( ĐAM MỸ) BAO NUÔI
Chương 64: Xử lý (2)
Chương 64. Xử lý (2)
Biệt thự,
Hải Luân bị “ mời” ra theo kiểu kéo tay đẩy vai thì rất bực bội. Anh trước giờ không quen với ba cái cách hành xử thô lỗ này, nhưng nghĩ đến một màn tra tấn man rợ vừa rồi thực sự gai ốc đều nhảy dựng cả lên.
Thôi thì đi thì đi.
Dẫu sao thì chữa trị cho Trí Đăng cũng là việc nên làm, hơn nữa chính anh cũng là người nghe hết cả đầu đuôi câu chuyện kia, thực sự thương càng thương hơn.
Không thể ngờ được đám người làm đó vậy mà có thể vì tiền bất chấp, thậm chí còn dám nghĩ đến cả căn bệnh thế kỉ kia. Anh vốn dĩ cũng biết bọn họ không tốt đẹp gì, nhưng đến mức này thì đúng là không ai có thể nửa lời bênh vực, cũng còn may giữa đường lại bị người nào đó đem đi mất, nếu không thì đúng là đời tàn mà!
Khoan!!!
Hải Luân vừa thò đầu ra phía ngoài cửa, chưa kịp bước sang dãy phòng của Dav đã nhìn thấy một bóng người quen rất quen.
Đôi tai thỏ lắc lư trên chùm áo khoác, đôi mắt hơi hẹp dài, sao lại giống như thế?
Nhưng mà Ý Việt của anh sao lại ở đây được?
Hải Luân chậc lưỡi, lắc đầu, hoa mắt đến vậy ư?
Ý Việt là người như thế nào kia chứ? còn có thể dây dưa với mấy cái tên thô bỉ khiếp tởm này?
Người như em ấy vừa nhìn thấy lũ này đã sợ muốn khóc rồi.
Hừm! Đúng là nghĩ nhiều!
——–
Phòng Dav,
Hải Luân đinh ninh như thế liền tự mình xua đi hình ảnh ban nãy, thẳng chân bước vào.
Nhìn Trí Đăng suy kiệt nằm trên giường, có thể dùng hai từ thoi thóp mà hình dung, căm phẫn nhìn sang Dav:
– Anh có thể nào biết quý trọng người ta một tý hay không? Hả? Sao cứ lần nào tôi đến cũng là sắp chết thế này?
Dav không nói gì cả, lặng lẽ nhìn Hải Luân cởi bỏ từng vòng băng tháo trên cổ tay Trí Đăng, ánh mắt se sắt lại.
Hải Luân gỡ ra, liền chậc lên một tiếng rất to:
– Cổ tay bị cứa, vết cứa không quá ngọt, giống như em ấy đã cố sức cắt đứt từng chút một, là tự tử.
Dav cau mày:
– Cậu nói cái gì?
Hải Luân khó chịu:
– Là tự tử, là tự tử đó! Có tai để trưng sao?
Bực hết cả mình mà,
Mặc kệ cho Dav đứng sững, Hải Luân lập tức lấy đèn pin chuyên dụng soi xét xem vết thương còn kẹt lại mảnh vụn gì của vật thể ở trong đó không, sau đó mới rửa sạch.
Nước sát trùng vừa chạm đến, trên giường một tiếng ưm không rõ nghĩa vang lên, Dav lập tức quắc mắt :
– Tại sao không tiêm thuốc tê?
Hải Luân đã thế càng mạnh tay, đầu ngón tay Trí Đăng vì đau mà theo phản xạ giật giật, cậu thật sự choàng tỉnh, rên lên:
– Đau quá….
Dav tóm lại tay Hải Luân, không cho tiếp tục nữa:
– Tôi nói tiêm thuốc tê! Tiêm thuốc tê cho em ấy!
Hải Luân trừng mắt lên:
– Biết cái gì mà thuốc tê? Tôi là bác sĩ hay anh là bác sĩ! Anh đi ra ngoài đi!
Dav liếc lên khuôn mặt tái xanh của Trí Đăng, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay Hải Luân không buông:
– Tôi ra lệnh cho cậu, không được làm em ấy đau.
– Cái gì?
Hải Luân giằng ra, dứ cho Trí Đăng mấy phát nữa, đến khi Trí Đăng thở hổn hển và gầm lên trong họng quằn quại rồi mới nhẩn nha:
– Cậu ta cứa tay trái, bàn tay này mới bị rắn cắn xong, giờ còn bị thiếu máu, anh mở to mắt ra mà nhìn, đầu ngón tay đã bắt đầu thâm đen rồi, nếu còn không kích thích các dây thần kinh kịp thời chỉ có mà phế.
Dav bị nói đến hết nước hết cái, cãi không được nữa liền nghiến răng. Hải Luân vừa nói cũng vừa nhanh chóng băng bó lại vết thương, một lời tiễn khách :
– Còn không đi ra ngoài?! Anh ở đây vướng tay chân tôi không làm được!
Dav trừng Hải Luân đến tím mắt, nhưng nói sao thì việc chữa trị này quả nhiên anh không thể một phần giúp đỡ, đã thế nhìn gương mặt tái lại của Trí Đăng anh chịu không được, lưu luyến một lúc rồi cũng cắn răng mà xoay ra ngoài.
Hải Luân đắc chí gần chết.
Còn Dav, anh chỉ có thể đem hết những sự căm hận này, tính nợ.
———
Trong căn phòng kho kín, lũ người làm mang tội đều đã bị chuyển đến đó. Những vết máu bắt đầu rơi đọng xuống sàn, chất chứa lên bao nhiêu tiếng oán thán và rên rỉ vẫn liên tục truyền ra.
Dav chậm rãi từng bước chân, bước cùng với Triều Vĩ tiến dần đến. Triều Vĩ bước sau Dav đôi bước, tỏ ý rõ ràng rằng việc này anh sẽ không can dự, mọi việc tiếp theo đó sẽ do toàn quyền Dav định đoạt.
Triều Vĩ nhìn bờ vai kẻ tri kỷ nhấp nhô theo từng nhịp bước, trong lòng đương nhiên là một tiếng thở dài.
Trong băng đảng đánh chém giăng bẫy nhau là điều quá thường thấy, thật chẳng ngờ hóa ra ở một nơi có tên đẹp đẽ là biệt thự, là doanh nhân, lại cũng kinh tởm và thối nát không tưởng.
Trí Đăng thiếu một chút thì bị rắn cắn không chết cũng phế tay, lại thiếu một chút nữa bị một đám người hạ đẳng làm nhục, và thiếu một chút nữa mang trong mình căn bệnh kia.
Dù rằng Dav có thực sự yêu thích Trí Đăng hay không, chỉ xét riêng về một mặt phản bội này, Triều Vĩ anh tùy tiện dùng đầu gối cũng nghĩ ra được cái kết của những kẻ kia, cố tình nhắc nhở:
– Sáu mạng người không ít, đừng để anh em Ever chúng tôi gặp khó.
Dav hơi ghé đầu xoay người lại, trên đáy măt âm u không thể hiện một chút cảm xúc dao động nào, chỉ nhẹ cười.
Triều Vĩ lắc đầu.
Xem ra, không phải là dễ chịu gì.
———
Cánh cửa bật mở,
Sáu người.
Chị Tô, chị Hậu, Văn Trương, hai tên phó bếp và cả một người bảo mẫu của Jun nữa, tất cả đều bị xích trói, ứng hai bên là đàn em của Ever canh giữ cẩn thận, tất cả vừa nhìn thấy Dav, kẻ thì kêu lên xin tha, kẻ thì cúi đầu nhận mệnh.
Lương nơi này cao.
Việc nơi này nhàn.
Là bởi vì đổi lại muốn một lòng trung thành của chủ- tớ. Thật không ngờ, cái ký ức phản bội đau đớn năm xưa Yến Bình đâm anh, nay, lại trao vào tay của lũ người làm.
Là những kẻ sát gần bên Jun nhất, là những kẻ hàng ngày chăm lo miếng cơm nếp áo cho anh.
Thật không ngờ chính bọn chúng lại suýt cướp đi mất người mà anh yêu quý nhất, nhưng không sao, ít nhất thì cũng từ những nỗi đau này mà anh triệt để nhận ra rằng, bốn tháng qua. Anh đã yêu rồi.
Dav đảo qua một vòng, từng gương mặt, dừng trước đôi chân đã nát bét của chị Tô. Nước mắt ả vì đau đớn mà không rơi được nữa, thều thào cầu xin:
– Xin… xin ông chủ… tôi biết sai rồi…
Chị Hậu cũng gục xuống mà nức nở:
– Ông chủ, nể tình tôi bao nhiêu năm chăm sóc cậu chủ, xin tha cho tôi một con đường sống.
Bên cạnh là Nam đã bị thuốc độc ngấm cho nửa sống nửa chết, là Văn Trương biết chắc con đường tử, là một tên phó bếp run lẩy bẩy và một người bảo mẫu còn lại của Jun đã ngất xỉu không còn muốn tỉnh.
Chứng kiến sự hoảng loạn của chúng, giọng cười của anh nhàn nhạt cất lên:
– Mỗi kẻ để lại một bàn tay, ném đến chỗ bọn nghiện để chúng chơi nát, và nhớ – phải tìm kẻ nào có H,
Từng từ nhấn nhá,
Những tiếng kêu gầm vang lên, tiếng còng sắt va vào nhau lẻng kẻng, tiếng van xin lẫn chửi rủa, bọn chúng ra sức giãy dụa.
Dav vẫn chỉ nhàn nhạt đáp lời:
– Tàn nhẫn ư?
– Các người đối xử với người khác thế nào. Thì nay cũng nhận lại như vậy thôi, trên đời này có vay có trả.
Triều Vĩ thở hắt, số phận đám người này cứ như thế một lời đã định. Phất tay ra hiệu cho đám đàn em lập tức xử lý.
Dav không nói cũng không quay đầu.
Anh muốn chém, muốn băm chúng, muốn chúng phải chết ư?
Đâu có dễ dàng như thế!
Anh chính muốn chúng sống không được, chết cũng không xong!
Còn gì đây? Cuộc đời của những kẻ tàn tật rồi nhiễm phải căn bệnh thế kỉ kia?
Còn gì đây? Những trận cưỡng hiếp kinh tởm sẽ ám ảnh chúng suốt đời. Lựa chọn này không phải do anh mà ra! Con đường này là do chúng bọn chúng tự mình bước chân vào.
Dav xoay bước, nhìn theo từng giọt máu rơi vãi suốt dọc đường mà chúng bị lôi đi.
Đừng bao giờ trách bất cứ ai trên trần đời này, trước tiên, hãy soi gương lại bản mặt của chính mình.
———–
– Còn tên kia thì sao ạ?
Một lời nói vang lên, đem theo vài phần cung kính, chặn lại bước chân của Dav. Dav nhìn theo hướng tên đàn em vừa nói,
Là Ý Việt.
Bị kìm giữ bị còng tay, gương mặt nửa sưng phù, nhưng chẳng vì thế mà mất đi nét tiêu diêu tự tại, ngay cả nơi này, nơi mà mùi máu tanh vẫn còn lẩn khuất, đến một chút sợ hãi Ý Việt cũng không hề buông ra, thản nhiên dùng đôi mắt trong veo ấy, thẳng thắn nhìn về phía Dav.
Triều Vĩ nhướng mày:
– Là tên đã cướp Trí Đăng giữa đường?
Dav cười nhỏ:
– Đúng, và cũng là em trai của Hải Luân. Ý Việt.
Ý Việt nghe tên mình bật ra từ miệng Dav, khuôn mặt vẫn chẳng hề tỏ ra một tia dao động.
Triều Vĩ lại thoáng chút ngạc nhiên:
– Hải Luân? Có phải là bác sĩ Luân? Người mà chữa bệnh cho Jun?
Dav gật đầu xác nhận:
– Đúng. Chính là hắn.
Triều Vĩ cũng phải cảm thán mà ồ lên thành tiếng.
Quả nhiên, trái đất quá tròn. Người em trai mà lúc nào Hải Luân cũng đem đi trưng bày khắp cả, nào là đẹp như tượng khắc, nào là ngọt như mật mía.
Thật hay chăng? Lại là kẻ có thể một tay cấu kết xã hội đen, một tay cầm trong tay thứ chất độc khủng khiếp tra tấn người?
Thú vị!
Triều Vĩ lên tiếng:
– Có thể mượn người được không?
Ý tứ rất rõ ràng, Dav trả lời bằng một cái lắc đầu:
– Không thể. Hắn là người đã cứu mạng Trí Đăng.
Còn chưa có nói, khi mới lên xe Trí Đăng liên tục cầu xin cho hắn, nếu thực sự khi em ấy tỉnh lại mà hắn lại mất đi cái chân cái tay nào, như vậy có khác gì bê đá đập chân mình đâu?
Với lại nếu để tên Hải Luân kia biết được, chậc. Hắn sẽ đứng ở cửa nhà anh chửi suốt ba ngày ba đêm mất.
Triều Vĩ gật đầu:
– Vậy mời một cữ trà, có thể chứ?
Dav lập tức ra hiệu cho đám người mở còng tay cho Ý Việt:
– Này thì tự hỏi cậu ta.
Ý Việt không trả lời, đôi tai thỏ lắc lư tiến về phía hai người, thay cho câu trả lời.
Cậu đương nhiên chẳng vì yêu mến gì hai kẻ già chán chường lắm lời này, chẳng qua, cậu vẫn là muốn tự miệng nhắc nhở tên Dav Trần đó giữ người cho gọn.
======//========
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!