Vi Sư Tới Đón Ngươi, Vi Sư Sợ Lạnh
Chương 81: Khổ nhục kế
Thần sắc nữ tử lập tức có chuyển biến, Mai Cơ nhíu mày, ánh mắt mang theo một tia đánh giá không hề che dấu: “Còn muốn ra điều kiện. Quả nhiên ở Kinh thành sẽ không có kẻ thật sự hảo tâm giúp đỡ ngươi. Nói xem, nếu như ta không muốn đáp ứng điều kiện này của ngươi, thì sẽ thế nào?”.
Tử Chiêu ra điều ngăn cản Mai Cơ nói lời xằng bậy, khẽ kéo nàng ta ra phía sau: “Lân ca ca, nàng là Viêm Cơ, bằng hữu tốt của muội ở Đường Môn. Người này từ nhỏ chưa từng xuất sơn, rất nhiều thứ đều không biết, dĩ nhiên cũng không biết tới huynh”.
Mai Cơ nhìn biểu hiện của nàng lúc này thì càng không cho là phải, lập tức bám lấy Tử Chiêu không buông, nhỏ giọng trao đổi với nàng: “Hắn là cái gì, còn muốn ra điều kiện với ta. Thân phận của ta vì cớ gì phải cần tới hắn mới có thể che dấu?”.
“Viêm Cơ ngươi nhẫn nại nghe ta giải thích một chút. Nếu hôm nay ngươi tới đây mà chỉ gặp một mình ta thì cũng không có gì đáng nói. Nhưng thứ nhất, từ lúc ngươi vào phủ cũng có không ít người nhìn thấy. Thứ hai, nãy giờ chúng ta nói chuyện đều bị người ta nghe thấy cả rồi, chẳng lẽ còn không nghe ra được ngươi là từ đâu tới hay sao?”.
“Vậy thì trực tiếp giết người diệt khẩu là sẽ không phát sinh chuyện gì rồi”. Mai Cơ lập tức đáp lại, như thể đối với nàng ta, cướp đi sinh mạng của một người là chuyện hết sức bình thường.
“Nói vậy, là ngươi muốn giết bao nhiêu người mới đủ đây? Hơn nữa, người này, tuyệt đối không thể giết”.
“Vì sao ta lại không thể giết hắn?”. Mai Cơ một lần nữa đưa mắt nhìn lại Yến Lân, biểu hiện rõ ràng nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.
“Viêm Cơ, trước mặt ngươi chính là Thái tử đương triều. Ngươi nói xem, người này ngươi có dám giết hay không?”.
“Chuyện… chuyện này, sao ngươi không nói với ta sớm một chút. Giết hắn? Ta còn mạng để trở về Đường Môn hay sao?”. Mai Cơ hết nhìn Tử Chiêu, lại chuyển mắt nhìn Yến Lân. Cuối cùng chỉ có thể nhìn trời, coi như vừa rồi nàng không có nói gì hết. Cứ như vậy nhanh chóng hướng sự chú ý tới cảnh vật xung quanh. Chuyện còn lại, nàng ta dường như không có hứng thú.
Tử Chiêu cùng Viêm Cơ trao đổi cái gì, Yến Lân hắn không phải không nghe thấy, vẫn là yên lặng, chờ đợi người khác mở miệng.
“Lân ca ca, vẫn nên vào trong nói chuyện, không thể đứng mãi như vậy”. Tử Chiêu đã kịp thu hồi lại tia khó xử ban nãy, thần sắc thản nhiên như không có chuyện gì, hướng bọn họ mời vào trong phòng.
Nô tỳ khi nãy rất nhanh bưng trà rót nước, an bài cẩn thận, đảo mắt nhìn một phòng ba người rồi mới lui ra ngoài. Từ đầu tới cuối, Yến Lân phát hiện ra một chuyện, người tên Viêm Cơ này, cơ hồ là đã có không dưới ba lần đưa mắt đánh giá nô tỳ kia.
“Viêm cô nương nhận ra người quen sao?”.
Vừa bị người ta hỏi tới, Mai Cơ hồi thần. Nhìn lại một chút liền nhíu mày, vẫn là không muốn đáp lại Yến Lân. Trực tiếp hướng Tử Chiêu bàn luận: “A Hỏa, ta xem bên cạnh ngươi cũng không có mấy người tin tưởng”.
“Vì cớ gì ngươi lại nói như vậy?”. Nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên, dường như đã sớm biết chuyện này. Chỉ là hiếm khi mới có người tới quan tâm mình, vẫn là có chút hưởng thụ, mỉm cười chăm chú lắng nghe người trước mặt thao thao bất tuyệt.
“Ngươi còn nhớ lúc ta vừa vào phủ đã chạy tới tìm ngươi, nữ nhân kia lập tức có phản ứng, thủ thế không tồi. Hơn nữa một cái lách mình của ta, nếu là người bình thường, dù là nam tử cao lớn cũng rất có thể bị đẩy ngã. Nàng ta vậy mà vẫn có thể đứng vững, nhất định là người có võ công. Rõ ràng có đủ khả năng ngăn cản ta, nhưng sau đó lại để mặc ta tiếp cận ngươi. Nếu như ta là địch nhân, chẳng phải khi đó ngươi liền mất mạng hay sao? Thuộc hạ không có tâm hộ chủ, tất nhiên không phải là người đáng tin”. Mai Cơ đập tay xuống bàn, rành mạch phân tích.
“Vậy ngươi nói xem, ta nên làm thế nào?”.
“Chẳng phải đã rõ rồi sao, lúc đó ngoài chúng ta ra, nàng ta cũng có mặt. Sự tình đều nắm rõ, đương nhiên phải ra tay giết người diệt khẩu, không chừa hậu họa”.
“Không được, hạ nhân trong phủ, không thể nói giết là giết”. Tử Chiêu lập tức lắc đầu, hoàn hảo lộ ra tư thái quý trọng mạng người.
Yến Lân thản nhiên cười, nữ tử tên Viêm Cơ này vô cùng nhạy bén, ra tay lại không chút lưu tình. Rõ ràng đã biết được thân phận của hắn, vậy mà trước mặt cũng không chịu xuất ra một phần lễ nghĩa. Bất quá, hắn không thể vì chuyện này mà không đồng tình với nàng ta: “Chiêu nhi, ta cũng có ý như vậy. Trước đó người trong tướng phủ đều là mẫu hậu đích thân an bài tới hầu hạ nàng. Nếu để một tỳ nữ có chút công phu thì cũng đều là người thân cận bên cạnh mẫu hậu. Mà nữ tỳ này, ta lại không có chút ấn tượng nào. Không thể loại trừ khả năng, có kẻ khác rắp tâm sắp đặt tâm phúc ở bên ám toán nàng”.
“Tới cả huynh cũng như vậy? Trong phủ có biết bao nhiêu người, đâu phải chỉ có một mình nàng ta, muốn hại Chiêu nhi cũng không phải chuyện dễ dàng. Hơn nữa, từ lúc hồi phủ, đều là nàng ta tận tình hầu hạ, không có chỗ nào khiến ta không thoải mái, càng không phải chịu chút tổn hại nào. Nếu cứ như vậy, ra tay giết người chẳng phải là hơi quá sao?”. Một mặt Tử Chiêu hết sức phản đối.
Mai Cơ ngồi một bên, vừa nghe qua, gương mặt đã tối sầm, ánh mắt mang theo tia nguy hiểm không hề che giấu nhìn chằm chằm vào Yến Lân: “Ý ngươi, trong phủ này có nội gián?”.
“Rất có khả năng như vậy”. Nữ tử lại một lần nữa dùng ánh mắt không mấy tốt đẹp nhìn hắn. Người này quả nhiên to gan.
“A Hoả chúng ta đi. Trở về Đường Môn, nơi này quá nguy hiểm rồi. Trước là chém đầu không thành, sau lại tính kế hãm hại. Ngươi còn lưu lại nơi này, nhất định có ngày chết không nhắm mắt”. Mai Cơ không chậm trễ nắm lấy tay Tử Chiêu, muốn kéo nàng đứng dậy.
Mai Cơ tức giận khiến cho Tử Chiêu không khỏi bật cười: “Ngươi gấp cái gì, chuyện cũng không nghiêm trọng như vậy. Hơn nữa, nếu mang theo ta, ngươi càng không thể đi Đường Môn. Các đại trưởng lão sẽ không đồng ý chứa chấp ta nữa”.
“Không đi Đường Môn thì có thể tới nơi nào cũng được, nhất định phải cách xa đám người triều đình phiền phức này”. Vừa nói, Mai Cơ lại không nhịn được liếc xéo Yến Lân.
Hắn cư nhiên đón nhận ánh mắt của nàng. Dường như từ lúc Yến Lân nói muốn các nàng phải đáp ứng một yêu cầu thì người trước mặt này liền thay đổi thái độ. Chuyện gì cũng tỏ ra bất mãn với hắn.
Mai Cơ vốn đã có chút hít thở không thông, đột nhiên lại nghĩ ra một chuyện: “A Hỏa, ngươi hình như không có chút nào bất mãn với chuyện này?”.
“Theo ngươi thì ta nên thế nào mới phải?”.
“Ta? Ta cũng không phải là ngươi, sao có thể nói ngươi nên thế nào. Chỉ là, với tính cách của ngươi, chịu để một người không đáng tin như vậy ở bên, hẳn là đã có tính toán. Ngươi chính là muốn tương kế tự kế”. Mai Cơ trong mắt có lửa, dường như muốn tách ra từng lớp ngụy trang trên gương mặt tươi cười của Tử Chiêu.
“Phải, là ta không muốn đánh rắn động cỏ. Muốn từ chỗ những kẻ không đáng tin này lấy được chút thông tin. Ít nhất cũng nên biết bản thân là đang đương đầu với cái gì”. Nàng như có như không, đảo mắt qua nhìn Yến Lân. Hắn, vẫn tĩnh lặng như vậy, đã nghe được dụng ý của nàng cũng không mảy may thay đổi sắc mặt. Quả nhiên lòng dạ sâu xa khó nắm bắt. Hôm nay tới đây, có lẽ cũng vì muốn thăm dò nàng mà thôi.
Mai Cơ yên lặng nhìn Tử Chiêu một hồi mới tiếp tục mở miệng: “Nơi này rõ ràng không giống với Đường Môn của chúng ta, dù ngươi có muốn, có lẽ cũng không thể an ổn mà sống như trước kia nữa”.
“Viêm Cơ, trước đây ta ngây ngốc, không có khả năng nói cho ngươi biết. Cuộc sống của ta, ngoại trừ lúc còn là một hài tử, cùng ba năm ở trên Đường Môn ra, thì sẽ không có hai chữ an ổn”.
“Vậy thì, A Hỏa, ngươi là muốn thu phục nữ nhân kia, khiến nàng ta đem tin tức nói cho ngươi?”.
“Ta chính là có ý đó”.
“Muốn như vậy, phải có được lòng người, ngươi biết phải làm những gì chứ?”. Thân sắc của Mai Cơ lúc này khác hẳn biểu hiện nóng nảy ban đầu của nàng ta. Quanh thân tản ra khí tức âm trầm lãnh liệt, chỉ một cái đảo mắt, cư nhiên khiến cho người khác hít thở không thông.
Tử Chiêu ngược lại, trên khóe miệng câu lên nụ cười thản nhiên, dường như giữa hai người bọn họ, không cần nhiều lời đều có thể hiểu trong lòng đối phương đang suy tính cái gì: “Ngươi tới đây quả nhiên đúng lúc”.
Lời vừa dứt, chỉ thấy thân ảnh Mai Cơ khẽ lướt, cánh cửa gỗ trước mặt như bị cuồng phong đánh cho bật tung. Người bên ngoài vốn chỉ đang canh chừng cũng theo đó mà bị đánh ngã ra đất. Nàng ta chưa kịp định thần đứng lên thì quai hàm đã bị ai đó bóp chặt, đau đớn như xương khớp tháo rời, một tiếng kêu cũng không thể nào phát ra.
“Ngươi nói xem ta nên xử trí kẻ nội gián như ngươi thế nào mới phải”. Thanh âm rét lạnh như quỷ phả vào bên tai khiến cho lòng người không nhịn được run rẩy. Huống hồ, đây lại chỉ đơn thuần là một nữ tử có chút công phu, làm thế nào mà không bị dọa.
Nữ tỳ trong mắt tràn ngập kinh hãi nhìn lại, chỉ thấy gương mặt Mai Cơ tuy tươi cười nhưng một chút độ ấm cũng không có, miệng cười như muốn ăn tươi nuốt sống lấy người đang bị chế trụ.
“Sao? Không biết nên trả lời thế nào? Viêm Cơ ta chính là chướng mắt thứ súc sinh như ngươi. Nếu không phải A Hỏa mềm lòng thì một kẻ nội gián như ngươi sao có thể tồn tại trong phủ tới tận hôm nay”. Càng nói, lực đạo đặt trên cổ nữ tỳ càng tăng. Dần dần hô hấp đứt quãng, sắc mặt đã sớm chuyển từ trắng bệch sang tím ngắt.
Trước mắt dần tối đen, bên tai cũng ù đi không còn nghe ra chút thanh âm nào. Nàng ta dùng toàn bộ sức lực vùng vẫy, nhưng quanh thân giống như bị xiềng xích trói lại, có cố gắng thế nào cũng không thể đoạt lấy được một chút không khí. Chỉ thấy đột nhiên thân thể được ai đó kéo mạnh ra, lập tức thoát ly, ý thức cũng thanh tỉnh đổi chút, gấp gáp hít lấy từng ngụm khí.
“Viêm Cơ, nàng ta dù gì cũng đã ở trong tướng phủ, cũng tính là người của ta. Ngươi không được làm càn”.
“A Hỏa, ngươi dám xem nàng ta là người của mình sao? Để tìm một nữ nhân có chút công phu đi làm tỳ nữ không phải chuyện dễ. Nàng ta từ đầu tới cuối lại không có ý bảo hộ ngươi. Còn không phải nội gián do người khác phái tới thì là gì?”.
Nữ tỳ vừa thoát khỏi sự áp chế của Mai Cơ thì đã tỉnh táo lại, nghe qua liền biết phát sinh chuyện gì. Nàng ta vịn vào bờ tường đứng dậy, gương mặt tràn ngập cảnh giác.
Lúc này, thân ảnh của Tử Chiêu đang chắn trước nàng ta, từng lời nói ra lại vô cùng cứng rắn, hoàn toàn khác xa với tư thái tùy ý thường ngày: “Viêm Cơ, ta nhắc lại lần nữa, tướng phủ không phải chỗ cho ngươi muốn làm gì thì làm. Người của ta, ta tự quản. Không tới lượt ngươi can thiệp”.
“Ngươi còn dám nói? Ta như vậy là muốn tốt cho ngươi. Không giết người, chính là chờ người giết. Ta thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, tuyệt đối không để loại chuyện đó phát sinh”. Mai Cơ này, vốn cũng không phải nữ tử bình thường, vừa nói, trong tay đã xuất ra ám khí, hướng thẳng người đứng sau lưng Tử Chiêu mà phóng, khiến cho người ta trở tay không kịp.
Toàn bộ thân thể nữ tỳ như đông cứng, hai mắt mở to trân trối nhìn ngân châm ánh lên tia sáng lạnh lẽo phóng thẳng tới trước mắt.
“Phụt” một tiếng, máu tươi vảy lên đầy mặt. Nhanh tới nỗi, nàng ta thậm chí còn có thể cảm nhận được từng giọt, từng giọt máu nóng lăn xuống, đọng ở khóe môi.
Một bàn tay thanh mảnh chắn ở trước mặt. Bàn tay này, nàng ta hằng ngày nhìn cũng đã sớm quen. Lúc này chỉ thấy loang lổ toàn là máu. Cây ngân châm giống như một chiếc đinh găm thẳng vào giữa, máu thịt chan hòa, lộ ra xương trắng.
Cảnh tượng này không khỏi khiến cho người ta kinh hãi.
“Các ngươi đang làm cái gì?”. Sau tiếng hai người cãi vã qua lại, Yến Lân từ trong phòng bước ra, thu trọn một màn này vào trong mắt, giận dữ quát lên. Hắn đoán được hai người này muốn cùng nhau phối hợp, nhưng lại không thể nghĩ tới mức độ có thể nghiệm trọng như vậy.
Tử Chiêu nâng lên bàn tay lành lặn của nàng, ý muốn cản hắn lại: “Chuyện này phát sinh trong phủ của Chiêu nhi, tự mình Chiêu nhi sẽ giải quyết”.
Nàng xoay người trở lại trong phòng, cũng không quên đưa mắt nhìn nữ tỳ phía sau: “Rửa cho sạch máu trên mặt ngươi rồi trở lại xử lý vết thương cho ta”.
Nữ tử hoàn hồn, chằm chằm nhìn theo vệt máu mà Tử Chiêu bỏ lại rồi lập tức hướng bên ngoài chạy đi.
Mai Cơ rảo bước theo Tử Chiêu trở vào phòng, thuận tiện quan sát một chút thương thế của nàng, thấy không có chuyện gì liền tự mình ngồi xuống rót một chén trà.
Nhìn bàn tay nhuộm đỏ máu tươi của Tử Chiêu đặt trên bàn, cùng cảnh tượng bình thản của hai người trước mặt, Yến Lân cuối cùng không nhịn được phải nhíu mày: “Các ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì hay không?”.
“Đây gọi là khổ nhục kế a”. Mai Cơ không buồn ngẩng đầu lên, đơn giản đáp.
“Chỉ vì một tỳ nữ không có giá trị như vậy, hai người đang muốn vác dao mổ trâu đi giết gà sao?”.
“Ta nói, với thân phận cao cao tại thượng của ngươi, có khi nào biết tới cái gọi là khổ nhục. Chính là một chút hy sinh mới thu phục được lòng người”.
“Đổi lại người đã chạy mất, các người chỉ tốn công vô ích”.
“Sẽ không, đã là nội gián khi bị phát hiện, nếu trở về với chủ tử ngươi nghĩ nàng ta vẫn còn nhận được tín nhiệm sao? Cuối cùng chỉ có đường chết. Nếu như ở lại bên A Hoả, ít nhất vẫn còn một tia sinh lộ. Chuyện này, người thông minh kín kẽ như nàng ta sao có thể không nhìn ra?”. Mai Cơ nhếch môi cười, ngữ khí hết sức tự nhiên, như thể trước mặt nàng vốn không phải là Thái tử đương triều.
Quả nhiên, chưa được bao lâu, tỳ nữ đã trở lại, mang theo dược liệu cùng băng gạc. Nàng ta cúi đầu tiến vào, không mở miệng nói một lời, chỉ lặng lặng xử lý vết thương cho Tử Chiêu.
Loay hoay một hồi cũng không biết phải rút ngân châm kia ra thế nào. Cánh môi mím chặt, trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi nhưng vẫn không dám mở miệng.
Tử Chiêu nhìn biểu tình có phần quẫn bách này, sắc mặt không đổi, bàn tay khẽ động: “Tay này vì ngươi mà bị thương. Ta lại không phải người rộng lượng, muốn thế nào, đều phải tự mình xoay xở lấy”.
Nữ tử thoáng do dự, sau đó lại rất nhanh, hướng Mai Cơ khẩn thiết: “Ta có nghe qua cô nương là từ Đường Môn tới, tuy không hiểu biết nhiều nhưng ta cũng có thể nhìn ra cô nương là người am hiểu y thuật. Chuyện này, xin nhờ cô nương ra tay giúp đỡ. Nô tỳ tài hèn sức mọn, không có khả năng chữa trị cho tiểu thư”.
“Hừ, không chút hiểu biết? Vậy mà có thể nhìn ra ta biết y thuật? Vậy thì chẳng phải nếu để ngươi có hiểu biết còn có thể nhìn ra tổ tông của ta rồi sao?”. Mai Cơ không ngần ngại ném cho nàng ta ánh mắt khinh miệt. Lần nữa đứng dậy tới bên cạnh Tử Chiêu nhưng tuyệt nhiên không có ý định đích thân động tay: “Đến đây. Ta sẽ chỉ cho ngươi, chỉ cần làm theo lời ta nói là được. Chuyện vì ngươi mà phát sinh, vẫn là tự mình giải quyết hậu quả đi”.
Nữ tỳ nghe xong, không biết phải làm thế nào nhưng thấy người bị thương lại không có ý phản đối. Trong lòng bất an, cẩn thận làm theo từng lời chỉ dẫn của Mai Cơ. Thi thoảng ngước mắt lên nhìn thần sắc của Tử Chiêu, vết thương như vậy nhưng tới cả một cái nhíu mày cũng không có. Chỉ có ánh mắt không nóng không lạnh, dường như lúc nào cũng rơi trên người nàng ta, khiến cho trong lòng nữ tỳ chợt thấy hổ thẹn.
Vị tiểu thư này trước nay luôn xa cách với hạ nhân trong phủ, nhưng tính ra cũng chưa thấy nàng ỷ vào thân phận mà đối xử tệ với người khác bao giờ. Tuy không dùng lời lẽ hoa mỹ thu phục lòng người nhưng qua từng cử chỉ, hành động ngày hôm nay, có thể nói vị này bao che người trong phủ, từ tên gác cổng tới nô tỳ cận thân tới mức nào.
Trong sương phòng có tới bốn người, vậy mà lại quá đỗi yên lặng, càng khiến cho bầu không khí trở nên bí bách. Hơn nữa, ít nhất luôn có Mai Cơ cùng Tử Chiêu nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, khiến cho người ta càng không dám đối diện.
Cuối cùng cũng thấy Tử Chiêu mở miệng: “Không phải ngươi không biết, tướng phủ trên danh nghĩa là được Hoàng Thượng ban cho Mục gia. Nhưng ta đối với nơi này vô cùng xa lạ. Trong phủ một người đáng để tin tưởng cũng không có. Cho nên, từ đầu tới cuối ta cũng chưa từng tín nhiệm bất luận kẻ nào. Với thân phận của ta hiện tại, chỉ cần là một ý niệm đều có thể đoạt mạng của các ngươi bằng rất nhiều cách. Nhưng sinh mạng, thân thể do phụ mẫu sinh ra quý giá tới nhường nào? Từ lúc hồi phủ, ngươi cũng chưa từng làm ta phật ý lấy một lần. Ta càng không đành lòng giết ngươi”.
“Tiểu…tiểu thư. Nô tỳ thật sự không muốn làm hại tới người”. Nữ tử cúi đầu, mếu máo đáp lại.
“Có sao? Ngươi đơn thuần là ở bên cạnh hầu hạ ta? Hay đều là có người bố trí?… Có những chuyện, ta không nói, không có nghĩa là ta không biết. Tỉ như, chuyện ngươi đem cuộc sống hàng ngày của ta ghi chép lại rồi dùng bồ câu gửi ra ngoài?”.
Đối lập lại với ngữ điệu bình thản đến kỳ lạ của Tử Chiêu, nữ tỳ nghe xong bàng hoàng tới nỗi toàn thân cứng đờ, tới cả động tác đang băng bó vết thương cũng dừng lại: “Chuyện… chuyện này. Tiểu thư, nô tỳ có nỗi khổ tâm. Nô tỳ thật sự không có ý hại người. Hơn nữa trước nay chủ tử chỉ căn dặn nô tỳ theo dõi nhất cử nhất động của người rồi báo lại. Còn nói tiểu thư thông minh khó dò, nhất định có điều giấu diếm nên mới sai khiến nô tỳ làm như vậy. Ngoài ra nô tỳ chưa từng làm gì tổn hại tới tiểu thư”. Nàng ta cuống quýt giải thích, lại vô tình quên mất, trong phòng còn có một người nhất định sẽ không bỏ qua sự việc này.
“Ngươi nói, chủ tử của ngươi mới là kẻ nào?”. Thanh âm rét lạnh trời sinh, mắt phượng khẽ nheo lại. Không cần nói cũng biết, lúc này quanh thân Yến Lân tản ra bao nhiêu hàn khí.
Nữ tỳ lúc này mới choàng tỉnh, nhận ra bản thân trong lúc quẫn bách đã nói ra điều không nên nói, trước mặt người không nên đắc tội. Toàn bộ cơ thể vì kinh hãi mà không đứng vững, nghiêng ngả quỳ rạp xuống đất, khóc không thành tiếng, liên tục xua tay lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ không dám tiết lộ, bằng không gia quyến tại quê nhà của nô tỳ cũng không còn đường sống. Tiểu thư, xin người đoạt mạng nô tỳ đi”.
Tử Chiêu vẫn bất động thanh sắc, thu lấy toàn bộ gương mặt lúc trắng lúc xanh của nô tỳ kia, trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng: “Nhân sinh chỉ cần bị nắm được yếu điểm, tới cả mạng cũng không cần”.
Hiếm khi Tử Chiêu mở lời chỉ điểm, tuy không thể nói là tận tâm ân cần khiến lòng người bình ổn nhưng lại có sức thuyết phục không nhỏ: “Nữ nhân ngu ngốc, trước mặt ngươi là người nào? Há có thể để người ta hại tới gia quyến của ngươi. Quan trọng là ngươi có chịu mở miệng hay không mà thôi”.
Nữ tỳ này cũng không phải kẻ ngốc, nàng ta ngước đôi mắt không thể tin được lên nhìn Tử Chiêu. Sau lời của nàng, Thái tử vậy mà không phản đối. Chuyện này nói lên điều gì? Chính là Tử Chiêu vừa ngấm ngầm dành cho nàng ta một cái đảm bảo của Thái tử. Chỉ cần nữ tỳ chịu khai ra ý đồ cùng danh tính kẻ nào đang muốn giám thị Tử Chiêu, đổi lại gia quyến đang bị đe dọa của nàng ta cũng sẽ bình an vô sự.
Mọi chuyện sau đó Tử Chiêu cũng không để tâm tới nữa.
Nàng chỉ đơn thuần lợi dụng Yến Lân, đem một đám người có ý đồ xung quanh nàng, đẩy cho hắn giải quyết toàn bộ. Mặt khác tạo cơ hội để Mai Cơ tiếp cận. Một mũi tên, thuận lợi bắn trúng hai con chim.
Trong phủ, từ trên xuống dưới, rất nhanh được thay bằng người khác tới săn sóc hầu hạ. Tử Chiêu cũng động tay động chân một chút, đem tâm phúc từ Hồng Vân sơn trà trộn trong phủ.
Trước khi nữ tỳ kia được Yến Lân dẫn đi, dù có nói thế nào, nàng ta cũng nhất quyết muốn thay thân nhân dập đầu cảm tạ Tử Chiêu. Nàng bất động thanh sắc nhận một cái lễ này, sau đó chỉ đơn giản dặn dò nàng ta giữ gìn sức khoẻ, nếu có cơ hội được Thái tử trọng dụng thì nhất định phải nắm lấy. Nữ tỳ kia tràn ngập cảm kích cùng xấu hổ, vẫn nghĩ Tử Chiêu là người có tấm lòng bồ tát. Trong lòng tự nhủ bản thân đã nợ nàng một ân tình, nhất định sẽ có ngày báo đáp.
Một thời gian sau đó, Mai Cơ được Yến Lân bí mật đem vào trong cung. Dù sao, ngay từ ban đầu, nàng ta rời khỏi Đường Môn để tới Kinh thành cũng là vì muốn giải độc cho Lạc Vân để cứu Tử Chiêu. Chuyện này đã được Yến Lân biết được, hắn đương nhiên sẽ không thả nàng trở về.
Còn chuyện giải dược, vốn cũng không có gì phức tạp. Lúc trước, khi Viêm Ngân rời khỏi Kinh thành đã từng thăm dò ý tứ của Tử Chiêu. Tuy thấy nàng không có ý định giải độc cho Lạc Vân nhưng vẫn cố tình lưu lại cách phối dược ở chỗ Tiểu Nhan. Tử Chiêu biết rõ chuyện này nhưng cũng không phản đối. Chẳng ngờ lại thật sự phải dùng đến. Vẫn là cảm thấy hết sức may mắn.
Kinh thành sóng ngầm cuồn cuộn. Trên pháp trường hắc bạch phân minh, trải qua một lần thanh trừng công khai. Đám quan lại trong triều bị chặt bớt vây cánh cũng không còn sức giãy dụa. Chỉ cần một chút manh động, đều sẽ bị Yến Lân giải quyết triệt để. Thế cục căn bản đều đã nằm trong lòng bàn tay của hoàng thất. Mối lo về tư binh của quan lại, trong đó có Mục gia quân cũng không còn là vấn đề quá bức thiết. Nhờ vậy, thời gian này Tử Chiêu cũng thong thả hơn rất nhiều. Khi nàng không còn nhiều sức ảnh hưởng, tuyệt nhiên cũng không còn ai tới làm phiền nàng.
Mai Cơ dưới sự sắp xếp của Thái tử, ròng rã ẩn mình trong cung suốt tám tháng, hoàn hảo khôi phục lại một Triệu Lạc Vân như lúc ban đầu.
Trước mặt Yến Lân, nàng ta luôn có danh phận của một nhân sĩ tới từ Đường Môn. Dù có hành động kỳ quái gì cũng tuyệt đối không bị nghi ngờ. Bất quá, mỗi lần đối diện với hắn, Mai Cơ luôn có thái độ không màng tới, hiển nhiên giữa bọn họ cũng không có quá nhiều tiếp xúc. Đây cũng là chủ ý của Tử Chiêu, muốn Mai Cơ không tỏ ý lấy lòng, ngược lại càng tỏ ra xa cách, không lệ thuộc, khiến cho Yến Lân không nghi ngờ nàng ta tiếp cận hắn là có mục đích. Thời điểm này, Mai Cơ đối với hắn cũng chỉ là một công cụ, không hơn không kém.
————————————-
Từ sớm, Tử Chiêu đã tỉnh dậy sửa soạn. Kỵ phục gọn gàng đặc trưng chỉ có của người Mục gia. Toàn thân khoác lên màu lam nhạt, áo choàng dài chấm đất màu san hô vô cùng nổi bật nhưng lại không quá phô trương. Nhìn thân ảnh phản chiếu trong gương, cảm thấy vừa lòng mới hướng bên ngoài phân phó hạ nhân chuẩn bị ngựa.
Vài ngày trước nàng đã giao hẹn cùng Yến Bạch và Yến Kỳ rằng sẽ cùng bọn họ đi săn. Cả hai người sẽ tới phủ đón nàng rồi mới xuất phát. Nhưng lúc Tử Chiêu ra tới cửa phủ, không nghĩ nhân lực kéo tới lại nhiều hơn dự kiến.
Yến Lân cưỡi trên lưng bảo mã Tử Vân, bên cạnh còn có Triệu Anh, sóng vai cùng đi đầu đoàn người. Ngay sát phía sau là gương mặt tươi cười của Mai Cơ đang vẫy tay với nàng. Cuối cùng mới là Yến Bạch cùng Yến Kỳ và không ít thân vệ theo sau.
Tử Chiêu lặng lẽ nhìn một hàng dài nhân mã, thanh thế này không nhỏ. Nếu là một vị thiên kim nào đó, nhìn thấy những nhân vật trước mắt, đều sẽ lập tức quỳ xuống hành lễ. Nhưng Tử Chiêu trước nay chưa từng giống với bất kỳ ai, nàng nhướn mày, không câu nệ đùa cợt: “Các huynh đây là muốn mở đại hội săn bắn sao? Ban đầu lại chẳng có mấy người, không nghĩ hiện tại có thể đông đảo như vậy”.
Triệu Anh tung mình xuống ngựa, tươi cười nhiệt thành tiến tới trước mặt nàng: “Tử Chiêu, là ta nghe nói nhị vị hoàng tử sẽ cùng ngươi ra ngoài săn bắn nên muốn đi theo, cũng chưa kịp báo trước với ngươi”. Từ khi Lạc Vân được chữa trị chu đáo thì tâm tính của Triệu Anh cũng hào sảng, thư thái hơn rất nhiều. Từ chỗ Yến Lân, hắn cũng biết Mai Cơ kia là bằng hữu với Tử Chiêu nên hắn đối với nàng càng thêm hảo cảm.
Nhưng một tiếng gọi thẳng tên Tử Chiêu khiến cho không ít người giật mình. Quan hệ của hoàng tử Triệu quốc cùng tiểu thư tướng phủ, từ khi nào lại trở nên thân thiết tới vậy.
Hoài nghi không dứt mà chỉ càng lúc càng tăng, bởi vì Tử Chiêu đáp lại hắn lại càng tự nhiên thoải mái, như thể chuyện này hết sức bình thường: “Triệu Anh, Lạc Vân không đi cùng ngươi sao?”.
“Thân muội vẫn cần nghỉ ngơi, không cần vận động quá sức. Ta thay nàng bồi ngươi là được”.
“Ngươi có thể bồi ta? Triệu Anh, ta lúc nhỏ thi săn bắn cùng Lạc Vân còn có thể giết được mãnh hổ. Ngươi có thể không?”. Không khí giữa hai người vô cùng thoải mái, không câu nệ. Trái ngược với ánh mắt lạnh lẽo băng sương, Yến Lân thu lại cảnh tượng này vào mắt, bất động thanh sắc lên tiếng phá vỡ sự vui vẻ của bọn họ trước cửa phủ: “Chiêu nhi, chúng ta chuẩn bị xuất phát”.
Vốn là Tử Chiêu để người trong phủ chuẩn bị giúp nàng một con ngựa, nhưng lúc này lại thấy mã phu dắt lên một con hắc mã cao lớn, lông mượt như nhung, từng chuyển động ánh lên tinh quang tử sắc. Con ngựa phì phì hít thở, từng bước thận trọng tiến lên thăm dò.
Tử Chiêu mở to mắt quan sát biểu hiện kỳ lạ của nó, trong lòng chợt thấy có lỗi. Nàng đã nghe chuyện Viêm Ngân làm ở dịch cung ngày đó, trong một thoáng đã chiếm được sự tin tưởng của Ô Vân, sau lại bị nó phát giác. Hiện tại Ô Vân đã sinh ra tính cảnh giác rất cao, so với trước đây hung hãn hơn rất nhiều.
Nàng chậm rãi đưa một tay lên phía trước chạm lên đầu ngựa. Phản ứng đầu tiên của Ô Vân là giật lùi trở lại, dường như cảm nhận được cái gì đó khác thường, nó lại lập tức tiến lên phía trước. Chuyển động quá đột ngột khiến cho Tử Chiêu không kịp chuẩn bị, liền bị Ô Vân xô ngã.
Phải nói, tình cảnh bị ngã dưới vó ngựa nguy hiểm cỡ nào. Chỉ cần Ô Vân hơi kích động, lập tức có thể đạp trúng Tử Chiêu.
Cảnh tượng này khiến cho ai cũng hốt hoảng. Triệu Anh lách mình nắm chặt dây cương, chế trụ Ô Vân, Yến Lân cùng Yến Bạch một bước xuống ngựa, phóng tới chỗ Tử Chiêu.
Thân ảnh ba người vừa tập trung một chỗ, chưa kịp có hành động gì lại thấy Ô Vân không những không bị kích động mà còn gập chân nằm xuống, ánh mắt kiên định nhìn về một hướng. Tử Chiêu không nhịn được chạy tới, hướng cổ nó ôm lấy, Ô Vân cũng đáp lại, đầu ngựa nghiêng sang, hoàn toàn dựa vào nàng. Sức nặng của đại mã không nhỏ đè xuống vai khiến cho toàn thân Tử Chiêu cũng nghiêng ngả theo, cuối cùng cả người cả ngựa đổ mình ra đất. Cảnh tượng này, không phải nói là kỳ lạ mà là hết sức kỳ cục, khiến cho những người xung quanh không biết nên mở miệng nói cái gì.
Tử Chiêu yên lặng vỗ về Ô Vân một hồi, cuối cùng lại bò lên lưng ngựa hô hào: “Ô Vân chúng ta đi”. Chỉ là, Ô Vân là ngựa, không phải là lạc đà, làm sao có thể kiệu một người từ mặt đất mà đứng thẳng. Nhưng dường như lời vừa phát ra khỏi miệng Tử Chiêu đối với nó mà nói thì không có gì là bất ổn.
Ô Vân vậy mà có thể thật sự để Tử Chiêu ngồi sẵn trên lưng, từ từ đứng dậy.
“Ô Vân của ta lớn lên thật khỏe mạnh”. Tử Chiêu tươi cười khẽ xoa lên cần cổ vững trãi. Nàng hướng những người phía sau, đắc ý nói: “Sau khi ra khỏi cổng thành, ta sẽ để Ô Vân phi nước đại. Từ giờ tới quá trưa là có thể tới khu vực săn bắn ở ngoại thành, kẻ nào tới sau cùng sẽ phải tự tay chuẩn bị thịt cho bữa tối”.
“Không công bằng, Ô Vân vốn là bảo mã, làm sao ngựa của đệ có thể so sánh”. Yến Kỳ ngay lập tức phản bác.
“Chẳng phải chỉ cần đệ tới cổng thành trước liền có thể xuất phát trước sao? Ta cũng không ngại chuyện này”. Tử Chiêu khúc khích cười, ánh mắt linh động đưa ra một chủ ý.
“Được lắm A Hỏa, lần đầu tiên mới thấy ngươi kiêu ngạo như vậy. Để ta xem xem, ngựa của ngươi thì có chỗ nào hơn người”. Mai Cơ cũng không chịu ngồi yên, nàng ta cùng Yến Kỳ tiên phong ra roi thúc ngựa đi trước. Yến Bạch ý vị cười cợt, theo sau: “Bổn hoàng tử chỉ biết ăn, không biết làm”.
“Ngươi dám để chúng ta đi trước, ta cũng muốn xem thiên kim tiểu thư ở Đại Minh có thể chuẩn bị thức ăn sơn dã như thế nào?”. Triệu Anh cũng không ngoại lệ, lập tức tham gia.
Tử Chiêu ý cười càng sâu, chỉ kịp ngoái đầu ra hiệu cho Yến Lân rồi cũng thúc ngựa chạy thẳng.
Một đoàn tùy tùng, thân vệ theo sau đều là không hiểu chuyện gì. Vốn là mỗi lần tổ chức săn bắn, đều là bọn họ đi trước chuẩn bị, xem tình huống mà Mục tiểu thư vừa làm ra, sao mà bọn họ có thể đuổi kịp.
Không nghĩ đều là nhóm hoàng thân cùng tiểu thư khuê các lại có thể đùa giỡn giống như hài tử.
Chỉ còn lại đương kim Thái tử của bọn họ, tư thái hiên ngang thành thục. Khẳng định sẽ dẫn đầu đoàn nhân mã tới nơi đúng hẹn.
Nhưng mà, đám cung nhân cùng thị vệ chỉ vừa mới quả quyết như vậy. Chợt lại nghe tiếng ngựa hí dài, vó ngựa đạp đất, tung lên một tầng khó bụi. Tốc độ rời đi so với nhóm người tùy tiện giống như hài tử kia có lẽ còn nhanh hơn.
Như vậy,… bọn họ phải tự xoay sở thế nào?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!