Hàm Răng Ngọt Ngào - Chương 65: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
83


Hàm Răng Ngọt Ngào


Chương 65: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Tịnh Hảo

“Nghỉ học?” Nguyễn Kiều theo bản năng hỏi lại, cô nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.

Nhưng Lâm Trạm gật đầu, đáp “ừm”, tỏ vẻ chắc chắn.

Đèn giao thông chuyển màu, anh đạp nhẹ chân ga, xe tiếp tục lăn bánh về trước.

Nguyễn Kiều còn đang đắm chìm vào câu nói nghỉ học kia mà vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Lâm Trạm chở Nguyễn Kiều đến bến tàu Ngọc Giang, trên xe có dẫn đường nên không sợ chạy sai hướng.

Khi xuống xe, cơn gió rét lạnh ở bờ sông quất vào mặt, Lâm Trạm đưa tay kéo Nguyễn Kiều qua, vùi đầu cô vào trong lòng mình.

Bên tai là gió sông gào thét, chóp mũi là mùi thuốc lá trên người Lâm Trạm hòa cùng hương chanh thanh mát quen thuộc.

Nguyễn Kiều chợt nhớ tới khi cô và Lâm Trạm chưa quen biết nhau được bao lâu, buổi tối mà anh chở mình đi hóng gió, đó là vào mùa hè năm ngoái, không, đã là… năm kia luôn rồi.

Cơn mưa vào đêm đó giống như trận mưa tạt mạnh lên cửa sổ vào ngày hôm qua, nhớ lại chợt cảm thấy tất cả đều rõ mồn một.

Mặt sông Ngọc Giang mênh mông, mùng tám tháng Giêng, bên bờ thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng pháo nổ, đây là vì tàu vận tải cát đá sắp khởi công, khai trương vào năm mới để đạt được nhiều may mắn, đến chỗ nào đều sẽ đầu xuôi đuôi lọt.

Bình thường Nguyễn Kiều thi thoảng có đi ngang qua Ngọc Giang, cũng có thể nhìn thấy các con thuyền lớn chạy trên mặt sông, chỉ là chẳng biết thế nào, lúc này Lâm Trạm lại có thể giới thiệu một cách quen thuộc với cô.

“Cha anh không có học hành gì cả, sinh ra ở một vùng nông thôn gần Nam Thành, trước đây ông từng nói với anh nhưng lại chưa bao giờ để ý tới.”

“Ông học xong cấp hai thì lang thang kiếm sống, không phải thành tích không giỏi, mà là không có tiền để đi học, lúc đó cũng không có giáo dục bắt buộc gì, sau đó quen biết mẹ anh ở phương Bắc, ừm… Câu chuyện hơi cũ rích xíu, chính là con gái của nhà có tiền chạy theo một tên nghèo nàn.”

“Họ trở về Nam Thành, lúc đó Ngọc Giang vẫn đang trong trạng thái chờ khai phá, không giống với bây giờ còn phải qua cửa kiểm soát của cục hàng hải, cha anh không có tiền nhưng lại là người to gan chí lớn, mượn tiền hùn vốn với người ta thuê một con thuyền.”

Nói đến đây, Lâm Trạm chỉ về phía con thuyền đang chạy trên mặt sông: “Chiếc thuyền này có tải trọng khoảng 3000 tấn, nhìn xem còn mới hay cũ mà tùy mức độ sử dụng, giá cả dao động trong khoảng từ 800 vạn đến 1200 vạn. Chiếc thuyền mà ban đầu họ mua là một cái rất nhỏ, tải trọng chỉ có 400 tấn, không có quen biết với xưởng cát đá nên khi thu hàng còn bị đè xuống 10% đến 15%.”

“Chỉ là dựa vào một chiếc thuyền nhỏ như vậy mà cha anh đi đến ngày hôm nay.”

Nguyễn Kiều nghe không hiểu những chuyện này lắm, chỉ nhìn theo hướng mà Lâm Trạm chỉ, từng động cơ thuyền lớn vang lên ầm ần, thong thả lướt đi trên mặt sông, trông rất hùng vĩ.

Nếu như cô nhìn kỹ thì trước khoang điều khiển của những con thuyền lớn đang chạy thong thả kia, trừ đánh số mở đầu “Ngọc 3” như thường lệ ra thì phía sau còn có một chữ “Lâm”.

Lâm Trạm hơi híp mắt lại, trông về phía xa: “Câu đầu tiên cha anh thường nói với anh là phải chăm chỉ học hành, ông nói người không có văn hóa sẽ thiệt thòi, phải đi rất nhiều đường vòng.”

“Đôi khi sẽ có người nịnh hót cha anh, còn có người sẽ nói học hành có ích lợi gì chứ, không học cũng không theo quy tắc nhưng có thể làm Thuyền Vương Ngọc Giang mà? Nhưng cha anh không nghĩ thế, ông nói ông quen biết một người không biết chữ nhưng lại rất giàu, bây giờ ký tài liệu mà tên mình cũng viết không xong, phải đi đánh con dấu, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là không học hành thì có thể sống tốt, nếu những người thông minh mà còn đi học thì sẽ sống càng tốt hơn.”

“Trước đây anh không để những lời này trong lòng… đến bây giờ muốn học cũng rất khó rồi. Cho nên, thay vì cứ tiếp tục sống như thế này, chẳng bằng nhân lúc bây giờ làm lại từ đầu.”

“Anh muốn nghỉ học, thi đại học một lần nữa.”

Tám chữ (*) cuối cùng này của anh không lớn lắm nhưng lại rất có khí phách chạm

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN