( ĐAM MỸ) BAO NUÔI - Chương 62: Người ôm trong lòng:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
245


( ĐAM MỸ) BAO NUÔI


Chương 62: Người ôm trong lòng:


Chương 62: Người ôm trong lòng.
Bến cảng lộng gió, mùi của biển cả phủ đầy theo từng vòng lăn của những chiếc xe con đắt đỏ quay đầu từ giữa bến rời đi.
Một chiếc lại nối đuôi theo một chiếc, tại nơi này vẫn còn đọng lại chút nỗi niềm, để cho những cánh buồm chưa giăng đủ gió.
———
Trên xe, Trí Đăng một mực đẩy người, người lại siết vòng tay chặt thêm chặt.
– Buông tôi ra! Buông ra!
Dav không đáp lời, chỉ trả lại bằng ánh mắt vương vài phần u uất. Trí Đăng không thể nào lại sức với anh, đến cuối cùng nơi cổ tay vết cắt lại bung máu.
A…
Tiếng than nhẹ vì đau xót bật ra từ kẽ môi rất nhỏ, thu toàn bộ sự chú ý của Dav ập đến. Anh trừng khóe mắt, lập tức cầm lên bàn tay của cậu:
– Em bị thương? Làm sao thế này? Có phải tên ấy làm không? Mau ! để anh xem còn chỗ nào nữa?
Trong sự vội vã và lo lắng khôn xiết của anh, Trí Đăng cố chịu đựng mà rút lại bàn tay của mình:
– Đừng động vào tôi!
Một lời nói buông ra, những hành động cự tuyệt rõ ràng của cậu khác nào đâu dao đâm vào đầu tim, Dav trầm lặng cả người.
Trí Đăng nhân một lúc này, giãy khỏi lòng anh ngồi sang một bên ghế, đôi mắt đong đầy sự bất lực:
– Tôi biết là anh kinh tởm tôi… Nhưng mà, xin anh, xin anh buông tha cho tôi có được không?
– Để tôi đi…
– Coi như là… anh thương hại vì dẫu sao tôi cũng đã yêu thương Jun hết mực như thế… Dẫu sao thì… thằng bé cũng đã khỏe hơn.
– Xin anh, cầu xin anh…
– Hoặc thật sự anh muốn tôi chết đi… nhưng xin anh đừng làm như vậy! Tôi không đáng mà… không đáng bị dày vò như thế mà…
– Tôi sai rồi, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi đều nhận hết… chỉ xin anh… đừng đối xử với tôi như vậy…
Tiếng nói vang lên mang theo đầy sự nức nở cùng đôi vành mắt ửng lên những ánh nước chực trào…
Cậu không muốn theo anh về, cậu thật sự sợ hãi nếu như anh ra tay ép cậu phải thực hiện cái bản hợp đồng ghê tởm đó.
Còn gì trên đời này đau đớn hơn việc bị chính người mình yêu thương quăng đi cho kẻ khác vũ nhục…
Không… cậu không muốn…
Chiếc xe, dù có rộng tới đâu cũng chỉ là một khoảng không quá nhỏ hẹp, không thể bao nổi những cảm xúc chất chứa trong lòng cả hai, giờ đây lại bị những lời nói như cứa tâm cứa gan của cậu làm cho ủ dột, người tài xế cố nhịn lại tay cầm, nắm chắc vô lăng ,
Còn anh, chỉ có thể sững người mà cứng nhắc từng lời:
– Em… vừa nói cái gì?
– Đối xử với em như vậy ư?
– Cái gì là muốn em chết?!
– Trí Đăng!
Câu gọi giật giọng cuối cùng, ép buộc đôi bả vai cậu ngừng run rẩy:
– Nhìn anh! Nhìn anh đi! Em đang nói cái gì vậy?!
Trí Đăng mờ mịt nhìn lên gương mặt anh. Đôi môi cắn chặt, khe khẽ lắc đầu. Thái độ kia của anh là sao? Chẳng phải chính cậu mới là người cần phải đau khổ ư?
Anh có gì để mà tỏ ra như thế?
Giọng cậu nén lại chua chát:
– Bản hợp đồng kia… xin anh… tôi sẽ không ký đâu… tôi sẽ không ký đâu… Thả tôi đi đi…
Nhắc đến vài từ ấy, sự suy sụp trên gương mặt Trí Đăng càng như thấy được rõ ràng, bờ vai cậu run lên từng hồi, cơ thể mỏng manh tràn đầy nước mắt, ủy khuất như chỉ cần một cơn gió ngoài kia cũng có thể đem đi mất…
– Không….
Không đâu…
Dav bất giác mà ôm chầm lấy cậu, đặt gương mặt kia lên vai mình, nghe mùi nước mắt tản đi trong từng hơi thở.
– Anh không biết bản hợp đồng kia lại làm em đau khổ thế này, nếu như vậy chính tay anh sẽ là người xé nát nó, đừng khóc nữa, cũng đừng nói ra những lời này, anh sẽ không để cho em rời khỏi anh đâu!
Trí Đăng không còn sức vùng vẫy nữa, cậu bây giờ chỉ như một chú cá mắc cạn chờ người giăng lưới là anh tùy tâm mà xử trí. Ngơ ngác, thẫn thờ,
– Anh nói sao? Bản hợp đồng đó… anh có thể bỏ nó đi ư?
Dav gật mạnh đầu, nhìn cậu như muốn trao đi hết thảy sự tín nhiệm, chắc chắn từng từ:
– Đúng! Chỉ cần em không muốn, đừng nói là một bản hợp đồng, mười bản hay một trăm bản anh cũng sẽ hủy.
Trí Đăng nhìn anh, tim cậu dừng lại như chẳng thể nào đập nổi nữa…Anh, lại vừa nói cái gì?
Tại sao kia chứ?
Cậu đáng ra phải gào lên, phải giãy dụa, phải bài xích, phải căm hận anh, anh cũng đáng ra phải khinh bỉ cậu thật nhiều thật nhiều…
Nhưng, anh bây giờ lại cứ ôm cậu thế này, cứ dịu dàng mà hôn lên vành tai vành tóc cậu, dịu dàng để cho hơi ấm của anh thấm dần, thấm dần, để khiến cho tâm tình của cậu càng lúc càng rối bời…
Có thể nào, lại là một giấc mơ không?
Có thể nào khi chiếc xe này vừa dừng lại, mọi lời nói của anh cũng sẽ theo đó mà tan biến?
Dav…
Trái tim của kẻ si tình, nào đâu phải quả bóng lăn trên đường, tiện tay nhặt lại, tiện chân sẽ đá đi.
Em biết phải tin vào lời nào trong số tất cả những điều mà bản thân đã tận tai nghe thấy đây?
Mệt quá… mệt mỏi quá…
———-
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt những nhịp suy nghĩ của cả hai. Dav vẫn không một phút buông người, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại nhìn lên hai chữ Vĩ Kều mà trong lòng gợn sóng.
“ Nói đi”
Triều Vĩ đầu dây bên này, búng tay trên bản hợp đồng bao nuôi, cười giễu cợt:
“ Họa này tự làm tự chịu, quả báo thôi”
“ Bớt nói nhảm, vào trọng tâm đi”
“ Tự mình xem cho kỹ ”
Triều Vĩ thong thả buông lơi, gửi qua vài tấm hình, cũng không quên gửi tặng thêm vài lời mai mỉa. Thật đáng đời!
Dav vẫn không nới tay khỏi tấm thân mảnh dẻ kia, đưa chiếc điện thoại dời khỏi liền bấm vào từng hình một.
Dav nhíu mày, lướt qua một tấm rồi một tấm.
Đôi mắt chết trân.
Đây… chẳng phải là bản hợp đồng bao nuôi chính tay anh đã soạn ra, vào cái ngày đầu tiên Trí Đăng đặt chân đến biệt thự hay sao?
Bản hợp đồng khinh miệt và áp đặt cho cậu một địa vị còn thấp hơn cả một con chó nuôi chơi trong nhà!
Tại sao Triều Vĩ lại có được mà gửi cho anh bản hợp đồng này?!
“ Tự làm tự chịu”
Bốn chữ nhấn nhá của Triều Vĩ khiến cho ánh mắt anh sáng lên. Anh nhìn vào người đã mệt thiếp nửa tỉnh nửa mê trong lòng, lại nhìn vào nơi cổ tay vẫn còn rớm vết máu,
Anh biết rồi.
Anh biết rồi.
Bản hợp đồng đã bị tráo, đó là lý do vì sao Trí Đăng vừa đọc được liền đã chân trần chạy khỏi biệt thự, liền đã một mực không muốn quay về bên anh.
Lồng ngực râm ran lên như bị than nóng vừa thả vào từng viên từng viên… bỏng rát…Từng dòng chữ đầy ô uế trong bản hợp đồng kia dần hiện ra, rõ ràng.
Trí Đăng, Trí Đăng à…
Anh thật sự không dám nghĩ, cảm xúc của em là thế nào khi chạm lên bản hợp đồng kinh tởm này…
Em, đã đau khổ như thế nào?
Từng đầu ngón tay run lên, run lên, không dám chạm cả vào mái tóc chôn trong lòng.
Là anh sai. Là anh đã sai.
Hóa ra, cái kẻ đẩy em đến bước đường ngày hôm nay, dày vò em đến tổn thương như ngày hôm nay, lại là anh.
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống cổ cậu, Trí Đăng mệt mỏi quá độ, khẽ mở hờ đôi mắt, rồi, cậu sửng sốt như không tin được,
Dav… anh vì sao? Lại khóc…
Dav cắn chặt hàm răng mình xuống, nhịn cho sự cứng cáp bền bỉ của mấy chục năm qua phải phục tùng, nhưng vẫn không thể kìm được. Trong làn hơi sương kia, khuôn mặt xanh xao của cậu như nhắc nhở cho anh rằng: anh, là một thằng tồi!
Một lần nữa ôm lấy người chặt chẽ, tiếng nói mang theo sự ôn nhu chắt đọng,
– Trí Đăng, anh xin lỗi.
Hôn lên tay cậu, hôn lên mắt cậu, hôn tràn lên bờ môi nhỏ bé.
– Sau này, sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào chạm vào em được nữa…
Đáp lại cho tiếng nói chân tình của anh, ngay lúc này đây chỉ có sự hoang mang và rối bời của cậu mà thôi.
Nói cái gì là hạnh phúc nghẹn ngào? Hiện tại cậu vẫn còn chưa biết được…
——-
Màn che khe khẽ buông, ngăn cách ánh nhìn, người tài xế vành mắt cũng đã đỏ hoe vì xúc động, người với người, dù cho có là thượng vàng hạ cám, nếu đã có tình cảm với nhau thì chẳng khoảng cách nào có thể ngăn trở được.
Ai không tin?
Chính vị tài xế lái xe là anh cũng không tin, thế nhưng bây giờ nói một lời không tin không được…
———
Trên một chiếc xe khác cùng hành trình hướng về đầu Hà Nội,
Ý Việt bị kìm giữ bởi mấy tên vệ sĩ cao lớn, hai tay bị ăn một cái còng số tám sáng loáng, thêm vết máu đã khô dần trên môi, gương mặt cũng vì cú nửa đấm nửa tát của Dav mà sưng vù.
Nghe có vẻ thật thảm, chẳng qua trong lòng cậu không hề để ý, vẫn là một gương mặt ngây thơ quá độ, nửa vời tựa ra phía sau thành ghế mà nghỉ ngơi.
Nếu biết là bọn họ thế này, thì ngay từ đầu cậu chỉ cần tống Trí Đăng vào trong lòng Dav là được. Nhắc với hắn giữ người yêu tốt một chút đừng để cho có cơ hội la liếm với Hải Luân của cậu.
Ý Việt cười hắt ra trong lòng.
Nhưng nói thật, ai mà dám tin một kẻ có địa vị như Dav lại có thể làm ra bao nhiêu chuyện chỉ vì một người tầm thường như Trí Đăng: không có bề ngoài xuất sắc lại cũng chẳng có tiền tài gì, tình yêu thực sự khó hiểu đến như vậy ư?
Ánh mắt của hắn nhìn Trí Đăng đầy sự đau xót cùng bảo bọc. Một cú tạt dồn sức này cũng muốn lệch khớp hàm của cậu rồi.
Xét cho đến cùng, tình yêu là thứ quá đỗi nực cười, lại cũng là thứ quá đỗi khó hiểu…
Hải Luân,
Anh vốn giỏi như thế, thông minh như thế, vậy mà lại không thể nhận ra thứ tình cảm khắc sâu trong lòng em hay sao?
Đôi mắt cậu chậm rãi nhắm lại, để đôi hàng mi dài khép động, vẽ ra như một làn lá liễu xanh tươi, thật không hợp với một thằng con trai chút nào đúng không?
Ngày em mười lăm tuổi, chứng kiến anh từ chối thẳng thừng một người phụ nữ xinh đẹp, em hỏi anh rằng,
“ Vì sao không yêu đương”
“ Vì sợ người kia sẽ không thương em, không đối xử tốt với em”
“ Vậy sau này thì sao? Anh sẽ không cưới vợ à?”
“ Bao nhiêu tiền của anh đều bị em ăn sạch rồi, nếu đến tận ba lăm tuổi mà anh nghèo không lấy được vợ thì đều là lỗi của em”
——-
Ý Việt câu khóe môi lên, nở ra một nụ cười quái dị.
Lỗi này, em nhận.
Nhận hết.
Nhưng mà, còn tới hai năm nữa anh mới ba mươi lăm tuổi. Em chờ, cũng lâu quá rồi… Hoặc là, em không còn đủ kiên nhẫn nữa.
========//=======

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN