Nụ Hôn Ngọt Ngào - Hà Tằng Hữu Hạnh
Chương 31
Tối thứ sáu, biệt thự Lục gia hiếm có lúc được náo nhiệt.
Sinh nhật hai mươi tám tuổi của Hạ Yên Nhiên. Trước đó Lục lão gia đã truyền lệnh muốn tổ chức thật linh đình cho cô ta.
Người Lục gia ai cũng biết Lục Xương Quốc thương yêu Hạ Yên Nhiên như cháu gái cho nên không dám thờ ơ. Mọi người về nhà từ sớm, đem theo những món quà quý giá.
Lục Chi Hằng là người cuối cùng về nhà lớn.
Bảy giờ tối, anh lái xe tới cửa lớn. Sau khi lính gác xác nhận được danh tính của anh lập tức chào rồi mở cửa. Sĩ quan Lý đứng ở cửa biệt thự đã nhìn thấy Lục Chi Hằng từ xa, vội vàng nói: “Lục thiếu, mọi người đều đang ở trong nhà, chỉ còn thiếu mỗi cậu. Thủ trưởng nói nếu cậu còn không chịu về, ngài ấy sẽ phái người tới công ty đón cậu. Nếu chút nữa thấy thủ trưởng không vui thì cậu nhớ nhận sai trước, đừng chọc ngài ấy tức giận.”
Lục Chi Hằng biết là ông ấy có lòng tốt nên gật đầu, khách khí nói: “Cháu biết rồi ạ. Cảm ơn chú Lý đã nhắc nhở.”
Vừa vào cửa là thấy một đám người vây quanh ghế salon, tất cả đều là người nhà Lục gia, có con cũng có cháu.
Lục Xương Quốc ngồi ở giữa. Mặc dù năm nay đã hơn bảy mươi tuổi nhưng dù gì trước kia cũng từng đi lính nên xương cốt ông vẫn còn chắc khỏe như cũ, khỏe mạnh, phong thái năm đó cũng không giảm.
Ngồi bên cạnh ông ấy là Hạ Yên Nhiên mặc bộ sườn xám. Không biết cô ta nói cái gì mà chọc cho Lục Xương Quốc cười vui vẻ, mọi người xung quanh cũng cười theo không ngừng.
Lục Chi Hằng đi vào gọi một tiếng “Ông ngoại”.
Lục Xương Quốc không vui nói: “Hôm nay là sinh nhật Yên Nhiên, ta bảo con về sớm một chút, vậy mà lại muộn như thế này.”
“Công ty có việc ạ.” Lục Chi Hằng lạnh nhạt giải thích, “Hạng mục cải tạo thành phố có chút vấn đề.”
Một lý do vô cùng thỏa đáng khiến Lục Xương Quốc không nói được gì. Ông chống gậy đứng dậy, “Được rồi. Mọi người đều đến đủ cả rồi, chúng ta ăn cơm thôi.”
“Ông ngoại, ông cẩn thận, đi chậm một chút ạ.” Hạ Yên Nhiên đỡ ông ấy lên phòng ăn ở lầu một.
Trong lúc ăn cơm, Luc Xương Quốc cười ấm áp, quan tâm, “Yên Nhiên, con ở nước ngoài hai năm này, có gặp được bạn tâm giao không?”
“Ông ngoại.” Hạ Yên Nhiên hờn dỗi, nhỏ giọng nói, “Con ở nước ngoài lo học, đâu có thời gian để tâm mấy chuyện này đâu ạ.”
Lục Xương Quốc cười cười, “Ừ, học tập là quan trọng, nhưng mà vấn đề tình cảm cũng không coi nhẹ được. Mới đây mà con đã hai mươi tám rồi, không nắm chắc thời gian thì sẽ không kịp nữa đâu.”
Lục Xương Quốc giương mắt nhìn Lục Chi Hằng, giả bộ lơ đãng nhắc tới, “Còn nhớ năm đó, ta và bà ngoại các con cũng bị ép duyên, trước khi kết hôn chưa từng gặp mặt. Cùng nhau trải qua gian khổ bao nhiêu năm đến được như bây giờ, tình cảm cũng không kém yêu đương tự do là bao nhiêu.”
Vòng vo nửa ngày rốt cuộc ông ấy cũng quay về vấn đề chính, “Con và Lục Chi Hằng cùng nhau lớn lên, biết rõ mọi chuyện của nhau, cũng có thể xem như là thanh mai trúc mã. Nếu mãi không gặp được người thích hợp thì ông nghĩ, hay là hai đứa cứ qua lại thử xem. Chuyện tình cảm, không phải nói có là có liền được.”
Lục Xương Quốc cười híp mắt nhìn Hạ Yên Nhiên hỏi, “Yên Nhiên, con cảm thấy đề nghị này của ông ngoại như thế nào?”
“Ông ngoại, ông đừng nói nữa, có nhiều người ở đây vậy mà.” Hạ Yên đỏ mặt cúi đầu, bày ra vẻ e thẹn như con gái mới lớn.
“Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng đã là luật từ xưa đến nay, có gì mà phải ngại. Ta thấy hai đứa rất xứng đôi.” Lục Xương hỏi mấy người kia, “Mấy người thấy thế nào?”
Lục lão gia đã lên tiếng thì còn ai dám phản bác, một người, hai người rồi cả một nhóm vội vàng cười phụ họa, “Chi Hằng với Yên Nhiên đúng là trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.”
Nụ cười trên mặt Lục Xương Quốc càng rộng, “Chi Hằng, Yên Nhiên da mặt mỏng, không dám nói nhiều. Ý con thế nào?”
“Ông ngoại.” Lục Chi Hằng nhấc mắt, lên tiếng, “Con có bạn gái rồi.”
Lục Chi Hằng vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng ngưng lại. Tất cả mọi người đều nhìn về anh.
Dám làm mất mặt lão phật gia ngay tại đây, có lẽ chỉ có mình anh.
Ước nguyện muốn tác hợp thành công cho anh và Hạ Yên Nhiên bị thất bại, Lục Xương Quốc lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng biến mất, “Con có bạn gái hồi nào? Gia đình đối phương làm gì, sao con không nói cho ta một tiếng.”
Lục Chi Hằng bình tĩnh, “Tháng trước. Hoàn cảnh gia đình của cô ấy con chưa tìm hiểu kỹ, con chỉ biết con thích cô ấy là được rồi.”
“Vậy bạn gái con làm nghề gì có biết hay không?” Lục Xương Quốc giận tái mặt, trầm giọng hỏi.
Lục Chi Hằng trả lời: “Diễn viên.”
Lục Xương Quốc tư tưởng cổ hủ. Trong suy nghĩ của ông, từ xưa đến nay, diễn viên không phải là một nghề tốt đẹp.
“Con không tìm ai được hay sao mà cứ phải đi tìm diễn viên hả?” Ông ấy nhíu chặt chân mày, “Ta không bắt con phải tìm người môn đăng hộ đối, nhưng ít phải tìm một đứa con gái trong sạch đi chứ!”
“Đúng vậy đó.” Người lên tiếng là Lục Tuệ Lâm, con gái lớn của Lục Xương Quốc, năm nay đã gần năm mươi tuổi. Bà ta không có việc gì làm, chuyện thích nhất là dạo phố với mấy phu nhân nhà giàu, nói đủ thứ chuyện.
Bà ta nói không ngớt, “Chi Hằng, con hãy nghe chúng ta khuyên đi. Giới giải trí là một cái thùng nhuộm, dù cho có sạch sẽ cỡ nào thì một khi bước vào rồi cũng sẽ bị nhiễm bẩn.”
Lúc này Hạ Yên Nhiên lên tiếng: “Dì Lục, mấy ngày trước con đã gặp bạn gái Lục Chi Hằng ạ. Thời tiểu thư không giống như dì nói đâu, cô ấy trông rất hiền lành.”
“Yên Nhiên, con sống đơn giản, người thì lại quá đơn thuần, hoàn toàn chưa chứng kiến được những chuyện dơ bẩn đó đâu.”
Lục Tuệ Lâm than thở, tận tình khuyên nhủ: “Dì nói cho các con biết. Trong giới giải trí, một tiểu minh tinh vì muốn được trèo cao sẽ làm ra mọi loại thủ đoạn. Con trai của Triệu gia đó, dạo gần đây bị một con diễn viên nhỏ tên là Tưởng gì đó mê hoặc, muốn một căn nhà là có được ngay lập tức.”
“Còn có cháu út của Trần gia, cũng đi tìm một tiểu minh tinh. Vì muốn được gả vào Trần gia mà cô ta cố tình chọc thủng bao cao su, muốn dùng đứa con để đánh cược. Mọi người nói có buồn cười không?”
“Nói chung là những nữ diễn viên trong giới giải trí đó, không một ai là tốt cả.” Lục Tuệ Lâm tóm lại một câu.
Lục Chi Hằng buông đũa. Anh ngẩng đầu, dùng một câu chặn họng, “Dì. Vậy dì có biết em của Hoắc Minh cũng là diễn viên, cũng dấn thân vào giới giải trí không ạ?”
Hoắc gia và Lục gia rất thân thiết, địa vị cũng không kém gì Lục gia.
Lục Tuệ Lâm nghẹn lại, ngụy biện: “Vậy, vậy không giống.”
“Có gì mà không giống chứ?” Lục Chi Hằng thâm trầm nhìn bà ta, giọng nói lạnh như băng, “Trước đó dì đã gặp qua bạn gái cháu rồi sao ạ?”
Ánh mắt lạnh thấu xương của anh khiến cho Lục Tuệ Lâm sợ hãi. Bà ta ngập ngừng, “Không…không có.”
“Vậy làm sao dì biết được bạn gái cháu ra sao ạ.” Lục Chi Hằng khẽ cười, ánh mắt rét lạnh.
Anh nhìn Lục Xương Quốc, phản bản vô cùng có lý, “Trăm nghe không bằng một thấy. Đây là những lời ông dạy con lúc nhỏ, bây giờ ông lại quên sao ạ?”
“Con…” Lục Xương Quốc bị hỏi cho á khẩu.
Lục Chi Hằng đứng dậy, lạnh lùng: “Con no rồi. Mọi người cứ từ từ mà ăn, con đi về phòng.”
Mười giờ tối, cửa thư phòng được gõ hai lần.
Lục Chi Hằng mở cửa, nét mặt lãnh đạm, “Có chuyện gì?”
Hạ Yên Nhiên đi thẳng vào, đóng nhẹ cửa, cười nói: “Vừa rồi em mới mở quà, không nghĩ là anh lại tặng vòng tay.”
Cô ta nói xong, lắc chiếc vòng màu vàng hồng trên tay. Là một chiếc Cartier kiểu dáng kinh điển, vàng hồng 18k, ở trên có khảm kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
“Em rất thích. Anh xem, em đeo rồi nè. Lần này em tới là muốn chính miệng nói với anh một câu cảm ơn.”
Trên mặt Lục Chi Hằng không cảm xúc, “Không cần cảm ơn tôi.”
“Vậy sao mà được.” Hạ Yên Nhiên cười ra tiếng, trong mắt lộ vẻ biết ơn, “Anh bận chuyện công ty như vậy mà còn nhọc lòng chọn quà cho em. Về tình về lý, em đều phải cảm ơn anh một tiếng mới đúng.”
Đuôi mày Lục Chi Hằng khẽ nhếch, như là đã thấu được tâm tư của cô ta, “Rốt cuộc là cô muốn nói gì?”
“Em muốn nói…” Hạ Yên Nhiên chần chừ, lại gần mấy bước đứng trước Lục Chi Hằng, “Lời của ông ngoại tối nay anh cũng nghe thấy rồi. Ông ấy rất hi vọng chúng ta hẹn hò với nhau.””
Cô ta mềm giọng, “Tình huống lúc đó anh cũng thấy đấy, dì Lục và trưởng bối trong nhà không đồng ý cho anh cưới một minh tinh vào cửa. Chi Hằng, nếu bây giờ anh chỉ muốn chơi đùa với cô ta thì em không ngại gì. Sau này chúng ta…”
“Chúng ta không có sau này.” Ánh mắt Lục Chi Hằng lạnh lùng cắt ngang lời cô ta.
Hạ Yên Nhiên không nghĩ anh sẽ từ chối dứt khoát như vậy. Cô ta ngạc nhiên, thốt ra những lời tận đáy lòng, “Nhưng ông ngoại nhất định sẽ không thích cô bạn gái kia của anh. Chẳng lẽ vì cô ta mà anh muốn ngỗ nghịch với ông sao?”
Lục Chi Hằng cười, hỏi ngược lại: “Là tôi tìm bạn gái chứ không phải ông ấy. Không phải quan trọng nhất là tâm ý của tôi sao?”
Anh cúi xuống nhìn cô ta. Đôi mắt đen như mực dường như có một loại ma lực khiến người ta hãm sâu vào đó.
“Cô thích tôi sao?” Lục Chi Hằng hỏi cô ta.
Câu hỏi này lại dấy lên hi vọng trong Hạ Yên Nhiên.
“Tất nhiên!” Cô ta gật đầu không chút do dự, hận không thể mổ xé lòng mình cho anh thấy rõ, “Chi Hằng, em độc thân nhiều năm như vậy mãi không chịu tìm đối tượng là vì đang chờ anh. Từ nhỏ em đã rất thích anh rồi.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Lục Chi Hằng hơi co lại. Anh tiến thêm hai bươc, lại gần Hạ Yên Nhiên.
Bóng anh tựa một cái lưới lớn bao phủ cả người cô ta.
Anh nhẹ giọng nói, “Sao tôi lại nhớ là lúc nhỏ cô rất sợ và chán ghét tôi nhỉ?”
Lục Chi Hằng nói không sai.
Hạ Yên Nhiên được mang đến Lục gia vào năm mười lăm tuổi, lúc đó bệnh tình anh vẫn chưa có tiến triển tốt, cả ngày ở lì trong thư phòng đọc sách. Anh lạnh lùng, âm u, không thích nói chuyện với người khác.
Có lần, cô ta mời bạn bè về nhà chơi. Hai người ngồi chơi ở trong phòng được một lúc thì Lục Chi Hằng gõ cửa.
Anh đưa cho cô ta một cái kẹp tóc, nét mặt vẫn u ám như cũ, “Em làm rơi.”
Hạ Yên Nhiên nhìn thấy anh bả vai co rúm lại, vô thức lui về sau một bước. Nhưng cô ta nhanh chóng trưng ra nụ cười động lòng người, giọng nói ngọt ngào, “Cảm ơn anh Chi Hằng, cái kẹp tóc này em đã tìm rất lâu rồi.”
Nhưng vừa đóng cửa cô ta đã ném thẳng cái kẹp tóc tinh xảo bằng thạch anh đó vào thùng rác.
Bạn cô ta thấy thế thì khó hiểu, “Yên Nhiên, đây không phải là cái kẹp tóc cậu thích nhất sao? Sao lại ném nó đi?”
“Cậu không biết đâu. Tất cả người hầu trong nhà đều nói sau lưng rằng anh ta có bệnh.” Cô ta tỏ vẻ ghét bỏ. Cô ta nghênh mặt, để lộ ra vẻ kiêu cang mà trước đó người nhà Lục gia chưa từng thấy, “Đồ bị một người tâm thần như vậy chạm qua rồi thì bẩn chết đi được. Tớ không muốn đeo tiếp đâu.”
Lúc đó anh chưa đi xa, nghe thấy vậy thì trong lòng cũng chẳng có chút gợn sóng. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, “À.”
“Chi Hằng, lúc đó em còn nhỏ, chuyện gì cũng không hiểu.” Hạ Yên Nhiên vội vàng giải thích, “Sau này trưởng thành rổi em mới nhận thấy em thích anh.”
Nét mặt Lục Chi Hằng không thay đổi. Anh chế giễu, “Là thích tôi, hay là thích cái Lục gia này?”
Hạ Yên Nhiên hoảng hốt, nhưng ngay sau đó lại lên giọng. Cô ta giả vờ khiếp sợ, nước mắt cũng trào ra, “Chi Hằng, sao anh có thể nghĩ về em như thế? Chẳng lẽ trong lòng anh, em là loại đàn bà nông cạn, ham vinh hoa phú quý như vậy sao?”
“Tôi nghĩ về cô như thế nào không quan trọng.” Lục Chi Yên yên lặng quan sát cô ta, “Cô có thể lấy lòng ông ngoại thì cuộc sống sau này cũng sẽ không khác mấy.”
Anh khẽ cười, đôi mắt sâu thẳm, nói ra những lời không nể mặt, “Nhưng mà tôi muốn nhắc cho cô biết. Sau này phải biết yên phận một chút, đừng có đụng vào bạn gái tôi, cũng đừng có lôi cái trò đùa vô nghĩa đó ra trước mặt cô ấy nữa. Dù sao thì sau này ở Lục gia, tôi mới là người quyết định mọi việc.”
Mặt Hạ Yên Nhiên trắng bệch, kinh hoảng ngồi phịch xuống ghế ở ban công. Cô ta mấp máy môi, không biết nên nói gì.
“Với lại” Lục Chi Hằng mở cửa thư phòng. Vừa bước ra thì ngoái lại nhìn cô ta, “Tôi đã nói là không cần cảm ơn. Vì quà là trợ lý tôi mua, cô không nói, tôi cũng chẳng biết đó là gì.”
Lục Chi Hằng về phòng, thấy mấy phút trước Thời Noãn nhắn tin cho anh:
[Anh có đó không ạ? Gửi điện chỉ nhà anh cho em với~]
Lục Chi Hằng gửi địa chỉ qua rồi gọi cho cô, “Sao thế?”
Ở bên cô có hơi ồn ào, chắc là còn đang ở phim trường.
Thời Noãn nói, “Em mua vài món đồ ở trên mạng cho anh nên mới nhắn anh gửi địa chỉ qua cho em đó ạ.”
Lục Chi Hằng cười dịu dàng, “Mua cái gì cho anh đó?”
“Em mua hơi nhiều đó!” Thời Noãn nghĩ rồi liệt kê cho anh, “Dạo gần đây trời lại lạnh hơn nên em mua cho anh đồ ngủ giữ ấm, túi giữ nhiệt, dép bông, quần áo tình nhân mặc ở nhà, máy tạo ẩm.”
“Có cả kỷ tử nữa ạ. Trong sách nói kỷ tử thanh lọc gan, làm sáng mắt. Mỗi ngày ở công ty anh xem nhiều tài liệu như vậy sẽ làm tổn thương mắt, sau này anh nhớ mỗi ngày uống một chén là được!”
“À!” Hình như cô nhớ ra điều gì nên lại nói, “Em còn sắm luôn cho anh một cái tủ thuốc nhỏ. Lần trước anh bị bệnh mà trong nhà thuốc không có, nhiệt kế cũng không có, quá bất tiện.”
Dường như có một dòng nước ấm chảy ngang làm tan chảy mọi băng tuyết. Giọng nói Lục Chi Hằng mang theo ý cười, “Noãn Noãn của anh tốt quá, lúc quay phim mà cũng nhớ tới anh.”
Anh nói xong phía bên kia điện thoại trở nên yên lặng. Cô đi tìm một nơi vắng vẻ, có thể nghe thấy tiếng gió đang gào thét.
Một lúc sau anh nghe thấy cô cười, giọng điệu thản nhiên: “Anh là bạn trai em mà, phải đối tốt với anh chứ.”
Gió Bắc ngoài cửa sổ tung hoành, vài chiếc lá khô đầu cành bị gió kéo xuống đất, dần hóa thành bùn. Nhưng Lục Chi Hằng chợt cảm thấy, mùa đông năm nay thật ấm áp.
Thế nhưng cũng có hơi không ổn, vì anh càng nhớ cô rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!