Kẻ Thù Vừa Ngọt Vừa Bám Người
Chương 54: Đây là người của tôi
Trong nhà thanh tĩnh yên bình, sau lúc nửa đêm rất ít khi nghe thấy chút tạp âm nào.
Không gian yên tĩnh khiến giác quan của con người được phóng đại lên gấp mấy lần, Thiệu Hiển cảm nhận được rõ ràng, nhiệt tình của Phó Bách Châu cũng đang tăng lên.
Dưới ánh đèn cam mờ nhạt, khuôn mặt chàng trai như được bao phủ bởi một chiếc khăn lụa mỏng tang, tạo nên cảm giác xinh đẹp huyền ảo, hàng mi dài rũ bóng xuống nơi bọng mắt, thế nhưng lại sinh ra vài phần dịu dàng.
Thiệu Hiển luôn biết Bách Châu lớn lên đẹp, nhưng trong khoảnh khắc ấy, vẫn bị vẻ ngoài của hắn làm cho ngỡ ngàng.
Hắn đã từng nghĩ, không ai có thể có cơ hội nhìn thấy loại biểu tình này trên khuôn mặt của Phó Bách Châu.
Nhưng bây giờ hắn đã được nhìn rồi, hơn nữa còn là người duy nhất may mắn được chiêm ngưỡng qua.
Thiệu Hiển cúi đầu ghé sát bên tai hắn, thanh âm ép xuống thấp đến tận cùng.
“Được hay không? Nói một lời chắc chắn.”
Ngón tay vẫn còn đặt ở cái chỗ kia.
Phó Bách Châu sao chịu nổi mấy lời này của hắn, dường như dùng hết toàn lực đè nén cảm giác rục rịch trong lòng, xong mới nói: “Yên nào, đang ở nhà của ông nội đấy.”
“Không sao, phòng này cách âm rất tốt, chỉ cần cậu không làm phiền đến ông là được.”
Thiệu Hiển khá nhiệt tình với mấy chuyện lao động, cũng dự định dẫn dắt Phó Bách Châu bước theo con đường của hắn.
Được hắn khích lệ, Phó Bách Châu cảm thấy chuyện này đích thực có thể khiến mọi người hạnh phúc, liền ngồi dậy, trong mắt tràn đầy hăng hái nhập cuộc.
Tóc đen mềm mại, vài sợi tóc mái dính sát vào hai bên thái dương, da thịt trắng nõn nà, đôi mắt trong trẻo đầy dũng khí và nhiệt tình, dễ dàng khiến người khác rơi vào lưới tình của hắn.
“Để mình tự tới.”
Phó Bách Châu nhanh chóng lấy tay cởi bỏ thắt lưng, lại bị Thiệu Hiển cản lại chặt chẽ.
“Không được, mình muốn tự làm.”
Bách Châu đành phải thỏa hiệp, tùy ý để vật nhạy cảm kia rơi vào tay Thiệu Hiển.
Hắn sợ nếu cứ giành qua giành lại, “bé con” kia lại không nghe lời mình nữa thì không ổn chút nào.
“Sao vậy?” Thiệu Hiển khẽ cười một tiếng.
Hắn cảm thấy Bách Châu như vậy thật vừa mắt, nhìn qua thấy khá tận hưởng chuyến lao động này.
Chỉ đáng tiếc là Thiệu Hiển không thành thạo gì với chuyện giúp người khác “giải quyết”, thao tác tay có chút vụng về.
Hơn nữa, nhìn thấy trên thân người thương của mình rải rác hàng tá vết sẹo anh hùng, trái tim Thiệu Hiển vô cùng thương xót.
Có vết đã mờ, có vết vẫn còn hằn rất rõ.
Người này chịu khổ nhiều năm như vậy rồi, hắn không đành lòng để người ta sau này phải mệt nhọc như thế nữa.
Trong lòng Thiệu Hiển thầm ra quyết định.
Hắn nói muốn nhìn, thật sự cũng chỉ nhìn, nhìn vài lần xong liền thu tay lại.
Tắt đèn, cùng Bách Châu cách xa vạn dặm, không nhìn rõ mặt nhau dù chỉ một chút.
“Mình muốn đi chơi,” hắn với tay nắm lấy tay Bách Châu, “Chỉ hai đứa mình thôi.”
“Ừ, để mình sắp xếp.”
Sáng hôm sau, Thiệu Thanh Sơn thấy hai người tinh thần phấn chấn, trên thân cũng không có dấu hiệu lạ nào, cũng không biết nên cảm thấy vui vẻ hay mất mát.
Người ông này có việc tò mò, chàng trai ông nhận vào cửa này cuối cùng là cháu rể hay cháu dâu đây.
Với tính cách của Thiệu Hiển, tất nhiên sẽ không hạ mình dưới thân người khác, nhưng Phó Bách Châu nhìn cũng không giống cái người phía dưới kia, cho nên ai cũng nhìn không ra hai người này rốt cuộc là ai trên ai dưới nữa.
Tò mò chuyện giường chiếu của cháu mình như vậy thì đúng là già mà còn không đứng đắn, Thiệu Thanh Sơn cũng chỉ nghĩ ngầm, không thật sự đi điều tra xác nhận.
“Ông nội, con với Bách Châu về đây ạ.”
Ăn sáng xong, hai người lên tiếng chào rồi lái xe rời đi.
Sau khi trở về biệt thự, Thiệu Hiển thay quần áo xong, đang định đi đến công ty, chợt thấy Phó Bách Châu cũng đã đổi sang một thân âu phục, kiểu dáng còn khá giống với mình, nhìn qua cứ như đang mặc đồ đôi vậy.
“Cậu có việc ra ngoài à?” Thiệu Hiển hỏi.
Phó Bách Châu gật gật đầu, “Hôm nay có dự án cần kí kết.”
“Hạng mục lớn thế nào mà đích thân sếp tổng ra tay thế này?” Thiệu Hiển vừa thay giày vừa trêu chọc.
Phó Bách Châu nhìn hắn cười cười, lại không trả lời.
Xuống đến gara, Thiệu Hiển nói: “Cậu đi đâu? Mình đưa cậu qua đó trước.”
Không ngờ Phó Bách Châu thế nhưng lại giành lấy chìa khóa, ngồi lên vị trí tài xế, “Để mình lái cho, coi như thù lao đi nhờ xe đi.”
Thiệu Hiển rốt cuộc phát giác ra điều gì: “Cậu muốn tới công ty mình?”
“Nghe nói nhà ăn của Sùng Sinh nấu rất ngon, mình muốn nếm thử.”
Thiệu Hiển vừa giận vừa buồn cười: “Hôm nay công ty mình đúng thật là có khách hàng muốn trao đổi hợp tác, nhưng mình giao cho Mạn La thu xếp rồi. Không ngờ thế mà lại là cậu, nói đi, sao lại giấu mình hả?”
Phó Bách Châu cắm chìa khóa xe, khóe môi hơi cong cong lên, “Sáng nay mình cũng vừa mới biết thôi mà.”
Thiệu Hiển: “…..” Nghĩ mình dễ lừa đến vậy à!
Hai người cùng nhau bước vào công ty, khiến cho nhân viên lén bàn tán tưng bừng.
Có không ít người là quần chúng hóng hớt trên Weibo, nhìn thấy một màn hài hòa tốt đẹp như vậy, nhịn không được mà bắn pháo hoa trong lòng.
Khoan hãy bàn đến gia thế, chỉ cần nói đến giá trị nhan sắc của hai người thôi, một soái ca đã đủ làm người khác điêu đứng rồi, gấp đôi soái ca thì đúng là sát thương chí mạng.
Thiệu Hiển nhanh chóng dẫn Phó Bách Châu vào văn phòng, nhấc điện thoại bàn gọi cho Chúc Mạn La: “Đối tác hôm nay để mình trao đổi là được rồi.”
Cúp máy xong, hắn dựa lên ghế, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Phó Bách Châu: “Phó tổng muốn hợp tác như thế nào đây?”
Phó Bách Châu rút từ trong bìa hồ sơ ra một phần giấy tờ: “Đây là hợp đồng, mời Thiệu tổng xem qua.”
Hợp tác là chuyện liên quan đến cả hai công ty, Thiệu Hiển không coi đây là trò đùa, cầm hợp đồng xem thật cẩn thận.
Trợ lý mang trà bánh bước vào, rồi lại đi ra ngoài.
“Công ty ngài đúng là phúc hậu nha, Phó tổng không sợ lỗ sao?” Thiệu Hiển khép hợp đồng lại, tủm tỉm cười nhìn về phía Phó Bách Châu.
Bách Châu bình chân như vại, “Kỹ thuật Sùng Sinh rất tân tiến, uy tín trong nghề cũng không tầm thường, tôi không nghĩ mình sẽ bị thiệt đâu.”
Mấy lời khen này làm Thiệu Hiển cười rộ cả lên.
“Dù sao đây cũng là lần đầu tiên hợp tác của chúng ta, không có cơ sở tín nhiệm, nguy hiểm không nhỏ, vậy bây giờ phải làm sao đây?”
“Ý Thiệu tổng là?”
Thiệu Hiển đứng dậy đi đến trước mặt hắn, chống hai tay lên hai bên tay vịn ghế ngồi, mâm mê tay hắn một lát rồi mới buông ra.
“Liên hôn thì sao đây?”
Những người yêu nhau, cho dù chỉ là chạm tay thôi thì xúc cảm cũng không giống như bình thường chút nào.
Ánh mắt Phó Bách Châu trầm xuống, “Đành tùy Thiệu tổng phân phó vậy.”
Ở trong mắt người ngoài, hai người họ đàm phán chuyện hợp tác giữa hai công ty hết cả nửa ngày, nhưng thật ra cả nửa ngày kia được Thiệu Hiển và người họ Phó nào đó dùng để nói chuyện yêu đương.
Dù sao cũng tám năm không gặp rồi, có rất nhiều lời muốn nói với nhau.
Mấy ngày Bách Châu xuất ngoại lo chuyện lễ tang, Thiệu Hiển cũng tăng ca hết bằng đó ngày, thu xếp mọi chuyện ổn thỏa mới để ra được hai ngày nhàn hạ.
Nếu không phải đối tượng hợp tác lần này là Sùng Sinh thì người trước giờ chỉ đứng sau màn, ít khi xuất hiện trước mặt người khác như Phó Bách Châu, có khi bây giờ hắn còn đang ở nhà nấu cơm cho Thiệu Hiển.
Nhưng người biết nội tình đều hiểu, Phó Bách Châu là người duy nhất có quyền quyết định chuyện công ty.
Hai người luẩn quẩn đến giữa trưa, Thiệu Hiển mới ngồi thẳng dậy, “Không phải muốn nếm thử mấy món ở nhà ăn của chúng tôi sao? Phó tổng, đi thôi nào.”
Phó Bách Châu níu tay hắn lại, tươi cười dịu dàng, “Cà vạt lệch rồi, tóc cũng rối cả rồi.”
Hắn đưa tay sửa sang lại cho Thiệu Hiển, dùng thái độ vừa nghiêm túc vừa tập trung.
Khóe môi Thiệu Hiển cong lên, không nhịn được đặt tay lên thân hắn, thì thầm, “Không muốn ăn cơm, chỉ muốn ăn cái kia thôi thì phải làm sao bây giờ?”
“Thiệu tổng, ngài muốn ăn gì tôi cũng chiều hết.”
Phó Bách Châu khẽ chạm vào ngón tay hắn, “Cơm nước xong thì bàn chuyện du lịch thôi.”
“Được.”
Hai người bước ra khỏi văn phòng, đúng lúc gặp Chúc Mạn La.
“Mạn La, ăn cơm chung đi.”
Chúc Mạn La nhẹ cười, “Ừ.”
Ba người xuống nhà ăn, thu hút không ít ánh mắt.
“Bên kia còn chỗ kìa, Mạn La qua ngồi trước đi, mình với Bách Châu đi lấy cơm.”
Thật ra ông chủ có đặc quyền, không cần tự thân đi lấy cơm, dặn một người chuẩn bị rồi đem lên văn phòng là được. Nhưng Thiệu Hiển muốn mang Phó Bách Châu đi một vòng, có ý định tuyên bố chủ quyền một chút.
Tuy ấu trĩ, nhưng lại có thể thấy được tấm lòng chân thật nhất.
Chúc Mạn La không định để Thiệu Hiển đi lấy cơm cho mình, nhưng cũng không muốn đi theo làm bóng đèn, đành phải cô độc ngồi xuống, nhìn hai người kia sóng vai rời đi.
Đã từng trải qua cảm giác tương tự, từ đáy lòng Chúc Mạn La cảm thấy vui cho Phó Bách Châu.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại bỗng reo lên, có tin nhắn mới.
Nàng mở ra, vừa thấy, hơi giật mình.
[Tiền Văn Kiệt]: Mạn La, cậu có đến xem mình đấu trận chung kết không? Mình có vé mời, không dùng thì phí quá.
Nàng do dự một lúc lâu sau, mãi đến khi hai người Thiệu Hiển quay lại vẫn còn chưa hồi phục.
“Mạn La, Bút chì định giải nghệ rồi đấy, cậu biết chưa?
Chúc Mạn La sửng sốt, “Mình biết.”
“Này cũng xem như cũng là lần thi đấu cuối cùng của cậu ấy rồi, chúng ta đến nhà thi đấu xem trận chung kết không?”
Nhìn Tiền bút chì cười hì hì suốt ngày thế thôi, thật ra cậu ta huấn luyện mười mấy giờ một ngày, cường độ vô cùng cao, cũng rất vất vả.
“Các cậu nói với cậu ấy chưa?” Chúc Mạn La hỏi.
Thiệu Hiển lắc đầu, “Định cho cậu ấy một bất ngờ.”
“Mình cũng đi.” Chúc Mạn La ngừng một chút, “Nhưng mà hai cậu đi là được rồi.”
Thiệu Hiển nhìn không được nhìn cô ấy một cái, cũng không hỏi vì sao.
Cơm nước xong, Thiệu Hiển và Phó Bách Châu về văn phòng trước, Chúc Mạn La trả lời tin nhắn của Tiền Văn Kiệt.
Nếu từ chối làm ảnh hưởng đến phong độ thi đấu của cậu ấy thì không tốt chút nào.
Trong văn phòng Thiệu Hiển có phòng nghỉ, giữa trưa có thể chợp mắt một lúc, nhưng mà có hơi nhỏ.
“Buổi tối ăn ở đâu đây?” Mới vừa ăn cơm trưa xong, Thiệu Hiển đã nghĩ đến cơm tối.
Phó Bách Châu nghi hoặc, “Không ăn ở nhà sao?”
“Ừ nhỉ.” Thiệu Hiển nghịch điện thoại, “Đợi tan làm cùng đi mua đồ ăn đi.”
Ý cười đong đầy nơi đáy mắt Phó Bách Châu, hắn rất thích loại sinh hoạt ngày ngày bình thường ấm áp thế này.
“Có nơi nào cậu muốn đi không?”
Thiệu Hiển lắc đầu, “Cậu chọn là được.”
“Ừ.”
Mấy ngày tiếp theo, Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu vẫn luôn bận rộn chuyện hợp tác giữa hai công ty, mãi đến khi đâu đã vào đó, mọi việc dần bước vào quỹ đạo, hai người mới có thể nghỉ ngơi.
Một khi có thời gian nghỉ ngơi thì cái gì cũng không muốn làm.
Buổi tối trước khi đi du lịch, Phó Bách Châu đã sắp xếp hành lý xong, thấy Thiệu Hiển nằm trên giường, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, không khỏi hỏi: “Có phải không muốn đi nữa không? Không đi cũng được mà.”
Thiệu Hiển lắc đầu, ánh mắt ngày càng thâm sâu.
Vừa rồi tranh thủ lúc Bách Châu đang xếp hành lý, hắn lén xem qua vài video nóng bỏng, bây giờ cần từ từ suy ngẫm lại một chút.
Không ngờ cái chuyện kia còn có thể làm ở nhiều tư thế như vậy!
Nhưng mà, làm chuyện đó thật sự sẽ thoải mái hơn cả giải quyết cho nhau sao?
Phó Bách Châu thấy hắn lạ lùng vậy, có chút lo lắng: “Không thoải mái trong người à?”
Từ lúc thầm ra quyết định kia ở trong lòng, Thiệu Hiển liền tìm một ít tư liệu và video để xem trước, tự chuẩn bị tâm lý cho chính mình.
Càng xem càng thấy hình như thay đổi hình thức lao động cũng không tệ chút nào.
Cái gì mà “lao động là quang vinh”, gì mà “lao động là hạnh phúc”, đúng là khiến người khác nhiệt huyết sôi trào.
“Không có, tắm rửa rồi ngủ thôi.”
Ngày mai còn phải ngồi máy bay.
Hôm sau, hai sếp tổng phủi tay, cùng nhau đến một quốc gia khác.
Trời xanh, mây trắng, biển xanh, cát vàng.
Thiệu Hiển cùng Phó Bách Châu dừng chân bên bờ biển, tâm trí đột nhiên trống nhẹ đi rất nhiều, mấy ngày mệt mỏi tựa như đã tan biến vào hư không.
“Chỗ này thật tốt.” Thiệu Hiển tán dương từ tận đáy lòng.
Phó Bách Châu ôm lấy hắn, “Chúng ta đến khách sạn trước đã.”
Làm thủ tục nhận phòng xong, hai người thay đồ, tay trong tay dạo chơi dọc theo bờ cát.
Nơi này là thánh địa du lịch, có không ít gương mặt Đông Phương, nhưng hai người vẫn thu hút không ít sự chú ý từ xung quanh.
Tướng mạo xuất sắc bao giờ cũng khiến người khác phải nhớ thương.
Có người lớn mật đi tới chào mời, Thiệu Hiển cười cười nắm lấy tay Phó Bách Châu, từ chối từng người, từng người một.
Mọi người liền biết bọn họ là một đôi, nhiệt tình chúc phúc nồng hậu.
“Đi bơi không?” Thiệu Hiển hỏi.
“Đi.”
Giây tiếp theo, Thiệu Hiển thả mình vào trong làn nước, như một người cá, xinh đẹp hoạt bát, ánh mặt trời trải dài trên da, cả người như bừng sáng.
“Bách Châu, mau xuống đây!”
Phó Bách Châu bật cười lên tiếng.
Đây là chú cá nhỏ chỉ thuộc về hắn, độc nhất vô nhị.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!