọng cũng biết chuyện này không thể kéo dài thêm nữa, cau mày rồi lại thở dài phất tay ra lệnh.
“Cho họ vào đi, nhưng…không được đem sính lễ vào.”
An quản gia đứng bên cạnh Thanh Trọng nghe ông ấy ra lệnh liền nhanh chóng đi mời người đại diện ngũ hoàng tử vào trong. Bên ngoài Hà Bình nhận được lệnh vui mừng mà bước vào trong, dâng lên thư đề thân.
Hà Bình bước vào trong đại sảnh liền cúi đầu thỉnh an, lễ phép mà đưa thư đề thân lên cho Thanh Trọng. Thanh Trọng cầm thư đề thân rồi mở ra xem cho có, được vài giây liền để xuống bàn trà, sau đó tỏ ra trầm ngâm một lúc lâu, xong được một hồi thì ông lên tiếng đưa ra quyết định cuối cùng.
“Chuyện hôn sự này là do thánh thượng ban, ta tất nhiên không có gì để phản đối cả. Quy tắc thì cứ theo thánh chỉ mà làm không cần phải câu nệ gì hết. Hôn sự này…ta chuẩn (tức là đồng ý)!”
Hà Bình nghe được một câu khẳng định này của Thanh Trọng liền thở phào nhẹ nhõm, hắn vui vẻ trả lời.
“Vâng, thuộc hạ sẽ về chuyển lời cho ngũ hoàng tử biết. À phải rồi, thuộc hạ đã mang sính lễ tới, đây là danh sách để Cảnh vương kiểm tra…”
“Không cần đâu, hãy cho người mang về hết đi. Cảnh vương phủ không cần sính lễ, càng sẽ không có hồi môn!”
– ———
Tân nương gả tới nhà chồng mà không có hồi môn là một thiệt thòi cực lớn a, sau này làm sao Uyển Ngọc có thể ăn sung mặc sướng đây? Mời các bạn đón đọc chương tiếp theo với tựa đề “Đại Nhi Nữ Xuất Giá (Thượng)”
– —–Lời Tác Giả——-
Miêu đã lấy bàn phím về rồi, bảo trì hết 50k cũng may là nó không hư hỏng gì nhiều. Nên ra ngay chương mới cho mọi người đây. Ngày mai thứ 5, chắc chắn sẽ ra thêm 1 chương nữa a.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!