[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 9: Kết giới Minh: Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 9: Kết giới Minh: Nhân


Mặt trăng đã lên tới đỉnh, ánh sáng yếu ớt bị mây dày che lấp. Trong bóng đêm u tối, tiếng thét gào quỷ dị ngập không gian, tầng tầng lớp lớp ma quỷ “đội mồ sống dậy” từ bốn phía vây quanh hai thân hắc y.

Một tia sáng xanh biếc nhanh chóng bay tới một phía, bay đến giữa ma quỷ đột nhiên biến thành một cơn lốc lớn, ma quỷ trong bán kính năm mươi mét bị cơn lốc gió cuốn vào, chạy cũng chạy không kịp. Cơn lốc từ màu xanh biếc đẹp mắt chớp mắt biến thành màu đen chết chóc, chẳng mấy chốc cơn lốc cuốn theo ma quỷ tan biến trong gió đêm.

Một thân hắc y bên cạnh cũng không chịu yếu thế, tích tụ một quả cầu ánh sáng màu vàng tích tụ trong tay. Khi người đó giơ tay ra thì quả cầu ánh sáng bay lên không trung, nó càng bay lên cao ánh sáng càng chói mắt, chiếu sáng cả một vùng. Hàng trăm ma quỷ đã và đang trèo lên mặt đất, hét cũng chưa kịp hét đã bị ánh sáng quét biến mất vô tung.

Bóng đêm tạm thời yên lặng, hai thân hắc y nhìn xung quanh đề phòng, sự tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi đang chậm rãi cắn nuốt cả hai.

“Thiên Bình, chúng ta cần mau chóng đến trụ cột giới.”

Thiên Bình bỏ chiếc mũ của áo choàng xuống, đôi mắt xanh như phỉ thúy vẫn còn đọng sát khí, anh bình ổn hô hấp có chút loạn, gật đầu đồng ý, “Cậu nói đúng, Song Tử, trước khi đám ma quỷ tiếp theo xuất hiện lần nữa……”

“Chúng ta đi.” Đôi mắt xanh biển nhạt màu dưới mũ áo choàng như ẩn như hiện nhìn về Thiên Bình.

Anh gật gật đầu, đôi chân lanh lẹ cất bước theo Song Tử biến mất trong bóng đêm.

Nhắc đến kết giới, theo như ghi chép lại đây được gọi là Kết Giới “Minh Nhân”, hiểu theo cách đơn giản là nó ngăn cách giữa Minh giới với Nhân giới. Vạn năm trước, sau khi chiến tranh với Minh Vương kết thúc, Minh Vương Eric hồn phi phách tán, những trụ cột của Minh giới cũng “chết” trong chiến tranh, dẫn đến Minh giới vô chủ, chúng quỷ lang thang. Những linh hồn khi chết còn oán niệm đi đến Nhân gian hại người. Thần ánh sáng Uri đã đặc biệt tạo ra kết giới “Minh Nhân”, ngay trung tâm Thánh Địa tạo ra trụ kết giới ngăn cản Minh giới xâm nhập.

Tuy nhiên, trải qua vạn năm thời gian xoay chuyển, vạn vật đổi thay, thần ánh sáng Uri cũng chưa giáng thế, kết giới Minh Nhân không có sức mạnh của thần ánh sáng duy trì dần suy yếu, gần như không thể ngăn cản ma quỷ. Để kết giới Minh Nhân tiếp tục tồn tại, cứ cách hai năm sẽ cần ít nhất bốn người cực mạnh sở hữu nguyên tố khác nhau truyền sức mạnh của mình vào trụ, lấy nguyên tố Quang làm “lực dẫn” duy trì kết giới. Những năm gần đây kết giới Minh Nhân càng ngày càng yếu, hiện tại chỉ có thể duy trì một hai tháng thậm chí có lần chỉ cách hai ba tuần kết giới liền chống đỡ không nổi. Đây là một điềm báo không may.

Hai người Song Thiên đi đến trụ kết giới, họ vừa mới cất bước đến liền thấy lôi điện màu tím từ trên trời giáng xuống càn quét mặt đất, yêu ma quỷ quái chưa kịp chui khỏi đất đã bị lôi điện đánh cho tan thành tro bụi.

Thiên Bình cất bước đi lên, nhìn ngó xung quanh một lượt mới chậm rãi hỏi, “Này Ma Kết, sao chỉ có mỗi cậu? Tên kia đi đâu rồi?”

Ma Kết thu lại tư thế tấn công, phủi phủi bụi dính trên quần áo, thập phần tức tối nói: “Ai biết! Vốn dĩ đã định ở đây chờ hai cậu, chẳng hiểu tên kia lại thấy linh ma hồn quỷ gì chạy luôn rồi! Còn bảo sẽ sớm quay lại, đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi cậu ta đâu!!!”

Thiên Bình bất đắc dĩ cười nhẹ, lại đi đến trước trụ kết giới. Trụ kết giới cao hơn trăm mét, bốn mặt trụ đều có chữ thượng cổ nhìn không hiểu viết cái gì, ánh sáng tỏa từ trụ kết giới lúc sáng lúc tắt chứng tỏ nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Chúng ta bắt đầu thôi.” Song Tử nhàn nhạt nhìn trụ, nói.

“Được chứ?” Ma Kết nghi hoặc hỏi, “Không phải cần bốn nguyên tố sao?”

Song Tử lắc đầu, “Không thể đợi cậu ta nữa, kết giới sắp không xong rồi. Chỉ là chúng ta…sẽ tốn sức hơn mọi lần thôi.”

Ma Kết cùng Thiên Bình nhìn nhau, cậu cảm thấy mọi lần chúng ta không đủ chết hả???

Hai người thở dài, không nói lời nào cùng bước đến trước trụ cột. Mỗi người một bên cột, tay phải đặt lên mặt trụ, Song Tử sử dụng nguyên tố Quang truyền sức mạnh vào trước, đường sáng màu vàng từ đáy cột nhanh chóng phóng thẳng lên đỉnh. Hai người Kết Thiên thấy nguyên tố Quang đã dẫn, bản thân cũng kêu gọi nguyên tố, một lôi một phong một tím một lục theo đường sáng vàng phóng lên đỉnh trụ. Ánh sáng từ trụ kết giới cũng bắt đầu khôi phục, chiếu sáng mọi vật xung quanh hư hư ảo ảo.

Gió đêm nổi lên, từng chiếc lá va chạm nhau tạo ra tiếng xào xạc. Không biết qua bao lâu, cả ba người Song Kết Thiên đã bắt đầu kiệt sức, trán họ lấm tấm mồ hôi, đôi lông mày nhíu chặt lại, cả người khẽ run, nhưng không vì thế mà giảm đi sức mạnh.

Trụ kết giới như một con thú đói lâu ngày tham lam “ăn” sức mạnh của họ; khi bản thân đã “no nê”, con mồi đã kiệt quệ, nó mới luyến tiếc buông tha. Trụ kết giới tạm thời bình ổn, ba người Song Kết Thiên gục xuống quỳ trên đất. Họ gần như không thể động đậy, đến thở cũng khó khăn.

Cũng khi ba người thầm an tâm, một tiếng hét kinh thiên bay tới làm cả ba sợ hết hồn, “CÁC CẬU, MAU CHẠYYYY!”.

Kèm theo tiếng hét là một bóng đen phi tới, Thiên Bình chưa kịp nhìn rõ đã bị bóng đen đập vào, cả người va thẳng vào cột còn bị bóng đen kia đè, đau tê tái. Muốn mở miệng mắng người, lại phát hiện bản thân không còn sức nói chuyện, chỉ có thể mặt nhăn mày nhó chửi thầm trong lòng.

Ma Kết cùng Song Tử trố mắt nhìn, qua mấy phút mới khó khăn đứng dậy qua chỗ Thiên Bình giúp đỡ.

“Này, con cua kia…! Cậu đè cậu ấy…. sắp chết rồi…” Ma Kết nói không rõ câu, đưa tay tính kéo con cua chết tiệt này khỏi thằng bạn. Nhưng hắn cũng đâu còn sức, không kéo được người không giúp được bạn mà bản thân cũng tiện đà ngã xuống đè lên cả hai người, bóng người màu đen kêu lên thống khổ, Thiên Bình ở dưới chịu sức nặng hai người mà ai oán không thôi…

Song Tử bên cạnh nhìn tình cảnh mà muốn cười, ý định giúp đỡ vừa rồi bay sạch. Anh chỉ đưa tay vỗ vỗ đầu Ma Kết, “Đứng, đứng dậy…Thiên Bình với Cự Giải sắp toang rồi….”

“Xin lỗi, tôi…không cố ý…” Ma Kết nói, tay chân luống cuống đứng lên.

“Á á á, cậu đứng thì đứng, đừng ấn lên tay tôi!!!! Ối~~~đau chết rồi~~” Cự Giải kêu đau, ngẩng đầu trừng Ma Kết, lấy tay trái giữ tay phải đứng lên.

Còn Thiên Bình một chút cũng không còn khí lực, nhờ Song Tử đỡ ngồi dậy.

“Trừng cái gì? Tay cậu làm sao?” Ma Kết tức giận quát, hắn còn chưa tính sổ anh bỏ bạn bỏ bè chạy mất tăm đây!

“Bị gãy rồi!” Cự Giải rất bình thản đáp, tay trái cởi ra áo choàng đen vướng víu ném sang một bên. Dưới ánh sáng mờ ảo, Ma Kết có thể thấy trên mặt Cự Giải có vài vết thương, khóe miệng còn đường máu, đồng phục trắng cũng rách te tua dính cả đống máu.

Hắn nhăn mày, hỏi: “Sao cậu ra nông nỗi này?”

“Ha ha ha~~~”

Cự Giải còn chưa kịp trả lời, một tiếng cười từ sâu trong bóng đêm cất lên. Cả bốn người đồng loạt quay về một hướng, Cự Giải cau mày, cả người rơi vào tư thế phòng bị, “Hắn đến rồi.”

Tiếng bước chân lại gần, áp lực vô hình đến từ kẻ thần bí này khiến người khác hít thở không thông. Mây dày bay đi, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống nhân gian, chiếu sáng cả kẻ thần bí vừa xuất hiện. Gã một thân trang phục quý tộc tím đen, mái tóc màu đỏ rượu cùng đôi mắt đỏ như máu, tay phải cầm một quyển sách. Gã nhếch môi tràn đầy khinh bỉ nhìn về từng người, đến khi đặt lên trên người Ma Kết, đôi mắt gã bỗng xuất hiện một tia kinh ngạc không rõ.

Ma Kết nhướn mày, khẽ liếc sang Cự Giải hỏi, “Hắn là ai?”

Cự Giải không quay đầu, trả lời: “Hắn nói hắn là một trong mười tám trụ cột Minh giới, tên …Lạc Sa thì phải.”

Ma Kết giật giật khóe miệng. Thiên Bình sau cơn chấn động vừa rồi cũng tạm khôi phục, Thiên Bình nghi hoặc lầm bầm, “Mười tám trụ cột? Sao có thể…không phải ….những kẻ trông coi mười tám tầng Minh giới …đã theo Minh Vương hồn phi phách tán sao?”

“Quả nhiên cô ta luôn công bằng.” Lạc Sa ngước mắt về phía trụ kết giới, cảm thán nói: “Nó sẽ chẳng duy trì được lâu đâu, không có thần ánh sáng — Ha! Các ngươi bây giờ cũng vô dụng chống lại bọn ta.”

Bốn người nhăn mày khó chịu, Ma Kết định tấn công lại nhớ ra vừa rồi mình đã truyền sức mạnh vào trụ kết giới, không có chút lực nào. Lạc Sa trông thấy liền lắc đầu, miệng nói “vô dụng”, nâng tay trái lên, dùng tốc độ người thường không thể thấy phóng ra một chiêu. Bốn người chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị văng đập vào trụ cột, đồng thời phun ra một búng máu.

“Chết tiệt!” Cự Giải chửi thầm, mặc kệ thân thể tràn đầy vết thương, dồn hết sức mạnh vào tay trái, đánh ra một đường nước cực nhanh cực mạnh về phía gã. Lạc Sa không một chút lo lắng, chỉ cần dùng bàn tay tạo ra một vòng xoáy nuốt toàn bộ chiêu thức của Cự Giải, cũng bồi thêm câu, “Không phải ta đã nói, khả năng của ngươi vô dụng.”

“Từng nghe… nguyên tố Ám có khả năng nuốt…sức mạnh nguyên tố khác.” Song Tử ôm ngực khó khăn nói, anh vừa mới khôi phục được một chút lại bị đòn tấn công đầy sát thương của Lạc Sa hại cả người chao đảo.

“Xem như ngươi có chút kiến thức.” Lạc Sa có vẻ tán thưởng, ánh mắt lại liếc sang Ma Kết đang chống đỡ đứng lên, gã lại giơ tay lên, nguyên tố Ám tụ lại biến thành một thanh hắc kiếm, mũi kiếm sắc bén phóng thẳng về Ma Kết.

Mà Ma Kết chưa phản ứng, chỉ kịp cảm thấy sát khí đang hướng về mình. Đột nhiên một cánh tay hữu lực mạnh mẽ kéo hắn lại, Ma Kết mất thăng bằng ngã xuống lần nữa, tiếng đổ gãy hàng loạt phát ra từ phía rừng cây. Đợi Ma Kết hồi thần lại, hắn mới để ý tay Thiên Bình vẫn giữ lấy cổ tay hắn, Ma Kết nhìn anh nhàn nhạt nói cảm ơn.

Song Tử lẳng lặng đứng lên, chắn trước ba người bạn, anh lau khóe môi ánh mắt sắc lẹm nhìn Lạc Sa: “Ta không tin…nguyên tố Ám có thể cắn nuốt mọi nguyên tố.”

Cự Giải nghe vậy liền khinh ngạc, hét lên: “Cậu dừng lại ngay!! Cậu thế này làm được gì hả?!”

Song Tử không thèm trả lời, hai tay anh nắm thành quyền. Ánh sáng vàng bắt đầu len lỏi, bao trùm lấy cơ thể anh, áo choàng đen bay lên phần phật trong gió. Những quả cầu ánh sáng bắt đầu hình thành quanh Song Tử, những quả cầu đó lại hợp lại thành một quả cầu lớn hơn, ánh sáng từ nó chiếu đến người ta không thể mở được mắt.

“Song Tử!!! Cậu CMN! Tôi nói dừng lại! Cậu ngu hả?!” Cự Giải tức điên lên gào, muốn nhảy đến ngăn tên ngu ngốc này lại bị Thiên Bình giữ lấy. Anh muốn chửi người, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Thiên Bình, lời đến miệng liền nghẹn ứ.

“Nguyên tố Quang sao? Thật đáng mong chờ…” Lạc Sa nhếch miệng, vốn định sử dụng chiêu thức như vừa rồi làm với chiêu của Cự Giải, nhưng quả cầu ánh sáng kia không có ý định nhắm vào gã, nó chỉ càng lúc càng lớn hơn, lớn đến mức có thể sẽ…

…Phát nổ!

Khi gã có thể nhận ra điều không đúng, một tiếng nổ “Ầm” rung chuyển trời đất, bụi đất mù mịt. Lạc Sa đưa tay lên chắn, nghiến lợi mắng: “Chết tiệt!”

Đợi bụi đất tan đi, xung quanh chìm vào tĩnh lặng, nơi đó chỉ còn lại gã cùng trụ kết giới sừng sững. Lạc Sa đứng yên một chỗ, thở hắt ra một hơi, sau đó gã quay người lại đi về phía rừng sâu, để bóng tối gã cho là “ấm áp” ôm lấy gã.

“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

****

Lại nói bốn người Giải Song Kết Thiên, sau khi lợi dụng vụ nổ chạy trốn, đi đến cánh cửa không gian được mở sẵn trước đó trở về Học viện Samson. Cự Giải giữ cánh tay phải, nhìn cảnh tượng yên tĩnh xung quanh.

Bọn họ đã dịch chuyển đến giữa sân học viện, trước tượng Thần ánh sáng Uri.

Cự Giải đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, thân thể không tự chủ ngã về đằng trước, cũng may Ma Kết đỡ được anh.

“Song Tử! Song Tử!”

Hai người nghe thấy thanh âm đầy lo lắng của Thiên Bình, lấy lại tinh thần quay lại. Chỉ thấy Song Tử đang nằm trong lòng Thiên Bình, sắc mặt tái nhợt, mày kiếm nhíu chặt, hơi thở yếu ớt. Hai người hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh, Cự Giải xem xét một lượt chậm rãi nói: “Cậu ấy sử dụng sức mạnh quá mức, thân thể không chịu nổi.”

Ma Kết đứng dậy, “Tôi đi tìm Xử Nữ!”

Hắn đi được hai bước, lại bị tiếng nói của Cự Giải giữ lại, “Cậu đi tìm cả Bạch Dương, nếu không thấy Xử Nữ có thể tìm Sư Tử, bọn tôi đưa cậu ấy….đến bên kia.”

Ma Kết gật đầu, đôi chân lanh lẹ đi về phía ký túc xá.

Cự Giải cùng Thiên Bình nhìn thân ảnh Ma Kết đi xa, quay sang nhìn nhau gật đầu. Thiên Bình nhìn Song Tử trong lòng đang run rẩy, anh cởi áo choàng đắp lên cho Song Tử, sau đó bế Song Tử theo Cự Giải rời đi.

Bên Ma Kết, hắn đi đến trước cửa phòng Xử Nữ, gõ cửa mấy lần vẫn không thấy ai ra mở thế là trực tiếp đá cửa mà vào. Thấy Xử Nữ trán nổi gân xanh nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng không có thời gian giải thích, một tay kéo lấy Xử Nữ rời đi, không quên nói: “Chuyện rất gấp, tôi sẽ kể sau.”

Xử Nữ đang không vui nên mặc kệ để hắn kéo, ai ngờ Ma Kết đột ngột dừng bước, trán anh cứ thế đập thẳng vào đầu hắn. Hai người một xoa trán một xoa đầu kêu đau.

“Cậu lại làm sao hả?” Xử Nữ nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Tôi nhớ ra, Bạch Dương đâu? Tôi cũng cần tìm cậu ấy.”

Ma Kết không nghĩ tới, hắn vừa nhắc tới Bạch Dương, sắc mặt Xử Nữ đã xấu còn xấu hơn, cả người tản ra sát khi. Ma Kết rụt đầu, nhớ đến chuyện sáng nay, hai người này chưa giải hòa hả?

Nghĩ như vậy, hắn lui lại hai bước, gượng gạo cười nói: “Không cần cậu nữa, tôi đi tìm Sư Tử còn hơn!”

Hắn xoay người muốn chạy, mũ áo choàng liền bị tay người kéo, thanh âm lạnh sống lưng vang lên: “Chạy cái gì? Đi, chúng ta đi tìm Bạch Dương.”

Vừa rồi là Ma Kết kéo tay Xử Nữ, bây giờ là Xử Nữ kéo mũ áo Ma Kết lôi xềnh xệch đi. Ma Kết khóc không ra nước mắt, liên tục nói: “Tôi đang bị thương, đang bị thương.”

Hai người đi tìm từ tầng năm xuống tầng hai, đứng trước phòng Sư Tử. Xử Nữ rất không kiên nhẫn trực tiếp phá cửa. Kim Ngưu cùng Sư Tử đang say giấc nồng, bị tiếng động gọi tỉnh.

“Ai thế! Nửa đêm rồi đó có biết không?!” Kim Ngưu nổi quạu ném gối về phía cửa.

“Kim Ngưu, Sư Tử.”

Kim Ngưu và Sư Tử còn đang ngái ngủ, nghe thấy giọng nói này lập tức thanh tỉnh ngay. Một trên giường một dưới đất ngoan ngoãn khoanh chân chờ…dạy dỗ…

Ngoài dự đoán của họ, Xử Nữ cũng chẳng thèm buồn nhìn hai đứa bạn, bỏ tay khỏi Ma Kết, đôi mắt nhanh chóng rơi xuống một mảnh tím trên giường liền tạm yên tâm.

Anh đi đến bên giường, đưa tay nhẹ gọi Bạch Dương dậy: “Tiểu Bạch, dậy nào. Tiểu Bạch!”

“….”

“Tiểu Bạch!” Xử Nữ lại gọi.

“….”

“Tiểu Bạch.” Xử Nữ gọi thêm lần cuối.

“Ưm….” Bạch Dương nghe thấy hình như có người gọi y, khẽ nhăn đôi mày thanh tú, đôi mắt líu díu. Y hơi mở mắt ra, thấy thân ảnh màu vàng quen quen, nhưng y đã rất buồn ngủ, kẻ nào làm phiền y đều phải trả giá. Y nghĩ xong cũng liền hành động, không khách khí đấm thẳng mặt người kia!

“!!!!!” Ba người Kim Kết Sư sốc toàn tập, trợn mắt há hốc mồm.

Xử Nữ ăn đau, im lặng không nói gì. Anh như vậy thật khiến người ta lo sợ, ba người kia âm thầm nuốt nước bọt. Xử Nữ hít sâu một hơi, tay xoa xoa cái mũi đỏ lừ một lúc, tiếp tục gọi.

“Bạch!Dương! Em! Dậy! Ngay! Cho! Tôi!”

Phải nói là sức đe dọa của Xử Nữ tương đối lớn, Bạch Dương tức khắc vùng dậy, sau đó lui về góc giường ôm chăn co ro, vẻ mặt đáng thương nhìn Xử Nữ.

“Anh đến đây làm gì?”

Xử Nữ vừa há miệng, Ma Kết lại không cho anh nói ra đã phi thân đến cạnh Bạch Dương, cầm tay y muốn kéo người đi, “Mau lên Bạch Dương, có chuyện rồi!”

“Cậu bị thương?” Một giây Ma Kết chạm vào tay y, Bạch Dương nháy mắt liền phát hiện, hắn bị thương không tính là nhẹ.

Ma Kết xua tay nói: “Vết thương nhỏ thôi, mấy người kia bị thương nặng hơn nhiều. Mau mau, trên đường tôi sẽ giải thích.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN