Anh Vẫn Yêu Em
Phần 61
ANH VẪN YÊU EM 61
Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa , khó nắm bắt, và đặc biệt là khó… quên nhất.
Biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta, có người ở lại, người bước ra, và có người phải giấu đi. Người bị giấu đi ấy, họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ.
Chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần hơn.
Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân mình nữa. Và cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng vẫn cảm thấy “an toàn”. Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên mà vừa muốn nhớ…
Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ…Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì đánh mất.
Trong cuộc đời này, có lẽ, điều duy nhất tôi có thể làm cho em. Đó là giữ cho em có một cuộc sống yên bình. Không bị vợ tôi làm phiền nhiễu.
Quay trở lại với cuộc sống thường nhật. Bà xã đợt này đi chợ có buổi sáng. Chiều về theo tôi đi giao hàng. Vì phải lái xe Cho nên tôi đưa điện thoại cho cô ấy giữ.
Tôi xuống hàng cho vào kho cho khách. Đến lúc xong đi ra. Chân tôi hơi đau nên bảo cô ấy.
-Em đi vào thanh toán giúp anh.
Bà xã gật đầu. Cầm hóa đơn vào. Tôi đứng bên ngoài nhìn qua khung kính kính. Họ nói gì đó rồi cô ấy đi ra.
-Họ bảo anh vào họ mới thanh toán. Họ không biết em.
Tôi lật đật đi vào. Cô kế toán nhìn tôi tủm tỉm.
-Vợ anh Sơn đấy à?
-Vâng.
Cô ấy phì cười rồi cúi xuống đếm tiền. Lúc sau đưa tiền cho tôi thì đùa.
-Gu anh Sơn công nhận cũng mặn đấy nhỉ.
Cả dãy bàn mấy cô bịt miệng khúc khích cười.
-Em tưởng thím nào nhặt được hóa đơn mang vào thanh toán hộ anh ý.
Họ rúc rích bàn tán.
-Sao ông ý đẹp trai mà lấy bà xấu thế nhỉ. Đúng là ăn diện không bằng ăn may. Từ mai chúng mày đừng trang điểm, đừng mặc váy nhé.
-Đúng là… Bông hoa nhài …. cắm… Haizzzz
Mấy cô lại khúc khích. Vợ tôi ấm ức quay đi ra xe. Tôi một lúc đếm tiền xong thì đi ra. Cô ấy đang thẫn thờ. Tôi động viên.
-Họ đùa kệ họ.
Cô ấy mắt đỏ lên vì tức.
-Có phải vì em xấu nên anh mới thích nó đúng không.
Tôi chợt khựng lại. Tử tế được vài hôm xong lại lôi người ta ra nói. Tôi quay đi mở máy xe.
-Xấu đẹp ăn được à. Cuối cùng tắt đèn nhà ngói như nhà tranh. Em không xấu, cứ mặc như họ thì kém gì họ đâu.
Vợ tôi cũng ngồi im. Chiều hôm sau không thấy theo tôi đi làm mà cũng không đi chợ.
Đến tối tôi vừa về thì gọi điện nói tôi ra đón. Lúc đi ra. Tôi giật mình khi thấy cô ấy. Mái tóc xoăn nhuộm màu hạt dẻ. Giờ thì… Trông như bà thím thật rồi.
Tôi mím môi nén cười. Cô ấy leo lên xe, cái mùi hóa chất làm tôi khó chịu. Mấy đứa con nhìn thấy cô ấy cũng phải cười. Đúng là lạ thật. Trông sáng sủa hơn nhưng mà đẹp hơn thì… Tạm…
Cô gái ấy cũng có mái tóc mái tóc màu hạt dẻ. Nhưng không xoăn. Khuôn mặt đẹp chính bởi vì đôi mắt trong sáng và cái môi biết cười. Cong lên như hiếm khi thấy em phiền muộn. Tôi thích sự mộc mạc của vợ tôi và thích nét đẹp đơn giản của em.
Vợ tôi cứ soi mình trong gương mãi. Chắc thấy mình ổn nên có vẻ rất vui.
-Thế là đẹp rồi đấy.
Tôi ngước lên nhìn.
-Thấy màu này sáng quá không.
-Không… Trẻ mà.
-Điêu
– Thật… Nhưng mà… Người ta hay cười thì người ta càng đẹp càng trẻ lâu. Em hiểu không.
-cười nhiều người ta bảo hâm.
-kệ. Mình sống cho mình. Ai chả muốn trẻ mãi không già. Cho nên ai cười kệ họ.
Bà xã tôi ngồi suy nghĩ. Đứng lên mở tủ lấy cái váy. Đi ra thay. Tôi mở điện thoại tò mò xem lại cái màu tóc. Đúng cái màu này. Nhưng da em sáng và căng hơn. Khuôn mặt cũng đầy đặn phúc hậu, chả góc cạnh nào. Bờ môi cong và đôi mi khép hờ hướng về phía Ánh sáng. Người chụp bức ảnh này quả rất chuyên nghiệp và có tâm. Cái váy hai dây đen hở ra bờ vai trắng. Cái cổ gợi tình… Tôi thở dài. Tôi nhớ. Tiếng lạch cạch bên ngoài làm tôi phải xóa hết dấu vết. Cô ấy mở cửa bước vào. Tôi giật mình lần nữa. Cái váy hai dây đen… Có ren, nhìn qua thì có vẻ giống nhau nhưng nhìn kĩ thì không . Và quan trọng là người mặc nó có hợp không nữa.
Tôi tự nhiên nhớ tới em. Giá như mà… Tôi được gần cô ấy.
Vợ tôi đi lại. Ngập ngừng ngồi xuống nhìn tôi ngại ngùng. Tôi cười. Tôi cười vì tôi vừa tưởng tưởng người ta có ở đây. Rồi tỉnh mộng khi cái mùi hóa chất đưa vào mũi. Thơm nhưng nồng.
-đẹp rồi.
Tôi khen cho có lệ. Cô ấy cười ngại. Nằm xuống ôm tôi. Tay thò vào sờ cho nó dậy. Cái mùi kia làm cho tôi chẳng có hứng. Nhưng mà… Cứ nhắm mắt lại nghĩ đến em. Cho đến lúc cô ấy làm tôi không chịu được nữa. Tôi vùng dậy đè xuống. Ánh mắt tôi mơ màng khiến tôi tưởng người ta đang ở đây. Tôi hôn lên cái cổ trắng gợi tình đó. Tay nần bầu ngực căng tròn. Thấy nó… hụt hẫng. Tôi mê sảng rồi thì phải. Sao lại nghĩ là em. Tôi kéo cô ấy lên trên, rồi lại bắt nằm úp xuống. Tôi không nhớ đây là vợ tôi. Cho nên… Tôi vật vã. Lúc cao trào nhất, tôi giữ chặt tóc cô ấy… suýt nữa thì buột miệng gọi tên. Vợ tôi đã mệt lắm nên nằm im, còn em, em sẽ với lên ôm tôi thật chặt. Túm tóc tôi rồi thở cùng tôi. Có khi còn gọi tên tôi nữa. Tôi gục xuống. Mắt vẫn mơ màng nhìn xa xăm.
Em… Tôi nhớ em.
Sáng hôm sau cô ấy vẫn còn mệt nên không đi cùng tôi nữa. Chiều đến tôi về sớm rủ cô ấy về quê. Tôi rút tiền đưa cho cô ấy hai chục triệu.
-Tiền gì đấy?
-Tiền tiêu.
Tôi cười nhẹ.
-Chốc về nhà, biếu mẹ ít tiền.
Tôi nhắc cô ấy là như vậy. Lúc về nhà. Mẹ tôi đóng cửa đi đâu. Cái sân mới cũng chưa được gọn gàng, lủng củng đồ rồi lá cây bay vào từ ngoài ngõ.
Mãi tối bà ấy mới về, trên tay cầm cái rổ trong vẫn còn một bó rau được bó gọn gàng. Mẹ tôi… Đi bán rau các bác ạ.
Tôi nhìn mẹ mà xót.
-Mẹ.
-Bà đi đâu về đấy.
Vợ tôi hỏi. Mẹ tôi ngẩng lên cười, nét cười khổ.
-Dân về đấy à?
-vâng.
-hai đứa về lâu chưa.
-Con về từ nãy. Mẹ làm gì đấy.
-À… Mẹ… Đi hái rau…
Mẹ tôi có vẻ muốn giấu chuyện này.
-hai đứa vào nhà nghỉ đi, có ăn cơm mẹ nấu.
-con không ăn đâu.
Vợ tôi trả lời. Tôi theo mẹ vào nhà. Trong nhà có cái tủ lạnh nhỏ. Hộp thuốc của bà ấy vẫn ở trên đó còn chưa bóc. Tôi đứng nhìn nó rồi thở dài quay đi.
-ai mua cho mẹ cái tủ lạnh.
-cái Sa nó mua lại của người ta nó chở về.
-dạo này mẹ có đi lấy thuốc đều không?
-có…
Mẹ tôi đi vào cắm điện vào cái nồi cơm. Tôi không nói nhưng bà ấy toàn nấu một bữa ăn hai.
-hai đứa ngồi đây. Mẹ ra lấy cho ít rau mang về.
-thôi mẹ ạ. Tối rồi.
-mẹ sang cắt bên nhà thằng Lượng.
-Của nhà chú Lượng mà.
-Uh thì vợ nó bảo dài thì cắt lên chia ba anh em.
Mẹ tôi đứng lên. Tôi đi vào bếp xem. Có cái nồi điện. Với nhiều thứ lạ. Một mình bà nói chung là sống ổn. Có thể là cái Sa và em dâu mua cho. Mấy hộp thuốc, sữa và bột gì đó để trong tủ.
Một lúc sau mẹ tôi đi vào. Cho rau vào túi giục chúng tôi.
-hai đứa về đi không tối rồi.
-mẹ ăn cơm đi nhé. Chúng con về.
Tôi nhìn mẹ mà thương. Vợ tôi rút tiền đưa cho bà mấy tờ tiền.
-mẹ cầm lấy tiền đi chợ.
-mẹ có tiền rồi. Cầm lấy.
-ai đưa mẹ.
-cái Sa nó đưa.
-mẹ cứ cầm lấy. Cho bọn con về. Tối đóng cửa cẩn thận. Có gì gọi cho con.
Tôi quay lại nói thêm.
-uh.
Bà ấy cầm tiền rồi tiễn chúng tôi. Tự nhiên tôi thấy thương mẹ. Không biết như thế nào mà cứ thích lọ mọ một mình. Giá kể vợ cứ hợp mẹ như cô gái ấy hợp với mẹ tôi. Thì có phải cả đời này. Tôi là người hạnh phúc trọn vẹn trọn vẹn nhất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!