[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 7: Khó hiểu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 7: Khó hiểu


Song Tử nghe ông em của mình nói xong, mày kiếm khẽ nhướn, nhìn chằm chằm hai người Nhân Mã Song Sinh hồi lâu. Nhân Mã với Song Sinh bị nhìn sợ đến toát mồ hôi lạnh, nuốt nước bọt liên tục.

Song Tử khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói, “Đến đây chưa được tuần đã gây chuyện rồi?”

Song Sinh nghe vậy bĩu môi, không vui nói, “Em cũng đâu có muốn, ai mượn tên đó…..”. Cậu không nói tiếp, nghĩ lại là cậu đã muốn phát điên, mây đen đầy đầu!

Nhân Mã nãy giờ đứng một bên không lên tiếng, vội cười gượng, “Anh đừng trách A Song, cậu ấy…dù gì cậu ấy cũng có—lý do khó nói.”

Song Tử nghe vậy cũng chỉ gật gật đầu, anh khoanh hai tay trước ngực, nâng đầu nhìn trời như đang suy nghĩ gì đó. Hai người Mã Song liếc mắt nhìn nhau, cùng chung suy nghĩ: Rốt cuộc anh có giúp được hay không???

“Nên bây giờ hai đứa muốn nhờ Bạch Dương giúp.” Anh cúi đầu xuống, hơi khom lưng, đưa mặt đến gần hai người, “Làm sao biết cậu ấy có thể giúp?”

Song Sinh chu mỏ, đầu ngón trỏ hai tay gõ gõ vào nhau, “Là một người bạn của bạn em nói.”

“Ồ—-” Nghe ngữ khí của anh có vẻ rất ngạc nhiên, nhưng biểu tình trên mặt một chút cũng không thèm thay đổi, “Bạch Dương, đúng là anh có quen…”

Mắt hai người kia long lanh.

“Nhưng cậu ấy không ở đây và cũng biết bao giờ cậu ấy có thể đến đây.”

“….”

“….”

Song Sinh chắp tay, ánh mắt long lanh đầy cầu xin, rưng rưng gọi, “Anh hai~~~~”

Nhân Mã thấy hai anh em nhà này anh nhìn em, em nhìn anh chỉ biết gãi đầu bất đắc dĩ.

Song Tử đỡ trán, thằng em của anh học cái biểu tình không khác làm nũng này ở đâu thế??? Nhìn mà sởn gai ốc.

“Anh sẽ tìm cậu ấy giúp, nhưng cậu ấy có th…..”

Anh còn chưa nói xong, Song Sinh đã như con bạch tuộc nhảy lên ôm chặt lấy anh, luôn mồm nói, “Cảm ơn anh hai, anh hai tốt nhất”, Nói từng câu cũng không quên tặng mấy nụ hôn lên má anh.

Song Tử hóa đá.

Bảo Bình, Thiên Yết, Sư Tử tủm tỉm cười, nghĩ cậu bé này đáng yêu ghê.

Tất cả người khác nhìn thấy cảnh tượng này đều trợn mắt há hốc mồm. Vì không nhìn rõ mặt Song Sinh, không ai đoán ra được có lẽ hai người này là người nhà. Họ chỉ oán hận nghĩ: Có người dám hôn thần tượng của họ!! Còn …còn ôm ấp thế kia? Giữa ban ngày ban mặt, không biết xấu hổ, liêm sỉ là gì hả! Họ thề nhất định sẽ phải dạy dỗ tốt tên này!

Khoảng mấy phút sau, Song Sinh mới nhảy khỏi người Song Tử, mang theo vẻ mặt vui sướng nói tạm biệt ông anh, rồi kéo Nhân Mã chưa hoàn hồn về lớp.

Ba người Tử Bảo Yết tiến lên. Thiên Yết huých huých người Song Tử gọi hồn anh về. Song Tử giật mình, ngơ ngác nửa giây, khụ khụ hai tiếng lấy lại dáng vẻ. Thầm mắng thằng em chết tiệt, dám làm thế trước mặt người đó!

“Uy, trước giờ cậu không nói em trai cậu đáng yêu vậy nha.” Thiên Yết khúc khích che miệng, thì thầm bên tai Song Tử, “Giới thiệu cho tôi đi.”

Song Tử nghe vậy nhếch miệng, liếc mắt nhìn Bảo Bình sắc mặt khó coi bên cạnh, lại quay về nhìn Thiên Yết, “Tôi thấy không nên. Tôi lo cho mạng sống của em trai tôi.”

Nói rồi đẩy Thiên Yết ra, anh quay sang nói với Sư Tử, “Nơi này phải giao cho cậu rồi, tôi có chuyện phải đi trước.”

Sư Tử gật đầu đồng ý.

*

Cùng lúc đó, tại mảnh đất trống phía sau học viện Samson.

Nhất Niệm cùng mấy người khác đang phải lao động chịu phạt, đột nhiên một, không là hai nguồn sức mạnh lớn ép người ta tới khó thở xuất hiện xung quanh. Mấy người Nhất Niệm vội vàng ngẩng đầu lên, thấy hai bóng dáng một nâu một nâu vàng. Nhất Niệm khẽ nhíu mày, gã biết hai người này: Kim Ngưu của lớp nguyên tố thổ và Thiên Bình của lớp nguyên tố Phong.

“Hai anh tới có chuyện gì?” Đây là câu đầu tiên Nhất Niệm thốt ra khi thấy hai người.

Thiên Bình nhìn trái phải một lượt mới đặt mắt lên người tóc màu đỏ, hỏi: “Cậu chính là Nhất Niệm lớp nguyên tố Thủy?”

Nhất Niệm không trả lời, toàn thân không ý thức rơi vào trạng thái đề phòng. Gã nhớ hai người này rất quen với Bạch Dương, có phải đến đây tính dạy dỗ gã hay không?

Kim Ngưu thấy gã như vậy đột nhiên bật cười, vội xua tay nói: “Bình tĩnh đi! Hai chúng tôi đến đây không phải để đánh nhau!”

Nhất Niệm nghe vậy có chút không tin, nhưng gã cũng hơi thả lỏng một chút.

Kim Ngưu tìm một tảng đá lớn tương đối bằng phẳng gần đó, ngồi xuống vắt chéo chân, vẻ mặt bất cần cong khóe miệng, “Chúng tôi muốn nói chuyện, cậu sẵn lòng chứ?”

****

Buổi học ngoại khóa thứ hai có hai giáo viên đến giảng dạy. Tất cả học viên đều đến Đấu Kỹ Trường.

Bốn người Song Nhân Ngư Giải tụ tập cạnh nhau, Song Sinh ngó nghiêng xung quanh tìm anh trai. Cậu vò đầu bứt tai lo lắng không biết Song Tử có nhờ giúp được không, hôm qua cũng không thấy anh về phòng, hại cậu sốt ruột chết đi được.

Nhân Mã đang nói chuyện với Song Ngư cùng Cự Giải, không quản đến Song Sinh bên này.

Mà một chỗ cách xa xa bốn người, Xử Nữ sắc mặt khó ở, dưới đôi mắt hơi thầm quầng vì mấy ngày thiếu ngủ, cả người hắn tản ra sát khí khiến ai cũng cách xa mấy mét không dám tới gần. A, không! Có người lá gan rất lớn, vẻ mặt châm chọc đi đến, “Yo, Xử Nữ, sắc mặt cậu khó coi quá. Dạo gần đây nghỉ ngơi không tốt hả?”

Xử Nữ không thèm đếm xỉa, ánh mắt vẫn sắc lẻm nhìn về khoảng xa. Ma Kết vẫn cứ cười cười, làm bộ ngó nghiêng tìm gì đó, rất ngây thơ vô tội hỏi: “Ô hay, bình thường có cậu sẽ có Bạch Dương mà? Sao hôm nay không thấy cậu ấy?”

Xử Nữ nghe đến tên Bạch Dương, mắt chậm rãi chuyển hướng liếc xéo Ma Kết, ánh mắt đe dọa như muốn nói ‘Cậu dám nhắc nữa có tin tôi lấy mạng cậu hay không?!’

Thật ra Ma Kết biết xảy ra chuyện gì, hôm qua hắn đi tới ký túc xá của hai người Xử Dương, sau khi bị ăn chửi một trận mà ôm núi giấy tờ ra ngoài thì gặp được Song Tử cũng đang cất bước đến, hỏi ra mới biết anh đến tìm Bạch Dương có chuyện. Vốn dĩ hắn không để ý, trải qua gần một ngày một đêm không ngủ làm báo cáo, sáng nay đến phòng Xử Nữ giao lại thì hắn nghe tiếng cãi nhau. Không sai, hắn chính là nghe thấy Xử Nữ cùng Bạch Dương cãi nhau, còn nghe thấy tiếng loảng xoảng đập phá đồ vật, một lúc lâu sau thì thấy Bạch Dương hùng hổ xông ra ngoài để lại Xử Nữ đầu đầy giông tố quát, “EM ĐI THÌ ĐỪNG CÓ QUAY LẠI ĐÂY!

Theo khả năng phán đoán siêu phàm của hắn, chuyện này chắc chắn liên quan đến Song Tử, hehe.

Một giọng nam có tuổi hữu lực vang lên “Chúng ta bắt đầu học”

Các học viên nhao nhao xếp theo lớp, yên lặng bao trùm cả Đấu Kỹ Trường.

Giáo viên thấy học viên đã trật tự, gật đầu hài lòng. Ông đi đến giữa Đấy Kỹ Trường, quỳ một chân xuống, tay phải đặt xuống đất, nhắm hai mắt lại. Theo hành động của ông, ánh sáng trắng từ nhạt thành đậm bao phủ khắp người vị giao viên, mặt đất cũng khẽ rung chuyển. Trong chớp mắt, hơn mười cây cột màu đen điểm những hạt lấp lánh phá đất mà lên.

Những học viên năm đầu đều ngạc nhiên, không khí lại bắt đầu sôi nổi nghị luận. Giáo viên nghiêm mặt vỗ vỗ tay nói: “Trật tự!”

Ông quay người về các học viên, chỉ tay về cây cột nói, ” Đây là khoáng vật được lấy từ tận sâu lòng đất Zodiac, nó còn có tên gọi là Stardust Sand, sức bền của nó còn gấp mấy lần tinh thạch. Bài học đầu tiên của các em là phải dùng nguyên tố của mình phá hủy nó.”

Các học viên có vẻ thấy khó khăn, nhiều người ở đây ngay cả tường tinh thạch còn chưa thể phá vỡ, làm sao có thể phá hủy thứ này?

Một nữ giáo viên nãy giờ không hề lên tiếng, cô khẽ đẩy gọng kính, mắt nhìn quanh Đấu Kỹ Trường một vòng, sau đó cất thanh âm trong trẻo, “Trước sẽ để người làm mẫu cho các em”. Nữ giáo viên nói, đầu hướng về một góc xa xa, “Bảo Bình, Ma Kết.”

Hai người bị gọi tên thở dài cất bước, mỗi người đứng trước một cây cột, không nhanh không chậm cùng giơ một tay, tất cả học viên chăm chú nhìn theo. Chỉ thấy trên tay Bảo Bình kết tụ một xoáy nước liên tục quay trong lòng bàn tay anh, còn trên tay Ma Kết liên tục có những tia điện xẹt xẹt không ngừng.

“Ha!” Hai người đồng thời lên tiếng, phóng sức mạnh về phía hai cây cột, chớp mắt hai cây cột vỡ tan, hóa thành mảnh vụn.

Hai giáo viên hài lòng gật đầu, học viên thì trố mắt khâm phục.

“Các em thấy đấy, rất đơn giản. Chỉ cần các em tập trung tâm trí, đưa sức mạnh nguyên tố tập hợp lại một điểm cố định, giải phóng năng lượng liền có thể không tốn sức phá hủy nó.”

“………” Toàn trường im ắng.

“Xin lỗi, chúng em tới muộn.”

Một giọng nói trầm ấm cất lên phá vỡ tĩnh lặng, một tím một xanh bước vào Đấu Kỹ Trường. Nữ giáo viên không hề tức giận, trái lại quan tâm hỏi han: “Là Bạch Dương cùng Song Tử sao? Bạch Dương, em thế nào rồi?”

Bạch Dương khẽ mỉm cười, nụ cười như xuân phong làm người xao xuyến, “Em ổn ạ, cảm ơn cô, cô Hải Lam.”

Song Tử đi bên cạnh, đưa mắt nhìn sang lớp nguyên tố Phong, anh thấy được Song Sinh đứng gần đầu, đúng lúc Song Sinh hướng mắt về phía anh, anh khẽ cười nhạt gật gật đầu, ý nói ‘mọi chuyện xong rồi.’ Song Sinh vui như được mùa, thiếu điều nhảy cẫng lên sung sướng, cũng may cậu kìm nén lại được.

Hai người bước đến một lán dành cho các học viên ưu tú, Thiên Yết, Kim Ngưu, Thiên Bình, Xử Nữ, Sư Tử đang ăn không ngồi rồi. Xử Nữ ngước nhìn Bạch Dương nhưng y đến cái liếc mắt cũng không thèm cho, lẳng lặng đứng cách xa hắn mấy mét.

Bốn người kia liền âm thầm lau mồ hôi, rốt cuộc hai người lại xảy ra chuyện gì rồi?

Giữa Đấu Kỹ Trường, các học viên thay nhau đi lên luyện tập “phá đá”, nhưng không một ai có thể tạo ra một vết nứt trên đó chứ đừng nói phá hủy.

Phía bên Bảo Bình cùng Ma Kết bị xúm lại, hai người đang cố gắng giải thích, Bạch Dương cùng Sư Tử nhìn nhau, thấy hai người có vẻ rất mệt mỏi cũng tiến lên giúp đỡ.

Thiên Yết, Kim Ngưu, Thiên Bình cứ một giây lại lùi một bước. Vì họ cảm thấy sát khí của Xử Nữ đang càng ngày càng tăng lên, mà đối tượng nhắm tới chính là Song Tử đang phi thường bình thản, không để ý tới ánh mắt như ngàn mũi đao liên tục phóng tới mình.

Phía bên Song Sinh, Nhân Mã, Song Ngư, ba người đồng thời nhìn tay mình lại nhìn cột đen bóng loáng không xa xút mà âm thầm thở dài. Cự Giải đi đến bên cạnh Song Ngư, vô cùng nhẹ nhàng, vô cùng chậm rãi, tụ sức mạnh trên tay phóng tới cột đá.

Nó vỡ tan!

Cả ba người cùng nhiều học viên khác nghe tiếng đá vỡ tan, đồng thời quay sang nhìn Cự Giải.

“Sao cậu làm được?” Song Ngư ngạc nhiên hỏi. Cậu không ngờ, không ngờ Cự Giải có thể mạnh như vậy.

Cự Giải gãi gãi đầu, ngại ngượng nói ” Tôi chỉ làm theo lời của giáo viên thôi.”

Song Ngư, Song Sinh, Nhân Mã, “……………..”

Vậy chúng tôi thì không??!!

“Chỉ thế thôi?” Song Ngư nhướn mày thanh tú, không tin hỏi lại.

“Chỉ thế thôi.” Cự Giải rất thành thật đáp lại.

Giáo viên nam có tuổi trong đó thấy vậy, cũng tán thưởng nhìn Cự Giải. Nhưng không hiểu sao ông vừa thấy Cự Giải, lập tức sửng sốt, chỉ là sửng sốt chỉ diễn ra trong chớp mắt liền biến mất. Ông nói gì đó với giáo viên nữ rồi nhấc chân ra khỏi Đấu Kỹ Trường.

“Cậu nghe tin gì chưa, Nhất Niệm lớp nguyên tố Thủy sáng nay đã xin nghỉ học rồi?” Một học viên thấy giáo viên rời đi, liền bắt đầu nghị luận.

“Sao có thể? Cậu ta là học viên khá xuất sắc mà?” Một học viên kinh ngạc hỏi lại.

“Có khi nào vì cậu ta thua Bạch gì kia, cảm thấy nhục không?”

“Không thể! Cuộc chiến đó còn chưa phân định mà. Nhưng lại nói,….” Học viên này liếc sang Bạch Dương, “Ai chẳng biết Bạch Dương cậu ta là bảo bối của chủ tịch Xử Nữ, có khi bị chủ tịch lấy tư trả thù công, đuổi đi rồi.”

Không ít người tán thành với ý kiến này.

Đám người Bạch Dương đứng đó không xa có thể nghe thấy rõ. Riêng Thiên Yết vừa nghe đám người kia đang chuyển đề tài nói xấu Cừu Con nhà cậu, đã mặc kệ Bảo Bình kéo tay ngăn cản, hùng hổ đi tới quát đám người.

Bạch Dương vuốt vuốt lọn tóc, nghiêm túc hỏi, “Nhất Niệm này…là ai?”

Bảo Bình, Song Tử, Xử Nữ “…..”

Kim Ngưu, Sư Tử, “Ách”

Ma Kết, Thiên Bình đỡ trán.

Xử Nữ đặt tay lên cằm, nhỏ giọng nói, “Bị chọn sang ‘bên kia’ rồi?”

Thiên Bình khẽ gật đầu, “Hôm qua tôi và Kim Ngưu được lệnh.”

“Ha! Lại thêm một người sao!” Lúc Sư Tử nói lên câu này, không hiểu sao có thể nghe ra khinh miệt nhàn nhạt trong lời nói của anh.

Không khí xung quanh mọi người khẽ trùng xuống não nề.

Có vẻ như vì không chịu được sự nặng nề khó chịu này, Bảo Bình cất bước ra ngoài, đi đến cạnh Thiên Yết vẫn đang “giáo huấn” đám học viên lắm chuyện.

Thiên Yết lúc nào cũng vậy, luôn đặt hết tâm sức, lo lắng lên người bạn trúc mã Bạch Dương. Nhiều lúc Bảo Bình anh cảm thấy thật ghen tị. Anh không phải người giỏi biểu đạt cảm xúc, cũng giấu cảm xúc rất kỹ càng, không ai có thể biết anh đang vui hay buồn, anh đang khó chịu ra sao. Thiên Yết cũng không thể suy đoán ra được gì, nhiều lúc chính cái sự “lạnh nhạt” này của anh khiến cậu phát bực, thậm chí vô cớ nổi nóng. Lần này cũng vậy, Bảo Bình không biết mấy ngày nay Thiên Yết lại đang giận dỗi cái gì, không thèm để ý nói chuyện với anh một câu.

Bảo Bình không giỏi ăn nói, không biết nói làm sao mới có thể ngừng Thiên Yết lại, chỉ đành kéo cậu sang một góc. Thiên Yết đang nộ khí xung thiên, thấy mình bị kéo đi lửa giận lại dồn lên não, hung hăng hất tay Bảo Bình, “Anh làm gì vậy hả?”

“Yết, đừng quậy nữa.” Bảo Bình bất đắc dĩ xoa trán.

“Ai cần anh quản! Không dạy dỗ bọn họ, sau này sẽ được đà làm tới, đồn đãi lung tung!” Thiên Yết oán hận, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của bạn cậu.

Bảo Bình như đọc được suy nghĩ của cậu, tim anh khẽ nhói. Rất muốn nói gì đó để cậu bớt giận, lại không biết mở lời thế nào. Anh đành máy móc nâng tay lên, đặt bàn tay lên xoa xoa mái tóc màu lúa mì quăn quăn, Thiên Yết bị hành động này của anh làm cho kinh ngạc, “Anh….”

“Được rồi, đừng giận nữa…..”

“……”

Bảo Bình tiến lên, tay còn lại vòng qua lưng cậu, gắt gao ôm cậu vào lòng, trong giọng nói vẫn mang theo lạnh lùng nhưng trộn lẫn trầm ấm ôn nhu, “Tôi lo.”

Lo? Tim Thiên Yết đập lệch một nhịp , là anh lo cậu tức giận sẽ…..

Cậu không giãy dụa, cứ mặc để anh ôm. Bản thân cảm nhận hơi ấm anh mang lại, lửa giận cũng từ từ hạ xuống.

Mà bên kia, Song Sinh tính cất bước đến chỗ Sư Tử hỏi vài điều. Cậu không tính đi hỏi Song Tử, mà trong các học viên ưu tú chỉ có Sư Tử tính là quen biết thôi, cậu cũng cảm thấy anh dễ gần hơn mấy người kia nhiều.

Nhưng đến gần lại thấy tâm trạng anh không vui, gãi gãi cái ót suy nghĩ có nên đi không?

“Song Sinh sao?” Giọng nói trầm thấp quen tai, Song Sinh đang nghĩ vớ vẩn ngẩng đầu lớn, lập tức va phải đôi mắt vàng nhạt, cậu giật mình “A” một tiếng.

“Anh…anh Sư Tử, em có vài thắc mắc….anh có thể giải thích không?” Nói xong, Song Sinh mím môi lại.

“Ha ha, tất nhiên là được, em thắc mắc gì nào?” Sư Tử lấy lại biểu tình ôn hòa tươi cười, cái sự khó chịu u ám trên mặt anh vừa nãy biến mất vô tung.

“Ừm….” Cậu đỏ mặt “Những thứ giáo viên nói, như là nguyên tử trong nguyên tố, rồi hòa tan nguyên tử, em nghe hoàn toàn không hiểu” Cậu chỉ tay về phía cột đá, rất oán hận phụng phịu nói, “Nên em không thể phá nó.”

Sư Tử bật cười, “Không khó, đi nào.” Anh đưa hai tay đặt lên vai Song Sinh, xoay người cậu lại, dẫn cậu đến chỗ mấy cột đá.

Đến nơi, Sư Tử nhắm mắt tập trung tinh thần lại, một quả cầu ánh sáng hội tụ trong tay dần lớn. Song Sinh ngạc nhiên nhìn, “Nguyên tố của anh là Quang?!”

Sư Tử nghe vậy mở mắt nhìn cậu, cười nhẹ, “Đúng, em ngạc nhiên đến vậy sao?”

Song Sinh liên tục gật đầu, “Anh hai nói, số người sở hữu nguyên tố Quang chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!”

“Không sai!” Sư Tử gật gật đầu, “Lớp nguyên tố Quang cũng chỉ có năm học viên mà thôi?”

Năm? Bằng 1/10 lớp nguyên tố khác? Song Sinh giật giật khóe môi nghĩ.

“Song Sinh, anh sẽ cố gắng giải thích dễ hiểu, em chú ý nghe nhé.” Sư Tử cất tiếng nói trầm trầm.

Song Sinh gật đầu, vểnh tai nghe anh nói từng chỗ một.

Cách đó không xa, Ma Kết nhàm chán nhìn quanh Đấu Kỹ Tràng, lại vô tình thấy thân ảnh màu trắng đứng dưới nắng gắt, bên cạnh là một chàng trai xinh đẹp tóc xanh biển cột cao.

Thời tiết hôm nay nóng khác thường. Nhân Mã thở dốc từng nhịp, hai má đỏ hồng, mày tú nhíu chặt, trán thẫm mồ hôi, vài sợi tóc bạch kim cũng ướt đẫm dính lên mặt. Song Ngư bên cạnh khâm phục nhìn Song Sinh. Thầm nghĩ cậu ấy nghỉ chút cũng không được sao?

Cùng lúc đó, Cự Giải vừa rồi không biết chạy đi đâu, trong tay cầm bốn chai nước chạy tới. Đưa chai nước cho hai người, Song Ngư nhìn chai nước, “Cậu lấy ở đâu vậy?”

Cự Giải vui vẻ chỉ một cánh cửa đối diện, “Đằng đó có căng tin, hôm qua về tớ phát hiện ra đấy!”

Song Ngư gật đầu nói cảm ơn, kèm thêm một nụ cười nhẹ khiến Cự Giải đỏ mặt. Cậu quay sang nhìn Nhân Mã, thấy người y thẫm ướt mồ hôi, lại nhìn mái tóc bạch kim dài của y, tự nhiên cũng thấy nóng theo.

Cậu lục lọi hết túi áo, túi quần không tìm ra thứ gì, hỏi Cự Giải “Cậu có thứ gì…có thể buộc tóc không?”

Cự Giải lắc đầu, “Để cậu làm gì?”

Song Ngư hất hất cằm về phía Nhân Mã, Cự Giải liền hiểu ý. Nhưng đột nhiên anh nghĩ đến, nếu Song Ngư đưa dây cột tóc mình đang dùng cho Nhân Mã, vậy bộ dáng khi cậu thả tóc sẽ như thế nào? Anh đột nhiên nghĩ như thế, mặt lại không tự chủ đỏ lên, chắc chắn sẽ rất đẹp. Cự Giải liên tục uống mấy hớp nước hạ hỏa.

Hình ảnh Nhân Mã hất mấy lọn tóc không an phận rũ trước mặt ra sau, vuốt mấy sợi tóc trên trán lau mồ hôi, gò má phiếm hồng, khi ngẩng đầu uống nước dòng nước từ khóe miệng chảy xuống cằm xuống yết hầu, mím môi hít sâu rồi cười nói với hai người bên cạnh, như một thước phim quay chậm hoàn toàn lọt vào mắt Ma Kết. Hắn đứng hình, hắn khó hiểu, sao con ngựa này….hôm nay lại…dễ nhìn thế nhỉ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN