Vì cô ấy là con Mèo lai Cáo của tôi! | Đọc truyện ngắn hay tại webtruyenfree

Vì cô ấy là con Mèo lai Cáo của tôi!

Thể loại : NGÔN TÌNH | TÌNH CẢM - THỰC TẾ
Tác giả :
Lượt xem : 328

1. – Đồ đáng ghét. Tôi ghét anh! Chúng ta chia tay đi!
Cô bật khóc nức nở, đánh tay thùm thụp vào ngực anh. Anh khẽ nhăn mặt, kéo cô lại ôm chặt vào lòng, thì thầm:
- Đừng mà, Tiểu Di, anh với cô ấy thật sự không có gì cả.
Cô vẫn tiếp tục khóc, cố gắng vùng vẫy đẩy anh ra. Nhưng có làm thế nào Tiểu Di cũng không thể đẩy Gia Thiên ra được. Tức giận, cô cắn thật mạnh vào vai anh.
- Tiểu Di! Đau anh!
Gia Thiên nhất thời bị cắn, liền buông Tiểu Di ra. Cô cười hả hê, thích thú. Vẻ đau buồn, khóc lóc của cô một phút trước đã không cánh mà bay đi đâu mất. Tiểu Di thích nhất là được nhìn Gia Thiên lúc anh bị cô cắn hoặc cào. Vì lúc ấy sắc mặt anh sẽ rất khó coi, nhưng có phần vô cùng đáng yêu.
- Vậy nhé. Chúng ta đã chia tay nhau!
- Này, Tiểu Di!
Gia Thiên kéo tay Tiểu Di lại khi cô có ý định rời đi. Lập tức, anh bị cô cào vài phát vào tay. Những vết hằn đỏ dần dần hiện lên.
- Tiểu Di! Anh đã bảo là đừng cào và cắn anh nữa mà! Sao em giống mèo hoang vậy hả? – Gia Thiên hét lên, vẻ mặt cau có khổ sở.
- Hức, còn dám mắng em. Gia Thiên, anh giỏi lắm.
Nói rồi Tiểu Di đá mạnh vào chân của Gia Thiên khiến anh loạng choạng xém té. Chợt, một cái vỏ lon nước ngọt rỗng không biết từ đâu lăn tới. Gia Thiên đang loạng choạng thì đột nhiên vấp phải cái lon ấy, anh té huỵch xuống đất, những vũng nước mưa xung quanh lập tức bắn hết vào người anh. Thế là đi toi cái quần vừa mới mua rồi!
Tiểu Di lại được dịp ôm bụng cười. Cô cười nắc nẻ, khóe mắt còn ươn ướt. Thế chẳng phải là “cười ra nước mắt” đó sao?
- Tiểu Di! Em còn không mau đỡ anh dậy hả?
Gia Thiên nhăn mặt, quát khẽ. Cô gái này, thật là bất trị!!!
- Đi mà gọi Thiên Linh của anh đến mà đỡ anh dậy ấy. Anh với em chia tay rồi.

Tiểu Di vờ nghiêm mặt, hắng giọng nói. Cho đáng đời anh nhé. Ai bảo ở công ti dám lén cô ăn cơm của Thiên Linh đưa cho cơ chứ!
- Trời ơi, anh đã nói rồi. Anh và Thiên Linh không có gì, sao em lại không tin anh chứ?
- Chứ ai là người ăn cơm do cô ta nấu? Khuôn mặt còn lộ rõ vẻ hạnh phúc, trong khi hộp cơm em làm cho anh lại nằm yên trong cặp của anh. Là sao hả? Là sao? – Tiểu Di hét lên, khoanh hai tay nói.

Gia Thiên đứng dậy một cách bất lực. Anh lắc đầu ngao ngán, cả người giờ ướt đẫm nước mưa.
- Tiểu Di, nghe anh nói này. Đầu tiên, em không phải nấu cơm cho anh mà là cháo. Chính xác là cháo. Và anh cũng chưa từng thấy ai lại cho muối vào cơm như em cả.- Gia Thiên cười khổ, sau đó, anh nói tiếp.- Còn trứng cuộn, trời ơi, em cho anh ăn cả vỏ lẫn trứng sao? Anh không muốn đang húp cháo, thi thoảng lại nhai phải vỏ trứng đâu. Cả thịt kho nữa, Tiểu Di à, rốt cuộc là em cho bao nhiêu kí đường vào trong đấy vậy? Anh thực sự không ăn nổi cháo cùng với vỏ trứng và mật ong đâu. Em phải thông cảm cho anh chứ.
Khuôn mặt Tiểu Di trở nên đỏ gay gắt. Anh… anh… anh dám chê thức ăn cô làm, chê thậm tệ. Gia Thiên, đồ đáng ghét!!!
Tiểu Di trừng mắt, giơ tay lên, nhắm thẳng vào tay Gia Thiên để mà cào cấu. Anh đã biết trước là cô sẽ làm vậy, nên vội né sang một bên, sau đó nói tiếp:
- Tình cờ Thiên Linh đi ngang qua, thấy anh đang ăn một phần ăn khủng khiếp nhất thế giới, nên cô ấy mới rũ lòng thương mà chia sẻ cơm cho anh ăn cùng cơ mà.


- Aaaaaaaaaaaaaaaa Gia Thiênnnnnnnnnn, anh đứng lại đó cho emmmmmmmmmm!!!!!!!!!
Tiểu Di hét lên, sau đó đuổi theo Gia Thiên đang chạy ở phía trước. Anh vừa chạy, vừa quay lại đằng sau nhìn cô mà cười thích thú.
- Gia Thiên, cẩn thận!!!- Tiểu Di chợt dừng lại, khua tay loạn xạ mà hét lên.
Gia Thiên không hiểu chuyện gì cả. Chợt…
“Cốp…”
- Một…hai…ba… Ủa sao lại có nhiều sao dữ vậy nè? Trời còn sáng mà cũng có sao hả ta???
Gia Thiên đập đầu vào… cây trụ điện trên lề đường. Anh loạng choạng, rồi ngã phịch xuống đất, khuôn mặt vô cùng thảm thương. Còn Tiểu Di, cô đúng thật là Đệ Nhất Vô Tâm. Thấy vị hôn phu của mình bị đập đầu vào trụ điện mà lại ngã lăn quay ra vỉa hè cười nghiêng ngã. Vừa cười cô vừa đập tay xuống đất. Y hệt một đứa trẻ con vậy. Mọi người đi ngang qua ai cũng bị thu hút bởi hình ảnh một cô gái ngồi bệt xuống đường cười nắc nẻ, đối diện là chàng trai đang nhắn mặt lại, xoa xoa trán chỗ bị sưng tấy lên. Khuôn mặt anh đỏ lên, không biết là vì đau hay là vì giận cái cô gái mà trong tương lai sẽ trở thành vợ anh, thấy anh bị như vậy mà không đến giúp đỡ, ngược lại còn ngồi bệt xuống cả đất để cười. Trời ơi, Tiểu Di ơi là Tiểu Di, trông cô cứ như là một đứa con nít vậy. Vậy mà mỗi lần Gia Thiên trêu cô là con nít, cô lại tức giận lao đến mà cào cắn anh. Thật đúng là bó tay với cô mất!


Gia Thiên xoa đầu đứng dậy, tiến đến chỗ Tiểu Di đang ngồi cười. Anh chìa tay ra:
- Đứng lên nào, người ta nhìn kìa.
Tiểu Di khựng cười, ngơ ngác nhìn Gia Thiên. Cô khẽ ho khan vài tiếng, sau đó tự chống tay đứng dậy.
Phủi phủi đôi tay dính đầy bụi, Tiểu Di hất mặt, nói:
- Nè, tôi nói là tôi với anh chia tay rồi mà. Tôi đi đây! Hứ…
Gia Thiên không thể thốt nên lời nào. Anh lắc đầu ngao ngán, sau đó lặng lẽ đi theo Tiểu Di từ đằng sau.
- Di Di, đồ bất trị! Chờ xem, sau này cưới em về rồi, tôi “xử” em thế nào!
Gia Thiên lầm bầm, nhưng rồi nhìn bộ dạng ngúng nguẩy của Tiểu Di từ sau thì chợt cười khe khẽ. Cô gái này thực sự rất đáng yêu, lại trẻ con chết đi được. Cô như vậy thì mới là Bối Mẫn Di của anh được chứ!

2.
- Tiểu Di, nghe máy đi, nghe đi chứ…
Gia Thiên đi qua đi lại trong văn phòng của Giám Đốc, trên tay là chiếc điện thoại màu đen. Kể từ cái hôm Tiểu Di giận anh, cô ấy không thèm gặp anh, luôn trốn tránh anh. Gọi điện thì tắt máy, nhắn tin thì không trả lời. Anh đã nghĩ là có thể Tiểu Di chỉ giận hờn vu vơ thôi, không ngờ cô lại “ghen” đến như vậy.
- Tổng giám đốc. Cô người yêu bé nhỏ của anh lại giận hờn vu vơ sao?
Thiên Linh bước vào phòng, đặt tập kế hoạch phát triển công ty lên bàn, che miệng cười hỏi Gia Thiên.
- Ban đầu cứ nghĩ là cô ấy giận bình thường thôi. Không ngờ bây giờ lại còn không thèm trả lời điện thoại của anh. Đến nhà thì bị mẹ cô ấy đuổi ra vì tội dám làm cô ấy buồn. Aishhhh… chắc anh chết mất.- Gia Thiên bóp trán, nói một tràng.
- Chị dâu tương lai thật sự rất đáng yêu đấy.- Thiên Linh cười khúc khích nhận xét.
Gia Thiên chỉ biết lắc đầu cười khổ. Thiên Linh thực ra là em gái ruột của anh, vừa đi du học về được một tuần. Dạo gần đây Tiểu Di cũng ít đến nhà anh ăn cơm, nên mới không biết Thiên Linh là em ruột của Gia Thiên. Trời ơi, có chị dâu nào lại đi hờn ghen với cả em chồng của mình cơ chứ? Lại còn nghi ngờ Thiên Linh là thư kí riêng của Gia Thiên nữa đấy. Thiên Linh muốn trêu chọc Tiểu Di nên mới cấm Gia Thiên giải thích cho Tiểu Di nghe, nếu không cô sẽ đem cái bí mật ngàn năm không thể bật mí của anh kể lại cho Tiểu Di nghe. Bí mật đó vốn rất ghê gớm, ngoài mẹ và Thiên Linh ra thì không còn ai biết hết. Nên Gia Thiên đành ngậm ngùi yên lặng để cho cô em tinh nghịch của mình tiếp tục bày trò, chọc phá chị dâu của nó.
- Coi nào. Đàn ông các anh, chẳng biết cách làm phụ nữ nguôi giận gì hết. Có cần em chỉ bảo cho vài chiêu không?- Thiên Linh nháy mắt nói.
- Em nói đi. Chuyện này cũng là do em bày ra mà thôi. Giờ em mau chuộc lỗi đi!- Gia Thiên nhíu mày, giọng nói có phần trầm xuống.
- Này, lại đây. Em chỉ cách cho. Anh chỉ cần làm thế này…thế này…thế này…
Gia Thiên tiến đến, Thiên Linh ghé sát vào tai anh thì thầm, chỉ chỉ trỏ trỏ. Đôi mắt cô hấp háy, sáng lên liên tục, hơn nữa còn cười nghịch ngợm, để lộ cả hàm răng trắng bóng của mình. Gia Thiên chợt hốt hoảng:
- Nhưng anh không biết…
- Thì anh học đi. Nhanh lắm, em sẽ nhờ người chỉ cho. Ok không?- Thiên Linh vỗ vào vai anh trai mình, nói như đúng rồi ấy!
- Em có chắc là Tiểu Di sẽ…- Gia Thiên có phần ngập ngừng.
- Chắc chắn, em sẽ viết thư để dụ chị ấy. Em hiểu rõ tính cách của chị ấy mà, chắc chắn chị ấy sẽ đến giao đấu với “tình địch” của mình thôi.- Thiên Linh chắc nịch.
- Được rồi. Thế… trả công em bằng gì?- Gia Thiên nhíu mày, cười đểu nhìn em gái. Anh quá rõ cô em gái này của mình.
- Này, em đơn thuần chỉ muốn giúp anh và chị dâu thôi, sao lại nghĩ em như vậy chứ?- Thiên Linh vờ bĩu môi, gắt gỏng.
- À, thế thì quý hóa quá…
- Em muốn anh giới thiệu anh Minh Vĩ cho em.
Gia Thiên đang cười hài lòng vì lần đầu tiên Thiên Linh tử tế được như vậy thì liền bị cô cắt ngang, kết thúc câu nói là vài cái chớp mắt muốn… rụng cả lông mi của cô.
- Tôi biết ngay là cô sắp xếp kế hoạch sẵn rồi mà. Hừ!
- Thôi mà, em đã giúp anh rồi. Giờ đến lượt anh giúp lại em chứ.- Thiên Linh vờ nũng nịu, tay lay lay vạt áo sơ mi của anh mình.
- Thôi cái giọng đấy đi. Được rồi, anh sẽ giúp.
Gia Thiên khẽ hất tay Thiên Linh ra. Cô lắc lắc đầu, sau đó đứng dậy thì đôi cao gót của cô không nghe lời, khiến cô mất đà trẹo chân. Gia Thiên nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy cô, hai tay anh vòng qua eo cô, còn cô thì ôm chặt vào anh. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng Giám Đốc bị mở tung ra. Tiểu Di khuôn mặt tím tái vì tức giận khi nhìn thấy cảnh “thân mật” giữa hai người ấy. Hộp cơm trên tay cô bị cô tàn nhẫn ném xuống đất. Một dòng nước màu trắng chảy ra từ chỗ hộp cơm bị rơi trên sàn nhà.
- Trời ơi, Tiểu Di, em lại mang cháo đến bắt anh ăn đó sao?
Gia Thiên nhìn thấy thì vội vàng thốt lên, ý tứ đầy vẻ châm biếm khiến Tiểu Di nghe được tức phát khóc lên.
- Đồ đáng ghét Lâm Gia Thiên! Tôi trả anh cái nhẫn, không đính hôn gì nữa hết!
Tiểu Di tức giận, cởi nhẫn ra rồi ném về phía Gia Thiên, sau đó, cô vụt chạy ra ngoài, nước mắt lăn dài trên hai gò má.
“Gia Thiên, anh giỏi lắm. Được rồi, tôi sẽ chia tay anh thật cho anh xem!Đồ bịp bợm, đồ dối trá, đồ đáng ghét!”, Tiểu Di giận vô cùng, vừa chạy vừa đưa tay quệt dòng nước mắt.
Ở trong phòng, Gia Thiên nhận ra mình lỡ lời liền chạy theo Tiểu Di. Còn Thiên Linh thì bước đến chỗ hộp cơm mà Tiểu Di vứt xuống đất, lật lật tấm vải bọc hộp cơm ra, cô lắc đầu cười khổ:
- Anh trai à, lần này chị dâu mang “nước vo gạo” đến cho anh rửa mặt chứ không phải là đồ ăn trưa. Chậc, em nghĩ là suốt quãng đời còn lại sau này, anh không bị người ta đấm gãy răng thì vẫn phải ăn cháo, húp nước vo gạo dài dài rồi. Haizzzz….
Thiên Linh nói rồi cười to. Chị dâu cô, thực sự rất thú vị.
Buổi trưa hôm đó, trời mát mẻ,có chút nắng nhẹ. Những tia nắng nghịch ngợm nhảy nhót trên bệ cửa sổ như đang ca hát, vui đùa.
3.
Mặt trời đã lên cao, báo hiệu cho việc bắt đầu một ngày mới, một ngày nắng đẹp dịu dàng. Tiểu Di thức dậy, vươn vai khẽ ngáp vài cái. Sau đó cô ngồi dậy, vén tấm rèm cửa sổ sang một bên, nhìn bầu trời qua tấm kính cửa sổ.
- Oa, nắng đẹp quá đi mất!
Tiểu Di cười thích thú, chợt, nụ cười của cô vụt tắt khi thấy một cô gái đang đứng trước cổng nhà mình. Thiên Linh sao? Cô ta đến đây làm cái quái gì chứ? Dường như là Thiên Linh đã đứng ở đó từ sáng sớm rồi.
Như nhận ra được sự có mặt của Tiểu Di, Thiên Linh ngước mắt lên tầng ba nhìn. Thấy Tiểu Di thì cô lập tức huơ tay vẫy vẫy.
- Xì… làm như thân thiết lắm ấy.
Tiểu Di nhíu mày, bỗng điện thoại của cô vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.
“Này tình địch, xuống đây chút nào. Tôi có chuyện muốn nói!”
- Là Thiên Linh sao? Quái thật, sao cô ta lại biết số điện thoại của mình chứ? Hừ, chắc là tên Gia Thiên mê gái ấy đã đưa cho cô ta. Đáng ghét thật!
“Không việc gì mà tôi phải xuống gặp cô, ple >:P”
Thiên Linh bật cười khúc khích khi nhận được tin nhắn phản hồi của Tiểu Di. Đã lớn rồi, sao cô ấy vẫn còn dùng mấy cái “icon” cảm xúc vậy chứ. Thật đúng là trẻ con.
“Cô sợ tôi hả? Không dám giành lại anh Gia Thiên à? Có giỏi thì xuống đây, tôi với cô cạnh tranh công bằng, ok?”
“Chả có gì phải sợ. Hừ, xuống thì xuống, tôi mà sợ cô chắc >:P”
Đọc xong tin nhắn, Thiên Linh cười sung sướng, vậy là kế hoạch đã bắt đầu đi theo ý muốn của cô rồi. Phải công nhận một điều, Tiểu Di quả là một đứa con nít rất dễ bị khích!
Đúng năm phút sau, Tiểu Di trong bộ đầm màu trắng, mở cửa bước ra ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt khiêu khích của Thiên Linh, cô thật tức chết mất!
- Tôi còn nghĩ là cô không dám xuống cơ!
- Cô nói nhiều quá. Muốn gặp tôi làm gì? Nói đi.
- Cái này, cho cô.
Thiên Linh chìa ra một bức thư màu hồng, đưa cho Tiểu Di.
- Cái gì thế?- Ánh mắt Tiểu Di lướt qua bức thư màu hồng của Thiên Linh.
- Thư thách đấu với cô. Giờ tôi phải đi đến công ty đây. Ây da, không biết anh Gia Thiên đã ăn sáng chưa nữa?
Nói rồi Thiên Linh ngúng nguẩy bỏ đi, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc. Tiểu Di tức giận vô cùng, bức thư màu hồng xém chút nữa thì bị cô xé đi. Tiểu Di ném ánh mắt giết người về phía Thiên Linh, sau đó mở bức thư ra xem.
“Này tình địch. Sáng mai, 7h30, hẹn gặp cô tại thảm cỏ Xanh ở công viên Lâm Gia. Nhớ đến đúng giờ nhé, ai không đến sẽ là con rùa rụt cổ!~
Thiên Linh”
Công viên Lâm Gia? Đó chẳng phải là công viên thuộc quyền quản lí của nhà Gia Thiên sao? Không ngờ cô ta lại dám chọn chỗ ấy để thách đấu. Hừ, đến thì đến, sợ gì chứ.
Dứt suy nghĩ, Tiểu Di định quay vào trong nhà thì chợt khựng lại.
- Quên mất, còn có việc phải làm!
Nói vừa xong, Tiểu Di cầm bức thư màu hồng kia xé thành từng mảnh, từng mảnh nhỏ. Vừa xé vừa cười khúc khích, trông “điên” vô cùng.
Từ đằng xa, thấp thoáng bóng dáng của một nam một nữ.
- Biết ngay là cô ấy sẽ xé bức thư đó mà. Đúng là con Mèo lai Cáo!- Gia Thiên lắc đầu ngán ngẩm.
- Chị ấy dễ thương quá! Không ngờ là chị dâu em lại đáng yêu như vậy.- Thiên Linh ôm bụng cười.
- Em thôi đi, vậy mà dễ thương sao? Có mà là dễ sợ đó.- Gia Thiên rùng mình.
- Thế sao anh yêu chị ấy?
- Vì cô ấy là Mèo lai Cáo của anh, của riêng anh mà thôi.- Gia Thiên mỉm cười, nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng dưới giàn hoa giấy, đang hí hửng mà xé bức thư, đôi môi hồng hào cứ thi thoảng lại cong lên. Đó thực sự mới đúng là vợ của anh. Đáng yêu, trẻ con, ngây ngô và thi thoảng có chút “hâm hâm” như vậy.
4.
Sáng hôm sau, Tiểu Di dậy từ rất sớm. Đúng 6h30 cô đã thức dậy, làm vệ sinh cá nhân xong hết rồi mặc một chiếc đầm ren màu trắng tay lỡ, chiết eo, phần dưới ngắn ngang đầu gối, khá là rộng. Cô cột hết tóc lên, ngán ngẩm nhìn tủ quần áo. Không có lấy một cái quần, chỉ toàn là đầm và váy. Nên cô đành phải chọn chiếc đầm ren này vậy, vì nó rộng nhất, nếu có xảy ra đánh nhau, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.
- Í hí hí hí hí!~
Tiểu Di tự dưng bật cười khúc khích, sau đó chạy xuống bếp, lấy đồ nghề để đi đánh ghen!
- Chảo này, nĩa này, muỗng này, đũa này, nồi này,…
Tiểu Di hí hửng cho hết những thứ mình tìm được vào một cái bao lớn. Cô chợt khựng lại khi nhìn thấy bộ dao mẹ mới mua. Sau đó lắc đầu nguầy nguậy.
- Không. Không được chơi dao! Mẹ dặn không được chơi dao.
Tiểu Di rùng mình, sau đó thu gom “đồ nghề”, bước ra khỏi nhà. Lúc này là đã 7h rồi.
Tại công viên Lâm Gia, 7h15’
Tiểu Di hai tay xách hai bao đồ lỉnh kỉnh, tướng đi hùng hổ vô cùng. Cô vừa đi vừa nhảy chân sáo, vẻ mặt đầy tự tin. Những người lớn đi tập thể dục buổi sáng thấy một cô gái mang đầm ren, hai tay là hai bao đồ nấu nướng vừa đi vừa hát thì lắc đầu nhìn, sau đó tự hỏi nhau liệu hôm nay ở công viên này có tổ chức cuộc thi nấu nướng gì không.
- Thảm cỏ Xanh nằm ở đâu nhỉ?
Tiểu Di ngó tới ngó lui, cô vốn là một con bé mù đường, làm sao có thể tìm ra địa điểm thách đấu bây giờ? Cô đưa tay lên trán, những tia nắng trong veo bắt đầu phủ xuống công viên. Nắng dịu dàng, đầm thắm, không hề gay gắt một chút nào. Nắng như đang hát, chào đón một ngày trọng đại. Tiểu Di bước đi theo quán tính, chợt, cô reo lên:
- A, kia rồi!
Từ đằng xa, một gò đất cao nhô lên, lọt vào tầm mắt của Tiểu Di. Một tấm bảng đầy màu sắc viết ba chữ “Thảm cỏ Xanh” có hình mũi tên chỉ vào. Cô cười một cái rõ tươi, sau đó chạy nhanh đến.
“Loảng xoảng…”
Hai túi đồ trên tay Tiểu Di rơi xuống đất khi cô vừa đặt chân đến “Thảm cỏ Xanh”, những đồ vật trong bao rơi xuống, tạo ra những thứ âm thanh khó chịu.
Bầu trời trong xanh,
Những tán cây rì rào, đung đưa theo nhịp gió
Ánh nắng tưng bừng nhảy nhót trên thảm cỏ xanh mượt
Một cây piano màu trắng đặt bên cạnh một cái cây cao
Sợi dây thừng gắn theo những tấm ảnh chụp một đôi nam nữ, treo từ đầu dây này sang đầu dây kia
Những quả bóng bay đủ màu rải rác xung quanh thảm cỏ
Chong chóng gió xoay liên hồi, xoay theo nhịp tim của Tiểu Di
Gia Thiên ngồi đó, trong bộ vest màu trắng, nhìn Tiểu Di cười nhẹ nhàng.
Anh như chàng bạch mã hoàng tử, nụ cười toả nắng ấm áp vô cùng…
Từng giai điệu piano vang lên, Gia Thiên khẽ nhắm mắt, cất cao giọng hát.
Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, khẽ mân mê mái tóc Tiểu Di
Gấu váy của cô khẽ tung bay trong gió…
Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ
Có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ
Và anh như thêm ngu ngơ vẩn vơ từ ngày mà em tới
Em mang cho anh bao yêu thương và một cuộc sống mới
Cứ lớn thêm từng ngày
Cứ vấn vương từng ngày
Những giây phút ta gần bên nhau…
Này em…niềm hạnh phúc trong anh là được nắm đôi tay nhỏ bé… của em
Hãy giữ mãi nụ cười ấy nhé…
Và ngàn lời yêu trong anh như tia nắng mai
Đang chờ đợi một ngày nào bình minh tới
Là khi em hé môi cười
Bao giây phút tuyệt vời
Mang ánh sáng cho tâm hồn anh
Một điều nguyện ước là dù ngày mai cách xa
Tình yêu đó sẽ vẫn mãi trong tim ta
Một bài hát dành tặng chẳng nói lên tất cả
Nhưng anh hứa…sẽ mãi hát vang câu ca!
Hứa sẽ mãi mãi luôn quan tâm bên em
Dù bao sóng gió vòng tay ấy luôn dành trọn…
Cho em…
Người dấu yêu…
Gia Thiên hát, giọng anh trầm và ấm. Những ngón tay thon dài của anh lả lướt trên những phím đàn piano. Gia Thiên… anh ấy biết đàn từ lúc nào vậy chứ? Tại sao cô lại không biết? Lúc trước cô từng nằng nặc đòi Gia Thiên học đàn, sau này đàn hát cho cô nghe nhưng anh nhất quyết không chịu. Vậy mà bây giờ, anh ngồi đó, tạo ra những giai điệu thật ngọt ngào và ấm áp…
Tiểu Di đưa mắt nhìn xung quanh, những quả bóng bay, những chiếc chong chóng đủ màu sắc rực rỡ dưới ánh nắng. Kia nữa, trên những tán cây rải rác những tấm ảnh cô vào Gia Thiên chụp chung từ lúc họ quen nhau đến bây giờ. Cả sợi dây thừng nhỏ nhắn, nối hai đầu vào hai cái cây. Trên đó là những miếng kẹp giấy đủ hình thù dễ thương, đầy màu sắc, kẹp những tấm ảnh hai người ôm nhau cười đùa, cả lúc Tiểu Di ăn kem bị dính ra miệng, Gia Thiên đã dùng tay lau cho cô. Nhiều, nhiều lắm. Những tấm ảnh đó, chụp những khoảng khắc cô và anh tự nhiên nhất. Anh đã thuê người chụp sao? Là từ bao giờ chứ? Giọng hát ngọt ngào của Gia Thiên cứ cuốn lấy tâm trí Tiểu Di. Lời bài hát, cứ như là được viết ra để dành tặng cho riêng cô vậy. (A/N: Fan Hoàng Tôn đừng ném đá tác giả =]])
Những kỉ niệm từ ngày đầu tiên quan nhau của hai người lần lượt ùa về. Toàn là những kỉ niệm đầy nụ cười hạnh phúc. Thảm cỏ xanh mượt rì rào, những tán cây đung đưa trong gió, tạo ra những âm thanh xao động nghe vui tai vô cùng.
Một giọt nước mắt hạnh phúc tuôn rơi trên đôi gò má hồng hào của Tiểu Di.
Bản nhạc cuối cùng cũng kết thúc. Gia Thiên đứng dậy, từ từ tiến đến chỗ Tiểu Di. Anh khẽ lau nước mắt cho cô, sau đó quỳ xuống, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp màu hồng bằng vải nhung.
- Tiểu Di, hôm trước em trả anh chiếc nhẫn này. Bây giờ, anh muốn được tự tay đeo nó lại cho em. Em có đồng ý chứ? À đúng rồi, cho dù em có không đồng ý thì anh vẫn sẽ đeo cho em thôi. Em không có quyền từ chối!- Gia Thiên nói, rồi bật cười.
- Anh… anh dám cưỡng ép em!- Tiểu Di nhăn mặt, tuy nhiên, nụ cười vẫn được cô đặt trên môi.
- Anh không có!- Gia Thiên cười nhẹ, giải thích.
- Sao anh không đi lấy cái cô Thiên Linh ấy! Cô ấy sẽ nấu ăn ngon cho anh, chăm sóc tốt cho anh, yêu thương anh nhiều hơn em. Thiên Linh vừa xinh đẹp, lại tài giỏi trong tất cả mọi việc… Làm sao… em bằng cô ấy được chứ?- Nói đến đây, một giọt nước mắt lại lăn trên má Tiểu Di. Cô cảm thấy tủi thân, bản thân thật ngốc nghếch, con nít, không bằng một góc của Thiên Linh.
- Nhưng cô ấy không phải là Mèo lai Cáo của anh. Mãi mãi không thể trở thành Mèo lai Cáo của anh được! Và trên hết, Thiên Linh là em gái ruột của anh, mèo hoang ạ!- Gia Thiên giải thích, rồi bật cười.
Tiểu Di ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó liền khóc nấc lên vì hạnh phúc. Những lời nói của anh như đánh vào chỗ nhạy cảm nhất trong trái tim cô. Mà có lúc nào cô không nhạy cảm cơ chứ?
Gia Thiên nâng đôi tay bé nhỏ hồng hào của Tiểu Di lên rồi dịu dàng lồng chiếc nhẫn lại vào tay cô. Anh khẽ mấp máy bờ môi:
- Từ nay, đây sẽ là vật thay thế anh ràng buộc em, chứng minh rằng em là hoa đã có vườn. Bối Mẫn Di, em phải nhớ rằng, em mãi mãi là vợ anh, là Mèo lai Cáo của anh. Giờ thì hiểu rồi chứ?
- Em…
- Cấm thắc mắc, không ý kiến.- Tiểu Di định nói gì đó thì bị Gia Thiên ngắt câu.
Anh đứng dậy, ôm chặt cô vào lòng. Cả hai đều nở một nụ cười hạnh phúc vô cùng.
- Có điều… Từ nay em đừng bắt anh ăn cháo nữa nhé?
Không khí đang lãng mạn chợt bị câu nói của Gia Thiên cắt đứt. Tiểu Di cào mạnh vào bên má trái anh, sau đó đẩy anh ra. Khuôn mặt cô ửng đỏ, tỏ vẻ giận dỗi, khoé mắt lại dần trở nên mọng nước. Gia Thiên thấy vậy vừa ôm má vừa vội vàng nói lại:
- Anh chỉ đùa thôi. Từ nay, anh muốn được ăn cháo em nấu, trứng cuộn cả vỏ do em làm, cả thịt mật ong của em nữa. Anh muốn ăn hết. Và em đừng lo, vì anh sẽ đi học nấu ăn để nấu cho em những bữa ăn thật ngon, chăm sóc cho em thật chu đáo. Anh cũng sẽ đi học piano để được đàn hát cho em nghe mỗi ngày. Những gì em muốn, dù có khó khăn đến mức nào anh đều chấp nhận. Chỉ cần, em luôn ở bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh mọi lúc anh cần em. Vậy là đủ lắm rồi.
Nước mắt tưởng như đã ngừng rơi lại một lần nữa lăn dài trên gò má Tiểu Di. Gia Thiên nói tiếp:
- Cả đời này, hạnh phúc nhất là anh được gặp em và yêu em. Em là món quà mà Thượng Đế đã gửi xuống cho anh. Nhất định anh sẽ tôn trọng, bảo vệ, chở che và yêu em cả đời, không bao giờ để em cảm thấy buồn hay lạc lõng đâu. Tiểu Di, anh yêu em!
Tiểu Di khóc oà lên vì hạnh phúc. Anh không biết rằng, chính anh mới là món quà mà Thượng Đê ban tặng cho cô. Còn cô, cô chỉ là một cô gái phiền phức mà thôi.
Chợt một bức ảnh từ đâu bay đến, sượt qua người Tiểu Di. Cô tò mò rồi đi đến nhặt bức ảnh đó lên. Gia Thiên nhíu mày nhìn theo hình dáng nhỏ nhắn của Tiểu Di, bỗng thấy người cô rung lên bần bật, cười to thành tiếng. Gia Thiên nghiêng đầu khó hiểu, nhưng rồi anh lại phát hiện thấy Thiên Linh, Minh Vĩ cùng đám bạn đã giúp anh dàn dựng cảnh tỏ tình này đang lăn ra thảm cỏ mà cười nghiêng ngả, thấp thoáng ở phía đằng sau kia. Như đoán được điều gì đó, Gia Thiên mặt đỏ tía tai, tiến đến chỗ Tiểu Di, giật tấm ảnh trên tay cô.
“Lâm Gia Thiên, 5 tuổi. Kỉ niệm lần đầu tiên thăm trang trại của ông bà ngoại ở Sydney. BỊ NGÃ RÁCH QUẦN!”
Mặt sau của tấm ảnh là dòng chữ nghiêng nghiêng khó đọc của mẹ Gia Thiên. Còn tấm ảnh… đó chính là tấm ảnh bí mật của đời anh, tấm ảnh vốn chỉ có ba người biết. Và giờ thì ai cũng biết hết cả rồi! Tấm ảnh một chú bé té xuống đất, giữa vũng đất màu nâu nhếch nhác, khuôn mặt chú bé dính đầy đất bùn, còn quần thì bị rách, mông của chú bé lộ ra ngoài. Sự thật vốn đau lòng. Chú bé trong tấm ảnh, chính là Gia Thiên.
Tiểu Di ngồi bệt xuống đất mà ôm bụng cười. Đám người nấp ở sau lùm cây kia cũng cười như nắc nẻ. Chỉ có Gia Thiên, đứng giữa thảm cỏ, tay vò nát bức ảnh chết tiệt kia, xé nó ra thành từng mảnh! Khuôn mặt anh đỏ gay gắt, không biết là vì tức giận hay là xấu hổ nữa.
- Thiên Linh!!!! Em giỏi lắm!!!!!
Gia Thiên quát lên, ném ánh mắt tức giận về phía Thiên Linh. Như cảm nhận được mùi nguy hiểm, Thiên Linh ngừng cười, sau đó cùng cả đám Minh Vĩ chạy về phía Tiểu Di.
- Chị dâu, mau chạy thôi. Anh Gia Thiên lại lên cơn nữa rồi!
- Gia Thiên, chạy từ từ thôi nhé. Kẻo lại bị… rách quần nữa bây giờ!
Minh Vĩ cũng lên tiếng, hùa theo. Rồi cả đám lại cười, vừa cười vừa chạy tán loạn, đằng sau là Gia Thiên đang trừng mắt đuổi theo. Náo nhiệt và ồn ào vô cùng.
Trên thảm cỏ xanh mượt, có những tia nắng lấp lánh trong veo, những giọt sương còn đọng lại. Tiếng cười đùa giòn tan vui vẻ của tất cả mọi người vang vọng đến bầu trời xanh. Hôm nay, là một ngày hạnh phúc!
Tác giả: Vi An (cao.gia.lai.ho.ly)
Chưa có ai yêu thích truyện này!


 TRUYỆN CÙNG TÁC GIẢ

 BÌNH LUẬN TỪ FACEBOOK