Kết Hôn Âm Dương
Chương 215: Mơ về một vạn năm trước
Một hai ba, còn thiếu một bát đâu. Lâm Nhuận cùng nhìn 3 người chúng tôi, thâm trầm cười.
Huyền Vũ đánh một cái ngáp: “Uống thì uống, ta cũng muốn nếm thử xem con cháu Mạnh bà tay nghề thế nào.”
Nói xong, liền đưa tay đón chén Mạnh bà thang kia.
Không được!
Huyền Vũ chỉ sợ là có sức chiến đấu nhất trong chúng tôi…… Mặc dù chưa thấy qua hắn xuất thủ, có thể lên vạn năm rùa đen đó xác khẳng định đủ cứng, nếu hắn xảy ra chuyện, vậy không ai có thể giúp tôi bảo vệ tiểu La Bạch!
Hắn là có sức chiến đấu nhất trong 3 chúng tôi……, tôi không thể để cho hắn quy về không được!
Cho nên tôi tranh thủ thời gian đoạt lấy ở trước mặt của hắn, tay trái một cái bát, tay phải một cái bát, uống một ngụm hết sạch!
Những cái quỷ kia, uống xong Mạnh bà thang đều là thống khổ giãy dụa một giây, sau đó liền chậm rãi biến sạch sẽ.
Thống khổ giãy dụa một giây……
Thống khổ sao?
Không.
Tôi làm sao cảm giác một chút mất trí nhớ đều không có?
Nhưng tôi cảm thấy tình huống này cũng không tốt lắm……
Trần nhà này cùng sàn nhà làm sao như vậy xoay vòng như vậy?
Một Lâm Nhuận ta còn đã đánh không lại, hắn làm sao còn biến ra hai …… Không, là một hai ba bốn…… Đếm không hết luôn!
Cảm giác này thật kỳ quái.
Rất muốn ngủ a…… Ha ha……
Bịch!
Tôi đổ xuống……
…………
……
Ta hoảng hốt tỉnh lại.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không phải đã nói uống xong Mạnh bà thang sẽ mất trí nhớ sao? Vì cái gì tôi không có loại cảm giác này?
Tên tôi là La Hy.
Đúng, ta gọi La hy.
Tôi năm nay hai mươi hai tuổi…… Không, tôi đem mình chôn bảy năm, vậy liền hẳn là hai mươi chín tuổi.
Đúng dung, tôi hai mươi chín tuổi.
Tôi có cái một phu quân đầu gỗ ngốc nghếch, còn có mộ con gái bảo bối……
Con gái bảo bối?
Tôi vừa mở mắt, đã nhìn thấy trong tay mình bưng một đứa trẻ nhỏ.
Màu da con bé đen nhánh như than, tai nhọn,răng nanh, cái trán cao lên như gò núi. nhỏ….. Đây không phải tiểu La Bạch của tôi lúc vừa ra đời sao? Con bé không phải đã bảy tuổi sao? Tại sao lại rút lại biến trở về nữa?
Củ cải? Tôi khẩn trương lung lay cái thân thể nhỏ mảnh mai này, nhưng là không nghĩ tới chính là nàng tựa như một bãi cỏ không có hình, run rẩy theo bàn tay đang run rẩy của tôi, chu cái miệng nhỏ, phun ra máu màu xanh bốc mùi.
Tôi ngây dại.
“ Củ cải, ngươi đừng dọa mẹ nha! Ngươi tuyệt đối đừng dọa mẹ nha! Tâm tôi tất cả đều loạn, trong đầu không biết một chuyện đại khái là thế nào, khẳng định là tôi đổ xuống trước mặt Lâm Nhuận, liền lập tức rót độc dược cho tiểu La Bạch, đem hạ độc con bé, ngươi nhìn, con bé trên thân tất cả đều là đỏ lên như bệnh sởi!
Lúc này, ta phát giác ai đó đang tiếp cận tôi.
Lâm Nhuận?
Tôi quay đầu, lại ngoài ý muốn phát hiện, đứng tại đằng sau ta không phải Lâm Nhuận, mà là……
Âm thao?
Hắn nhìn tôi, trong mắt tràn đầy chấn kinh.
“
Vì cái gì không tin ta…… Ta không phải vợ của ngươi sao? Vì cái gì ngươi tình nguyện tin tưởng người khác, cũng không tin ta?” Làm tôi nói xong lời nói này, chính tôi đều ngây người, vấn đề là gì vậy?
Tin tưởng?
Quan hệ của tôi và Âm Thao có sự tin tưởng ư?
Tôi cùng anh chưa từng xảy ra bất luận mâu thuẫn gì mất đi tin tưởng cả!
Nhưng tôi nói ra, nghe là thương tâm như vậy muốn vứt bỏ, lại là như bi ai phẫn nộ… vậy…
Lòng người quá ác, căn bản không đáng với sự bảo vệ của ta. Chư thiên thần linh đều là dối trá, ta không muốn vượt qua những lời dối trá kia!
……
A! Tôi thét chói tai vang lên tỉnh lại.
Tôi đang ở đâu?
Trên giường!
Tôi là ai!
La Hy!
Năm nay mấy tuổi?
Hai mươi hai…… Không, tôi chôn bảy năm, năm nay hai mươi chín!
Thẻ căn cước là 123456789002222222.
Thẻ ngân hàng mật mã là 123456!
Rất tốt, cũng còn nhớ kỹ, tôi không có mất trí nhớ!
Thật sự là bị sợ đến đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ta lau mồ hôi, bên giường chui ra một cái đầu nhỏ:” tỷ tỷ Xinh đẹp, người thế nào rồi?
Tiểu La Bạch?
Ta nhìn ngọc bích điêu khắc trên thân đứa trẻ, không khỏi ngây ngẩn cả người, vừa mới không phải là lớn chừng bàn tay sao? Làm sao chớp mắt lại biến thành đứa trẻ bảy tuổi?
Chẳng lẽ, vừa mới tôi đang nằm mơ?
Uống Mạnh bà thang, tôi còn có thể nằm mơ? May mắn như vậy sao?
“ tỷ tỷ Xinh đẹp, ngươi đến cùng thế nào? Vì cái gì ngươi uống xong canh đều say sẩm như vậy?” Tiểu La Bạch nghi hoặc hỏi.
Say? Tôi vừa tỉnh ngủ, đầu óc có chút quá tải thì phải.
Tôi uống Mạnh bà thang, không có mất trí nhớ, mà là say?
Suy nghĩ kỹ một chút ngày đó trần nhà cùng sàn nhà lúc đó xoay vòng, còn có Lâm Nhuận cùng biến thành một hai ba bốn đếm không hết …… Cảm giác kia, giống như thật là uống rượu say sao.
Có thể uống canh Mạnh bà, làm sao lại say?
Đúng, Lâm Nhuận trước kia giống như có nói qua, thần uống canh Mạnh bà sẽ say, tiểu quỷ uống Mạnh bà thang sẽ quên hết mọi sự.
Tôi uống canh Mạnh bà …… Sẽ say?
Nói đùa a?
Tôi xoa xoa đầu, cảm giác mình có chút ngu xuẩn.
“ Thấy ác mộng à?” Huyền Vũ thả trong tay bài poker ra, nhẹ nhàng hỏi.
Ta nghĩ nghĩ: “ Phải.”
Mơ tới tiểu La Bạch vừa ra đời liền chết, thật là dọa người thật là dọa người, còn tốt âm thao đem cho con bé một ly sữa đến lớn như vậy, ha ha! Tôi nhìn tiểu La Bạch trước mắt, trong lòng an ủi không ít.
Nhưng Huyền Vũ nói câu tiếp theo, liền để cho ta triệt để lâm vào trong hầm băng:
“Là mơ đến mình vạn năm trước sao?”
Tôi ngây người hồi lâu, mới đem câu nói này ghi vào trong đầu: “Ngươi có ý gì?”
Huyền Vũ ung dung nói: “ Bên trong Quá khứ vạn năm, ta nhìn ngươi, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ mơ lại cùng một giấc mộng, mơ con gái người chết yểu, phu quân ngươi phản bội. Ngươi thống khổ một vạn năm, cũng khóc một vạn năm, chảy xuôi bên trong sông Vong Xuyên đều là nước mắt của ngươi.”
Ta tranh thủ thời gian đưa tay cắt ngang lời hắn: “khoan khoan, khoan đã, ngươi nói chính là Mạnh Mộng, không phải ta.”
Huyền Vũ cười cười, từ chối cho ý kiến.
“Hai người đang nói cái gì? Một vạn năm? tỷ tỷ Xinh đẹp, ngươi sống một vạn năm sao?” Tiểu La Bạch ghé vào bên giường tò mò hỏi: “Người thật là thần tiên nha”.
Không phải tôi, tuyệt đối không phải tôi, tôi làm sao có thể là Mạnh bà…… Tôi cười xấu hổ, tôi chỉ là một con kiến hôi bên trong chúng sinh, lại thế nào có thể là cao cao tại thượng thần như vậy!
Nhưng giấc mơ đó rõ ràng tôi còn nhớ.
Lòng tôi như bị cánh tay ai đó hung hăng siết chặt, thấy đau đớn.
Hô hấp cũng thiếu chút không ra hơi.
Đứa bé kia, cùng tiểu La Bạch khi mới sinh giống nhau như đúc.
Ngay cả người đàn ông phía sau, cũng là âm thao!
Vậy tôi cũng có thể là……
Sao có thể như vậy?
Tôi thống khổ ôm đầu của mình.
Lệ tôi rơi đầy trên mặt, tôi nhìn Huyền Vũ ánh mắt kia, lại giống như là sớm thành thói quen mà nhìn lại tôi, ngày qua ngày, năm qua năm, hắn cứ như vậy một mực nhìn tôi……
Tôi nghẹn ngào, một cái tay nhỏ vươn đến nâng gương mặt tôi lên lau đi nước mắt:” tỷ tỷ Xinh đẹp, tại sao khóc?”
“Không có việc gì, ta không sao”. Tâm tôi phảng phất đạt được an ủi, tranh thủ thời gian nâng tay áo lên lau lau nước mắt.
Tay áo.
Tay áo lớn.
Làm sao vẫn là bộ cổ trang Mạnh bà kia?
Tôi đột nhiên chán ghét lên bộ quần áo này ghê gớm, nó khiến cho tôi cảm giác mình phảng phất bị hai chữ Mạnh bà này gắt gao quấn lấy!
Tôi tranh thủ thời gian tầng quần áo này xuống.
“ ặc! Thất lễ chớ nhìn, Thất lễ chớ nhìn!” Huyền Vũ tranh thủ thời gian che hai mắt, biến trở về tiểu ô quy, đem đầu rút về trong mai rùa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!