[12 chòm sao] Huyền Thoại
Chương 11: Chăm sóc
Thời tiết hôm nay so với mọi hôm mát mẻ hơn nhiều. Mái tóc xanh da trời lay động trong gió, Song Sinh lặng lẽ đứng dưới giàn hoa tím, cậu nhắm mắt cảm nhận hương thơm từ những bông hoa khiến bản thân thư giãn chút ít.
Một lúc sau, cậu mới từ từ mở mắt. Đôi mắt xanh biển mang theo lo lắng không buông phóng về phía xa xa.
Đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc chiếu vào mắt. Vì ánh mặt trời quá chói mắt làm cậu không thể nhìn rõ đó là ai, cậu phải đành nheo mắt lại.
Khoảng cách khá xa nên cậu không thể nhìn rõ gương mặt, chỉ thấy một mái tóc cam, bóng người phía xa đang chống tay lên tường, gắng gượng bước đi từng bước.
“Nhìn giống như…”
Song Sinh khẽ lẩm bẩm, nghiêng đầu động não tìm kiếm hình ảnh quen thuộc. Cậu đi lên vài bước, đôi môi nhạt màu nói ra một cái tên.
“Sư Tử… “
Lời vừa ra khỏi miệng, Song Sinh lập tức ngạc nhiên, cậu bước chân thật nhanh đến chỗ anh.
Cậu dừng chân trước mặt Sư Tử, đến gần mới thấy tình trạng của anh. Mấy ngày không gặp, Sư Tử có vẻ gầy đi rất nhiều, mặt của anh trắng bệch ra, đôi mắt vàng nhạt ôm ấp ấm áp giờ không thấy rõ tiêu điểm mệt mỏi khép hờ, trên trán anh cũng lấm tấm mồ hôi.
“Anh Sư Tử…”
Sư Tử thấy Song Sinh đến cũng đã sớm ngừng bước, thấy cậu mặt nhăn mày nhó nhìn mình chỉ biết cười nhạt, đáp lại: “Song Sinh à…”
Song Sinh thấy tình trạng của anh không ổn chút nào, vội vàng bước lên một bước, cách Sư Tử rất gần nói nhỏ, “Anh Sư Tử, anh sao vậy? Anh bệnh sao?”
Sư Tử lại nhàn nhạt nâng khóe môi, cố gắng đứng thẳng người, “Anh không sao, anh….”
Lời chưa nói hết, Sư Tử đột nhiên gắt gao ôm ngực, thở dốc, cả người dần dần ngã về trước. Song Sinh bị dọa sợ, tay chân luống cuống đỡ lấy anh, liên tục hỏi:
“Anh Sư Tử, anh sao rồi? Khó chịu ở đâu, hả?”
Sư Tử không trả lời, mím môi để không phát ra tiếng kêu đau, ý thức dần dần mơ hồ. Anh chỉ biết có người đang ôm lấy mình, bờ vai của người đó rất vững chắc khiến bản thân anh rất an tâm, người đó liên tục gọi tên mình, anh muốn đáp lại nhưng không thể.
Song Sinh đờ người nhìn Sư Tử đang tựa đầu lên vai mình ngất xỉu. Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh tư thế, để anh khoác tay lên vai mình, đỡ anh đến phòng y tế.
****
Song Sinh lặng lẽ đứng bên cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn người kia bình bình ổn ổn mà ngủ say. Sắc mặt Sư Tử đã hồng hào lên chút, nhưng đôi mày kiếm của anh vẫn nhíu chặt lại, có vẻ rất đau đớn.
“Anh ấy làm sao vậy?”
Song Sinh quay sang nhìn vị bác sĩ trung niên đang loay hoay thu dọn đồ đạc. Bác sĩ nghe cậu hỏi, tay vẫn không ngừng động tác bình tĩnh trả lời.
“Do quá kiệt sức, nguyên tố trong cơ thể bị hỗn loạn mà thôi. Cần tĩnh dưỡng vài hôm, phải để cậu ta tâm trạng thoải mái, không được suy nghĩ lung tung tiêu cực vậy mới mau khỏe.”
Song Sinh gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ thu dọn đồ đạc xong tính rời đi, lại như nghĩ tới cái gì, quay sang nhắc nhở Song Sinh. “Đúng rồi. Cả người cậu ta toàn mồ hôi, cậu giúp cậu ta lau sạch đi nếu không sẽ rất dễ bị cảm.”
“Tôi á?” Song Sinh chỉ chỉ mặt mình.
Bác sĩ có vẻ kinh ngạc, “Không cậu thì ai? Cậu đưa cậu ta vào đây thì phải chăm sóc chứ!”
“…”
Vị bác sĩ trung niên không thèm nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Song Sinh nhìn Sư Tử một lát, bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
Bỏ đi, cứu người thì cứu cho trót vậy.
Khoảng mười lăm phút sau, Song Sinh đặt chậu nước lên bàn. Chầm chậm vắt khăn, rồi đến cạnh giường của Sư Tử. Trước là lau mặt, từng động tác đều rất nhẹ nhàng, lau qua đôi mày kiếm, cái mũi cao, bên đôi môi mỏng nhạt.
Cậu cẩn thận giúp anh cởi cái áo đồng phục nóng nực, cơ bắp mê người dần lộ ra.
Song Sinh: “….”
Cậu theo bản năng sờ sờ người mình, nhưng mắt vẫn không hề rời nửa thân trên của người kia. Sau đó bĩu môi không vui nói, “còn cơ bắp hơn cả mình…”
Song Sinh ném cái khăn vào trong chậu, vò lấy vò để, dùng lực lớn vắt kiệt nước. Quay đầu muốn tiếp tục, ai ngờ không biết người kia tỉnh dậy lúc nào, anh đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm mình.
“Ối!”
Song Sinh giật bắn người, vuốt vuốt ngực cố bình tĩnh lại, hoảng sợ nhìn Sư Tử.
“Anh…anh tỉnh rồi?”
“…”
“Anh….đột nhiên ngất, nên em đưa anh tới phòng y tế…”
“…”
Sư Tử vẫn không trả lời, đôi mắt vàng nhạt chuyển từ mặt Song Sinh xuống cái khăn cậu đang cầm trên tay, sau đó lại cảm thấy nửa thân trên hơi lạnh, đưa tay chạm lên, biểu tình liền QoQ.
Song Sinh chiếu theo ánh mắt của anh, chẳng hiểu sao đột nhiên đỏ mặt, vội vàng giải thích “Người….người anh toàn…toàn mồ hôi…bác sĩ nói…nói phải lau đi….không…không thì sẽ bị cảm…”
Ủa sao đột nhiên lại nói lắp thế này!!! Song Sinh vỗ vỗ cái miệng, Sư Tử thấy Song Sinh đỏ mặt biểu tình đáng yêu tự mắng mình liền cười nhạt.
“Nếu anh tỉnh rồi thì tự—-“
“Vậy em tiếp tục đi—-“
“Hở?”
Song Sinh trố mắt nhìn anh. Sư Tử như cố tình không thấy vẻ mặt không cam chịu của cậu, bình thản nói.
“Anh không thể nhấc nổi tay, không tự lau được, làm phiền em tiếp tục rồi.”
“….”
Sư Tử nói xong còn kèm theo một nụ cười tươi rói, Song Sinh bất động đứng đó không nói cũng không động, cậu nghe lầm đi.
Sư Tử thấy vậy, đành thở dài nói tiếp: “Không thì cũng không sao. Em cứ để đó, anh lấy lại sức rồi thì tự lau…”
Thế quái nào nghe đáng thương thế??
Song Sinh cảm thấy anh như con mèo nhỏ đáng thương bị chủ nhân bỏ rơi, còn bản thân cậu không khác gì chủ nhân vô tình vứt bỏ con mèo này mặc kệ nó sống chết.
“….”
“….”
“Để em giúp.”
.
.
.
.
“Đây là một lời hứa?”
Một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai, Ma Kết mở to mắt ngơ ngác, hắn cảm thấy giọng nói này rất quen, hắn đã nghe thấy rất nhiều lần nhưng không thể nào nghĩ ra.
Bây giờ hắn mới để ý, bản thân đang đứng trên một cánh đồng cỏ xanh mướt, dãy núi cao thấp ẩn hiện sau sương khói mờ ảo. Ở đây có tiếng nước róc rách, tiếng muông thú kêu vang, tiếng gió vi vu, khung cảnh hùng vĩ vô cùng.
“Anh sẽ tìm được ta sao?”
Giọng nói đó lại cất lên, Ma Kết quay trái quay phải tìm nơi tiếng nói vọng đến, nhưng sương khói nơi đây khiến hắn khó có thể tìm ra.
Hắn muốn cất bước đi, lại phát hiện không thể di chuyển, đôi chân trở nên nặng nề vô cùng. Hắn tính hỏi người đó là ai, nhưng không thể phát ra tiếng gì. Hắn cau có, trán nổi gân xanh, thầm mắng, chết tiệt!
“Kết, trả lời ta đi—“
“….”
Kết? Là Ma Kết hắn hả? Nhưng không cho hắn nói, hắn trả lời thế quái nào???
“Làm ơn.”
“Kết, đừng bỏ ta—“
Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, không gian xoay chuyển.
Cảnh vật xung quanh hắn chớp mắt thay đổi. Khác với sự xinh đẹp hùng vĩ vừa rồi là khung cảnh chết chóc, không gian u ám, cây cối khô quắt, tòa nhà đổ nát, xác chết chất như núi, máu tươi như sông chảy trên đường.
Ma Kết nhíu mày kiếm khó chịu.
“Kết, ta thấy rất lạnh.”
Lại đến nữa!
Giọng nói quen thuộc này rốt cuộc đã nghe thấy ở đâu?!
Hắn thử cất bước, gánh nặng trên chân đã không còn, hắn cảm thấy rất tự do.
Ma Kết như được dẫn dắt, dọc theo con đường máu mà đi thẳng về phía trước. Hắn không biết mình đi được bao lâu, lúc hắn dừng bước là lúc hắn thấy một hình bóng màu trắng quay lưng về phía mình.
Hắn lặng người đứng đó, người trước mắt hắn một mái tóc bạch kim dài, đuôi tóc còn dính máu chưa khô. Hình như người trước mắt đang ôm ai đó. Hắn có thể nghe thấy tiếng người này nức nở gọi một cái tên,
“Kết.”
“Kết–“
“….”
“Ma Kết? Ma Kết?”
Ma Kết nghe thấy có người gọi, nhíu nhíu mày gắng gượng mở mắt. Hắn ngáp một cái thật dài, đưa tay vò tóc đến bù xù,
“Cậu tỉnh r…”
Ma Kết đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn Song Tử nằm trên giường chớp mắt nhìn mình, đứng phắt dậy reo lên, “Tiểu tổ tông ơi, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh rồi!! Ha ha ha, tháng ngày cực khổ của tôi chấm dứt rồi, ha ha ha—-“
“….”
Song Tử cau mày, anh vừa mới tỉnh lại, không có sức mắng người, miệng lưỡi khô khốc hướng hắn hỏi.
“Tôi —ngủ bao lâu rồi?”
“12 ngày! Tôi còn tưởng cậu xong rồi cơ! Tôi đi tìm Bạch Dương!”
Song Tử nhìn bóng lưng Ma Kết biến mất sau cánh cửa, âm thầm nhắm mắt lại suy nghĩ đến mấy chuyện như trụ cột Minh Giới Lạc Sa, như kết giới Minh Nhân, chiến tranh, còn có Song Sinh và người kia.
Cánh cửa lần nữa mở ra, Bạch Dương đi theo sau Xử Nữ bước vào, còn có Thiên Bình khập khiễng cất bước.
“Cậu thấy sao rồi?” Người lên tiếng là Thiên Bình, sốt ruột hỏi han.
“Rất khỏe.”
Thiên Bình nghi ngờ nhướn mày, tránh qua một bên cho Bạch Dương kiểm tra một lúc.
“Cậu tịnh dưỡng thêm đi, khoảng ba hôm…”
“Không cần đâu.” Song Tử cắt đứt lời của Bạch Dương, chống tay ngồi dậy, “Tôi phải về, Song Sinh nhất định lo lắng.”
Nói rồi Song Tử nhìn sang Thiên Bình hất cằm, nhấc cánh tay trái lên, ý nói qua đây đỡ anh.
Thiên Bình: “….”
Thiên Bình bĩu môi, thầm nghĩ không thấy anh đang khó đi lại sao? Nhưng vẫn đi qua đỡ Song Tử xuống giường, tạm biệt hai người Xử Bạch rồi rời đi trước.
Về phần Ma Kết, gọi được người liền xách mông rời đi luôn. Ai ngờ vừa về học viện lại bị Kim Ngưu không biết từ đâu phi đến, kéo hắn đến Đấu Kỹ Trường.
Sớm biết vậy tôi không về.
“Cậu không thấy tôi cần nghỉ ngơi sao?” Ma Kết ai oán kêu than.
“Không!” Kim Ngưu chỉnh chỉnh lại cổ tay áo, liếc cũng không thèm liếc hắn, lạnh lùng trả lời.
“Bảo Bình đâu? Thiên Yết đâu? Sư Tử, Cự Giải ở chốn nào???”
“Bảo Bình với Thiên Yết đi làm nhiệm vụ rồi, Sư Tử vừa báo không khỏe đã xin nghỉ, còn Cự Giải —“
Nhắc đến Cự Giải, Kim Ngưu nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này, chỉ tay về phía xa phẫn nộ nói.
“Kìa! Học viên lớp nguyên tố Thủy Cự Giải, nhìn đi, giờ người ta chỉ là học viên năm nhất, cần học hỏi cần quan tâm, không có khả năng giúp đỡ!”
“….”
Ma Kết nhìn theo hướng Kim Ngưu chỉ, quả nhiên thấy Cự Giải đang lẽo đẽo đuổi theo đồng học mỹ nhân, nhưng hoàn toàn bị người ta ngó lơ.
“Song Ngư?”
“….”
“Song Ngư, cậu giận hả?”
“….”
“Tôi có chuyện gấp phải về nhà, không kịp nói với cậu, cậu đừng giận.”
“Tôi không giận.” Song Ngư lạnh nhạt nói.
“Cậu rõ ràng đang giận!” Cự Giải khẳng định, chắc như đinh đóng cột.
“Không có.”
“Có”
“Không có.”
“Có.”
Nhân Mã đứng một bên nhìn hai người tôi không cậu có, bất đắc dĩ thở dài.
“Con mắt nào của cậu thấy tôi đang giận.” Song Ngư mặt không đổi sắc, vẫn không thèm để ý đến Cự Giải hỏi lại.
“Trên mặt cậu ghi rõ hai chữ ‘tức giận’ luôn!” Cự Giải nắm lấy khuỷu tay của Song Ngư, không cho cậu rời đi, “Thật đó, tôi muốn nói cho cậu, nhưng không có cách liên lạc.”
“…..”
“Đừng giận nữa.”
“Không có giận.” Song Ngư gần như nghiến răng gằn từng chữ.
“Ừ, cậu không giận.” Cự Giải mang theo yêu chiều tủm tỉm cười, “Tập mệt rồi đúng không? Tôi đi mua nước, đợi một chút!”
Nhân Mã khoác vai Song Ngư, thầm thì, “Thôi nào, cho người ta số đi. Mắc công lần sau cậu lại phá đồ.”
“Cậu…!” Song Ngư đỏ bừng mặt, muốn phản bác lại không biết phản bác thế nào.
Nhân Mã phá lên cười, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời. Ma Kết đứng từ xa quan sát, ngơ ngẩn một hồi.
Hai năm ở cùng Nhân Mã, rất ít khi thấy y cười đến vui vẻ như vậy. Hắn chỉ thấy y cau có cãi nhau với hắn, thấy y rơi nước mắt khi mất đi người thân duy nhất, buồn bã nhìn về khoảng trời xa xa. Trước mặt ba mẹ hắn, nở nụ cười khô khan diễn kịch với hắn.
Hắn nhìn thấy y thoải mái vui vẻ, là lúc thấy y gọi điện thoại hay nhắn tin với ai đó. Khi đó hắn cảm thấy rất kỳ lạ, là ai có thể khiến con người này thay đổi trong chớp mắt, có thể khiến y nở nụ cười xinh đẹp động người. Hắn từng có chút tò mò có chút ghen tị. Nhưng sự tò mò, ghen tị của hắn chỉ là thoáng qua, hắn không muốn dính dáng quá nhiều đến y, cũng như y không được xen vào cuộc sống của hắn.
Kim Ngưu đứng bên cạnh nói rất nhiều, hắn lại không nghe lọt tai một chữ. Ma Kết chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng màu trắng kia, nhìn Nhân Mã mang theo nụ cười quay lưng về phía hắn, cùng đồng học đi đến một góc râm ở Đấu Kỹ Trường.
Không hiểu sao hắn đột nhiên nhớ tới giấc mơ cách hơn một tiếng trước. Người trong giấc mơ kia cũng một mái tóc bạch kim, sống lưng thẳng tắp, người đó cả người là máu, dáng vẻ cô độc ôm lấy ai đó giữa không gian cô quạnh, thì thào níu giữ gọi tên “Kết”.
Trong giấc mơ, nghe thấy người kia gọi cái tên “Kết”, hắn có cảm giác rất khó chịu, rất đau đớn, đau đến nghẹt thở. Lúc thấy người đó quỳ giữa biển máu, nghẹn ngào khóc, hắn như bị thôi miên muốn lại gần, muốn làm gì đó an ủi. Lúc đó hắn cảm thấy giọng nói rất quen tai, giờ nhìn thấy Nhân Mã lại cảm thấy giọng nói trong giấc mơ tám chín phần rất giống của y.
“….”
“Chát!”
Kim Ngưu mắt chữ A mồm chữ O không tin nổi nhìn Ma Kết.
Vì sao?
Vì thằng bạn của hắn đang yên đang lành tự tát mình.
“Ma Kết? Sao đấy?”
Ma Kết không trả lời, vừa nãy hắn cảm thấy mình bị điên rồi. Chắc chắn mấy hôm nay không nghỉ ngơi đầy đủ, đầu óc không được tỉnh táo, bị con ngựa trắng kia mê hoặc nên hắn thẳng tay tát mình một cái, tự nhủ với bản thân.
Không thể nào!
Phải tỉnh táo lại!
Do hắn cực nhọc quá độ mới mơ linh tinh mà thôi!
Hắn đối Nhân Mã hoàn toàn không có cảm giác rung động gì.
Bây giờ cũng vậy, sau này cũng như vậy!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!