[12 chòm sao] Huyền Thoại - Chương 14: Tai nạn liên tiếp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


[12 chòm sao] Huyền Thoại


Chương 14: Tai nạn liên tiếp


Bạch Dương bị ánh nắng mặt trời chiếu vào làm tỉnh giấc, y nhíu nhíu đôi mày thanh tú, đôi mắt ngọc bích nhuận nước mở ra. Cơn choáng váng ập đến khiến y khẽ rên một tiếng nhức nhối.

“Em tỉnh rồi?”

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Bạch Dương ngơ ngác ngẩng đầu. Một thân ảnh tóc vàng quen thuộc chiếu vào đôi mắt. Y giật giật khóe môi, đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, nhận ra đây chẳng phải phòng của Xử Nữ và y lúc trước?!

Rõ ràng sáng nay còn ở trong phòng mình mới chuyển đến ngủ ngon lành, thế nào bị người bế đi mà hoàn toàn không hay biết?

Xử Nữ nhìn ra quẫn bách trên mặt y, cũng không nói gì, tay nâng bát cháo đặt lên tủ đầu giường. Bạch Dương nhìn động tác của hắn, lặng yên hất chăn xuống giường muốn rời đi.

“Em đi đâu?” Xử Nữ mạnh mẽ kéo tay y lại, trong giọng nói mang theo bất đắc dĩ hỏi.

“Về phòng. Làm phiền anh chăm sóc rồi.” Y nói xong muốn thoát khỏi bàn tay của hắn, nhưng giùng giằng mãi không thoát được còn bị người đè về lại giường.

“Phòng nào? Đây là phòng của em!”

“Đó là trước đây! Không phải anh đuổi tôi đi rồi hả?” Bạch Dương vừa tức vừa bực quát, tay chân vẫn chống cự muốn chạy.

Xử Nữ thở dài một hơi, con cừu này thế mà lại thù dai như thế, thật sự vác vali đổi phòng khác, hại hắn tốn thời gian đi tìm một phen, dọn hết đồ đạc của người về.

“Em vẫn còn giận?”

Bạch Dương quay đầu không thèm nhìn.

Hắn lại thở dài, “Được rồi, đừng giận nữa. Lần trước còn không phải do tôi lo em lại đổ bệnh sao?”

“. . .” Vẫn không thèm nhìn.

Xử Nữ cắn răng, đưa tay nắm cằm Bạch Dương để y nhìn mình, chậm rãi đặt một nụ hôn lên đôi môi vì bệnh mà hơi nhợt nhạt của y, “Tôi xin lỗi.” Nói xong còn cưng chiều nựng má y, dáng vẻ thập phần hối lỗi.

Bạch Dương khịt khịt mũi, nhìn hắn mím môi ngại ngùng. Người có thể khiến hắn xuống nước nói xin lỗi cũng chỉ có Bạch Dương y thôi. Gương mặt hơi trắng bệch vừa rồi nhuộm một tầng đỏ ửng, y cũng không giùng giằng nữa, trong đầu nghĩ hắn sớm xin lỗi không phải tốt à, y sẽ không mất tiền đổi phòng rồi.

Xử Nữ thấy người không kháng cự nữa liền vui vẻ trong lòng, chỉnh lại mái tóc tím mềm hơi rồi của y. Sau đó buông Bạch Dương ra, cầm lấy bát cháo trên bàn đưa trước mặt y, ôn nhu nói, “Mau ăn đi, còn uống thuốc.” Xoa xoa mái tóc tím của y, rồi quay người về phía bàn làm việc tiếp tục công việc.

Nhìn một đống giấy tờ xếp thành núi trên bàn, hẳn mấy ngày nay hắn rất bận bịu, vậy mà còn muốn tự chăm sóc y, tức giận vương ít lại trong lòng cũng tiêu tán sạch. Nhìn bát cháo trong tay, ngoan ngoãn chậm rãi ăn.

Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Xử Nữ dừng động tác trên tay, chậm chạp nghe điện thoại. 

Đầu dây bên kia, thanh âm trầm thấp lo lắng của Sư Tử cất lên: “Xử Nữ, có chuyện rồi, kết giới phía Tây học viện bị thủng.”

Xử Nữ nghe xong liền cau mày, “Tôi lập tức đến.”

Hắn cúp máy, Bạch Dương thấy hắn vội vã cầm áo khoác rời đi, bản thân cũng đứng dậy muốn đi theo, “Tôi cũng đi.”

Xử Nữ đặt tay trên nắm cửa, quay người lại, “Em ở yên trong phòng cho tôi.”

Bạch Dương vẫn kiên quyết, với tay lấy áo, “Tôi không sao… á”

Y chưa kịp nói xong, cơ thể đã bị người ta bế lên mạnh mẽ đặt về giường, Xử Nữ không vui cất giọng đầy đe dọa, “Tôi nói ở trong phòng, uống thuốc nghỉ ngơi cho tôi. Đừng bắt tôi phải lập kết giới nhốt em lại.”

“. . .”

Chỉ biết bá đạo dọa người!

*

*

Xử Nữ cùng Sư Tử lặng lẳng nhìn lỗ hổng trên kết giới, từ lỗ hổng nhìn ra đây rõ ràng có kẻ cố ý phá. Đã vậy, năng lực của kẻ này không hề tầm thường, ra tay phá kết giới vậy mà không người phát hiện. Lỗ hổng kết giới đang càng lúc càng rộng ra nếu không phải Sư Tử ngang lúc đi qua thì quả thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Cậu phát hiện chuyện này lúc nào?” Xử Nữ mặt không biểu tình hỏi.

“Phát hiện liền gọi cậu ngay.” Sư Tử nhìn lỗ hổng đã tương đối lớn, hít sâu một hơi, cau chặt mày kiếm.

Xử Nữ đi lên, chạm qua lỗ hổng, sau đó không nói một lời lặng lẽ vá kết giới. Sư Tử ở một bên xem, không dám mở miệng làm phiền. Anh đang sợ có kẻ nào đó đã xâm nhập được vào học viện, nếu đó là một trong trụ cột Minh giới vậy không phải rắc rối hay sao?

Sư Tử đứng đó suy nghĩ rất nhiều, gần nửa tiếng sau, mắt thấy Xử Nữ đã tạm vá xong kết giới, anh mới cắn cắn móng tay hỏi, “Giờ làm sao? Nên báo cho hiệu trưởng không?”

“Đừng!” Xử Nữ dứt khoát từ chối, ánh mắt như đao nhọn nhìn về phía xa xa, “Không được báo chuyện này, chúng ta âm thầm điều tra.”

Sư Tử nghiêng đầu nhìn hắn, muốn tìm ra điều gì trên người hắn, nhưng Xử Nữ xưa nay rất ít khi biểu hiện cảm xúc ra ngoài, hắn suy nghĩ gì cũng không ai có thể đoán ra được, “Xử Nữ, gần đây cậu rất lạ? Liên tục chống lại hiệu trưởng.”

Xử Nữ nghe vậy, nhếch môi một cái không có ý định phản bác lại. Sư Tử cho rằng đây chính là ngầm thừa nhận đi. 

Haizz, trước là chuyện trụ cột Minh giới đột ngột xuất hiện, sau chuyện kết giới học viện bị phá, đều là chuyện lớn đó! Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây, Xử Nữ?

“Trên đây lưu lại dấu tích của nguyên tố Ám. E rằng xuất phát từ Minh giới. ” Xử Nữ không nhanh không chậm mở miệng, ngẩng đầu nhìn sắc trời xanh thẳm không gợn mây. Bướm bướm thả phấn tiên bay qua những bông hoa rực rỡ, dịu dàng hạ cánh trên vai hắn. Nhưng đậu chưa được một giây, nó như bị hoảng sợ lập tức đập cánh bay đi.

Sư Tử không cảm thấy quá kinh ngạc, điều này hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.

Xử Nữ xoay người hướng về phía ký túc xá, vừa đi vừa nói: “Cậu đến Đấu Kỹ Trường nói với mấy người kia, bảo họ đề cao cảnh giác. Nhớ kỹ, đừng kinh động đến ông ta.”

“Ò.” Sư Tử gật đầu đồng ý, một bộ dáng tuân lệnh. Cậu là chủ tịch, cậu lớn nhất, cậu nói làm gì thì làm cái đó.

“Ê, còn cậu?”, Sư Tử đã muốn nhấc chân đến Đấu Kỹ Trường, lại nhớ ra gì đó, vội hỏi lại.

Xử Nữ bình bình thản thản nhún vai, hắn đứng nghiêng về phía Sư Tử, mái tóc vàng dài bay lên trong gió che đi biểu cảm trên mặt hắn. “Đương nhiên là đi xử lý công việc.”

*

*

Giữa Đấu Kỹ Trường huyên náo, đám người Song Sinh đang đứng nói chuyện phiếm. Cự Giải đặc biệt để ý, Song Sinh cứ nói được hai câu là lại tia ra chỗ đám Song Tử, nói ánh mắt giống muốn giết người thực sự không quá. 

Mà Song Tử bên kia cũng thỉnh thoảng liếc mắt về bên này. Điều này khiến anh không thể không nghĩ có phải vì chuyện hộp quà kia mà hai anh em nhà này trở mặt đó chứ. Nghĩ nghĩ, ánh mắt Song Tử không bình thường lắm, nó quá ôn nhu, quá yêu chiều. Nhìn vẻ mặt kia của Song Tử, Cự Giải không khỏi rùng mình một cái, cây đại thụ có cái biểu tình nhìn thật không quen mắt!

Song Sinh cũng không phải đang liếc xéo ông anh Song Tử của mình, cậu nhìn là nhìn hôn phu của Nhân Mã – Ma Kết học trưởng kia kìa. Mấy ngày trước cậu biết chuyện kinh thiên này từ Nhân Mã, một cuộc hôn nhân sắp đặt? Đùa cậu chắc, thời đại nào rồi cơ chứ!!  Nghe ngữ khí kể chuyện của bạn thân, có vẻ Nhân Mã không ưa anh ta. Song Sinh cậu hình như bị triệu chứng “lây ghét”, Nhân Mã không thích Ma Kết học trưởng này, cậu cũng nhìn anh ta không vừa mắt. Mặc kệ anh ta là người thế nào, Nhân Mã ghét thì cậu cũng ghét, miễn bàn lý do đi!

 Song Ngư cũng để ý thấy, chỉ nghĩ đơn giản: anh em cãi nhau, chuyện thường ấy mà. Cái khiến cậu để tâm là cái con cua xám này, miệng nói không quan tâm nhưng lúc nào cũng liếc mắt nhìn người ta là cái ý gì?! Rồi còn thỉnh thoảng hỏi thăm người đó ở đâu, đang làm gì? Không quan tâm theo kiểu đặc biệt hả??

Song Ngư đang mải suy nghĩ, tay nắm quyền kêu răng rắc dọa Cự Giải đang ngay sát bên hoảng sợ một phen, luống cuống gọi: “Song Ngư?”

Song Ngư nghe tiếng gọi, cũng không quay sang, dùng ánh mắt sắc nhọn lườm Cự Giải, không nói một lời. Cự Giải thấy Song Ngư như vậy, âm thầm nuốt nước bọt, căng chặt da đầu, có phải anh lại làm gì chọc cậu tức giận, mím môi không biết làm sao, “Sao…sao vậy?”

Song Ngư không trả lời, lườm anh một hồi rồi thu lại ánh mắt. Cậu không biết mình bị làm sao, cứ khó chịu, rồi cảm giác sợ hãi gì đó như hiện như ẩn trong lòng, có lúc muốn đi mắng người lại nhớ giữa hai người ngoài bạn bè thì đâu có gì, có quyền gì ngăn cản người ta thích ai đó, uất ức không nói lên được. Song Ngư hít sâu một hơi, chấn tỉnh tinh thần, khô khốc nói: “Không sao.”

Cự Giải đưa tay kéo góc tay áo người, người lại dứt khoát giựt ra không để ý đến anh. Cự Giải bỗng cảm thấy tủi thân, thế này mà nói không sao, lo lắng nhìn bóng lưng cậu, gãi gãi mái tóc xám đến rối, nghĩ xem làm sao dỗ người đây?

Phía Nhân Mã, y nhàm chán không chuyện, nhìn sang Cự Giải khó xử gọi tên Song Ngư, đáp lại chính là sự im lặng của đối phương, buồn cười cất bước đi đến, huých khuỷu tay Cự Giải thầm thì: “Cậu lại nghịch dại gì rồi?”

Cự Giải nhìn Song Ngư, sau đó đau khổ lắc đầu nhìn Nhân Mã, “Tôi không có biết…”

“Coi chừng!!!”

“Cẩn thận!!!”

Hai tiếng hét đồng loạt vang lên, Nhân Mã giật mình nhận ra là tiếng của Song Sinh và…y vừa nghĩ vừa quay đầu, nhưng tình cảnh trước mắt lập tức cắt đứt mạch suy nghĩ của y. Hàng chục vòng xoáy màu xanh liên tiếp hướng mấy người y tấn công, tốc độ nhanh khó lường.

Tránh không kịp!

“Nhân Mã!”

Ngay lúc y nghĩ xong rồi, một vòng tay mạnh mẽ tóm lấy tay y, trong giây lát y liền ngã vào trong lòng ai đó, nhanh chóng thoát khỏi đòn tấn công kia.

Cự Giải cũng thấy đòn tấn công kia hướng về phía này, đồng tử màu tím thốt nhiên thu lại, không kịp nghĩ nhiều ôm lấy Song Ngư tránh ra xa. 

Bụi đất bay mù mịt, cả Đấu Kỹ Trường đã ồn ào giờ còn ồn ào hơn, cả trăm học viên đều nhìn về phía này.

“Mã Mã, A Ngư, Cự Giải, ba cậu có sao không?” Song Sinh cũng đứng gần ngay nơi bị tấn công, cũng may cậu tránh nhanh, chỉ ngã nhào trên mặt đất, con ngươi màu xanh biển hoảng sợ nhìn về phía sau bụi đất mù mịt tìm kiếm câu trả lời của bạn mình.

Một lát sau, bụi đất dần tán đi. Song Sinh phủi bụi đất che tầm mắt, một mực chạy lên phía trước, “Mã Mã, A Ngư….”

“Không sao.”

Người trả lời là Cự Giải, nãy giờ anh cứ ôm khư khư người trong lòng, cho đến lúc bị thanh âm thanh lãnh kia gọi tên mới giật mình buông ra. Quan sát Song Ngư trên dưới mấy lượt, xác định người không có một xây xát nào mới thở phào tạm yên lòng.

Nhân Mã nâng người ôm đầu nhíu chặt mắt. Chửi thầm vài câu, mấy giây sau mới nhận ra cả người không có đau, mà phía dưới mình hình như còn mềm mềm.

“. . .”

Y kinh ngạc mở mắt, nghẹn họng nhìn tình cảnh xấu hổ trước mắt này. Y thế mà….thế mà nằm đè ngay trên người Song Sinh, ngay trước mặt bao người?? Thấy ‘Song Sinh’ nhăn nhó mặt mày, không phải bị mình đè đến ngạt thở đó chứ?? Y vội vàng đứng lên, ‘Song Sinh’ cũng bất đắc dĩ ngồi dậy, hỏi, “Có sao không?”

Nhân Mã vừa phủi phủi bụi trên áo vừa nói, “Không sao, cảm ơn cậu Song Sinh…”

“Mã Mã…”

“Hử?” 

Nhân Mã nghe tiếng quay đầu, thấy Song Sinh đang mở tròn mắt nhìn mình, lại thấy Song Ngư với Cự Giải há miệng không nói gì, biểu tình như không dám tin vào mắt mình. Khoan! Chỉ có Song Sinh mới gọi mình là Mã Mã, đây mới là Song Sinh! Vậy vừa rồi là….

Song Tử!

Y tức khắc quay đầu lại, há hốc mồm nhìn Song Tử đang được Ma Kết mặt cau mày có kéo dậy, không khỏi lúng túng, tay chân luống cuống không biết làm sao, “Anh Song Tử, anh…anh không sao chứ?”

“Mắt cậu không thấy hả?!” Song Tử chưa kịp mở miệng trấn an, Ma Kết đã dùng giọng nói lạnh tanh mang theo chút tức giận nói. 

Ma Kết nhìn chằm chằm Nhân Mã, vừa rồi hắn đã nhanh chóng phát hiện, cũng ma xui quỷ khiến muốn chạy đến muốn kéo y ra, đâu ngờ Song Tử kia không màng thương thế, cưỡng bách dịch chuyển đến cứu y. Anh nhanh chân hơn hắn một bước, hắn chỉ có thể chưng mắt nhìn y ngã vào lòng người khác, trong lòng bức bối không thôi. Tay hắn nắm thành quyền, hít sâu một hơi kiềm chế bản thân.

Hắn lại nhìn Song Tử, không luyến tiếc tức giận đẩy anh ra, điên tiết mắng, “Cậu muốn chết cũng đừng tìm người khác chết cùng!”

“. . .” Song Tử bị bất ngờ đẩy ra, loạng choạng lui về sau mấy bước. Tên này sao ra tay nặng như vậy, muốn lấy mạng anh đúng không?

Nhân Mã trố mắt nhìn Ma Kết, ngây ngốc khó có thể nói nên lời. Y thấy biểu cảm như….như ăn chua của Ma Kết làm bản thân nghẹn họng, đây—đây là chuyện gì?

Song Sinh đứng một bên thấy anh mình bị đối xử như vậy, thành kiến với Ma Kết lại nâng lên một bậc. Thật là một tên thô lỗ! Nhưng cậu không có nên hỏi thăm ông anh mình, vì sao? Vì ông anh cậu cho cậu ra rìa!

“Tụ tập cái gì?! Còn không mau đi tập luyện.” Giọng nói trầm ấm uy nghiêm cất lên, các học viên đang xì xào bàn tán tai nạn vừa rồi liền im thin thít. Họ quay đầu nhìn phía thanh âm phát đến, thấy Sư Tử đút tay túi quần, vài sợi tóc cam bay trong gió, sống lưng thẳng tắp, một mình đứng giữa một khoảng trời, anh nhíu chặt hai mày kiếm đến sắp thành một hàng, không mấy hài lòng đánh giá tình cảnh trước mặt.

Đám học viên sợ hãi thu ánh mắt, nhanh chóng tản ra Đấu Kỹ Trường.

Sư Tử thở hắt ra một hơi, tiêu sái đi đến cạnh Ma Kết thì thầm gì đó. Vừa rồi anh mải mốt không để ý kỹ sắc mặt hắn, nghe anh nói xong tâm tình của hắn càng xấu đi mấy lần, sát khí bao trùm cả người. Ma Kết một chiêu đánh về phía tường, tạo ra trên đó một vết lõm khá sâu, không nói lời nào đi ra khỏi Đấu Kỹ Trường.

Sư Tử đứng ngay gần bị hắn dọa sợ hết hồn, vội tránh đến cạnh Song Tử, hỏi nhỏ: “Vừa rồi…vừa rồi xảy ra chuyện gì hử?”

Song Tử lắc đầu bất đắc dĩ, “Chút sự cố thôi. Cậu có chuyện gì?”

Song Ngư đứng một bên quan sát đám người rất lâu, đi đến bên cạnh Song Sinh, đưa miệng đến sát tai cậu, nhẹ giọng nhắc: “Vừa rồi có người cố ý tấn công Nhân Mã.”

“Tôi biết. Một tên dùng nguyên tố Phong.”

Song Ngư nghe câu trả lời, khóe môi cong lên độ cung hoàn hảo che giấu chút âm hiểm, nhưng vì bị góc độ nên không một ai thấy nụ cười của chút đáng sợ này, “Bên hướng cổng, hắn đang chạy.”

Song Sinh lập tức nhìn về phía cổng, cậu nhanh chóng nhận ra bóng lưng kẻ đó, chính là tên biến thái không lâu gây rối cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn này.”, sau đó chạy như bay đến phía cổng.

“Song Sinh, em đi đâu?” 

Khi gần bắt kịp được gã, Song Sinh lại bị một cánh tay giữ lại, giận dữ quay đầu trừng người, lại thấy Sư Tử vừa khó hiểu vừa lo lắng nhìn mình, có chút không được tự nhiên gằn giọng, “Anh buông tay.”

Sư Tử vốn thông báo cho Song Tử xong, liếc mắt thấy Song Sinh một bộ chật vật, trên dưới toàn là bụi đất, trên mặt còn dính bẩn. Sau lại thấy tiểu mỹ nhân nhà Cự Giải thì thầm gì đó với cậu, khiến cậu nổi một trận sát khí, phóng như bay về phía cổng ra. Anh sợ cậu gặp chuyện gì mới đuổi theo.

“Nhưng em muốn đi đâu?” Sư Tử vẫn không buông tay, nghiêm túc hỏi lại.

Song Sinh hơi không kiên nhẫn: “Tôi nói có người vừa tấn công bọn tôi. Giờ tôi muốn đi đập hắn, được chưa?!”

Sư Tử nghe vậy, hiểu ngay tình hình vừa rồi. Nhưng khiến anh để tâm nhất là: có kẻ dám tấn công Song Sinh! 

Bàn tay giữ cánh tay Song Sinh hơi nới lỏng, kiên quyết nói: “Nhưng tự ý đánh nhau trong học viện sẽ bị đuổi học.”

Song Sinh nghe vậy cười khẩy một cái, quay quay cổ tay, “Anh làm như tôi quan tâm à! Hôm nay thế nào tôi cũng phải dạy dỗ hắn!”

“Nên để tôi đi cùng em.”

“Hả?” Song Sinh không tin vào tai mình, nhìn Sư Tử như nhìn một sinh vật lạ từ đâu bay tới.

Sư Tử trái lại đặt tay còn lại lên ngực mình, vỗ vỗ vài cái chắc chắn, “Có tôi đi theo, em muốn đánh bao nhiêu người, cũng không ai dám trừng phạt em!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN