( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 61: Bến cảng (2)
Đôi bàn tay nắm lấy chiếc điện thoại mới, đưa lên, ấn từng con số. Cậu muốn gọi cho Tuệ Tâm, gia đình là thứ duy nhất hiện tại níu giữ cậu ở lại nơi này.
Thật xin lỗi, giá mà em có thể góp sức thêm nữa để cùng chị gánh nốt đống nợ nần, có lẽ sẽ thanh thản hơn nhiều lắm, nhưng em có thể làm gì được đây?
Ở lại Việt Nam, chịu sự dày vò thê thảm như thế, em không làm được.
Chỉ còn một cách thôi, là đi thật xa, thật xa.
Đủ để đến khi nào người ấy quyết định buông tha cho em, và quên hết gương mặt tầm thường này, em mới có thể quay trở lại.
Chị, mẹ.
Đợi em đợi con đến lúc ấy có được không?
Trí Đăng hít một ngụm gió nồng, nhấc máy lên.
Tiếng tút thứ hai chưa kịp vang, đầu dây bên kia đã có người nhấc máy.
“ chị Tuệ Tâm, là em đây, em có một hợp đồng xuất khẩu lao động, phải đi mấy năm…..”
Cũng bởi vì chìm lặng trong nỗi đau chia lìa, mà Trí Đăng hôm nay không nhận ra, giọng nói của Tuệ Tâm lạ lắm, vừa vội vã lại cứ chần chừ như cố kéo dài cuộc nói chuyện mãi không thôi.
“ Em đang ở đâu”
“ Em ở cảng biển, ở đây tốt lắm, tàu sắp khởi hành rồi”
——-
Trên xe, tiếng reo liên tục vang lên từ bộ đàm,
Nhìn thấy hướng gọi tới là từ quê nhà Trí Đăng, Dav lập tức két một tiếng phanh gấp tạt sát lề đường.
Là em ấy! Nhất định là có tin của em ấy!
Anh đã biết mà, anh đã biết một người như thế, không thể nào bỏ mặc cả gia đình mình mà không nửa lời thông báo!
Vài phần trăm giây để đưa tay ra chạm vào nút nghe thôi, mà anh đã tưởng như dài đến không chịu được.
Tít.
Bên kia một giọng nói pha đầu gọi thất thanh mừng rỡ:
– Giám Đốc! cậu Trí Đăng có gọi tới!
– Em ấy đang ở đâu?
– Cảng biển X.
– Mau! Định vị số điện thoại đó, gửi vào cho tôi ngay lập tức!
– Vâng!.
Chiếc xe lại một lần lao đi trên đường chỉ khác rằng trong lồng ngực anh sự vụn vỡ mới ban nãy còn tràn đầy, nay thay bằng niềm hi vọng khó nói.
Anh chẳng bao giờ nghĩ được, hóa ra cảm giác có thể với tới và bao bọc lấy thứ mà tưởng như đã mất đi, lại hạnh phúc đến như thế.
Chiếc loa điện thoại nho nhỏ gắn trên tai, giọng nói phủ đầy sự cương quyết:
“ Cẩm Hương, tìm cách can thiệp vào lịch khởi hành của cảng biển X, cố gắng để lùi lại lịch dời bến càng lâu càng tốt”
Trí Đăng, chờ anh.
Em nhất định phải chờ anh.
———
Một tiếng sau, bến cảng.
Ý Việt ngao ngán, gió ở đây thổi cậu cũng sắp thành cá khô luôn rồi, khó chịu buông lời than:
– Đáng lý là đi rồi chứ, thế mà không biết vì sao còn trễ nữa!,
– Hay là cậu cứ về trước, tôi ở đây chờ cũng được.
– Không được, đây là vốn là tàu chở hàng, đưa người nhập cư trái phép cũng không phải là việc đơn giản.
Trí Đăng áy náy, đưa ly nước mát về phía cậu:
– Làm phiền cậu quá.
Ý Việt với tay cầm lấy ly nước.
Phiền?
Nếu để đẩy anh đi xa tít chân trời, chẳng bao giờ có thể lảng vảng trước mặt Hải Luân của tôi được nữa, như thế phiền một chút cũng có sao?
Chỉ là, ly nước vừa chạm qua môi còn chưa có uống được, một cái tát như trời giáng đã hạ xuống gương mặt nhìn qua thật non nớt.
Tiếng ba vang lên mạnh mẽ đến nỗi ly nước văng mạnh sang một bên, vỡ tan tành, còn trên khóe miệng Ý Việt nhểu ra một ngụm máu.
Trí Đăng hoảng hồn, định đưa tay ra đỡ lấy, lời còn chưa buông ra, cả người đã chìm gọn trong cái giật tay mạnh mẽ.
Trí Đăng ngẩng mặt.
Cậu, làm sao lại làm mơ giữa ban ngày thế này?
Dav…. Tại sao lại nhìn thấy anh?
Dav xót xa nhìn gương mặt cậu, trong lòng là giận dữ, là điên rồ, là yêu thương, là đau khổ. Tất cả không biết trút đi đâu được nữa, gằn giữ siết chặt người trong lồng ngực:
– Em. Thật xấu.
Ý Việt choáng váng, nếu không phải vịn kịp vào lan can có lẽ đã lập tức mà ngã xuống đất, lau máu trên miệng:
– Anh là ai?
Dav đưa đôi mắt đầy ác ý hướng về phía cậu:
– Là ai? Là người yêu!
Trí Đăng ngơ ngác nhìn.
Tim cậu đập rối quá, rối quá… không nói lên được lấy một lời, cậu phân tích không kịp, tiếp nhận cũng không kịp, chỉ biết một mực muốn đẩy người ra:
– Buông tôi ra, buông ra…
– Em nói sao? buông ra? Có biết anh đi tìm khổ thế nào không?!
Dav thương xót lẫn hận ý mà nâng lấy cằm cậu, cúi đầu gặm lên môi cậu trước con mắt hoang đường của Ý Việt.
Là gặm, là nhay, là mút ra những viền môi đỏ lên vì cọ miết, buông nhả bờ môi kia ra, trìu đắm hai tay bắt chặt lấy gương mặt cậu mà thì thầm.
– Trí Đăng, trở về thôi.
Trí Đăng lặng lẽ lắc đầu:
– Không… tôi sẽ không về với anh, tôi không muốn.
Dav sững người một hồi lâu, trên khóe môi câu lên một nụ cười tràn ra chua xót:
– Trí Đăng, anh có thể đồng ý và nuông chiều em bất cứ điều gì. Nhưng, riêng chuyện này thì không!
Tiếng tạt đỗ của vài chiếc xe vừa tới,
Dav phất tay một cái, hai bên người đều có kẻ tiến đến mà xốc tay Ý Việt.
Còn chính mình không nói lấy hai lời, bế gọn người trong lòng, mặc cho Trí Đăng giãy dụa, mặc cho Trí Đăng đẩy người.
Mặc cho trong lòng anh là đau đớn bởi sự ghét bỏ của cậu.
Anh cũng nhất định không buông tay.
=======//==========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!