Quả Ngọt Năm Tháng - Quyển 1 - Chương 36
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
164


Quả Ngọt Năm Tháng


Quyển 1 - Chương 36


Ngoài cửa ánh trăng sáng trong, trong phòng ấm áp yêu kiều.

Đinh Mật rất muốn chịu đựng vì Lục Thời Miễn, nhưng cố được phút chốc, cô vẫn cảm thấy đau dữ dội, tay chân cùng kháng cự, nức nở cầu xin: “Không làm nữa được không? Em sai rồi, sau này không dám trêu chọc anh nữa…”

Lục Thời Miễn bị cô làm cho nhếch nhác, xoắn chặt mày, nhưng cậu vẫn không muốn dừng lại, túm tay cô đè trên đỉnh đầu.

“Không được, anh chưa từng làm gì mà bỏ dở giữa chừng.”

“Cố chịu thêm một chút nữa, nhé?”

“Đau lần này thôi, lần sau sẽ ổn…”

Cậu hôn cô, thở hổn hển, một người bình thường lạnh nhạt cấm dục như thế, bây giờ vì dỗ dành cô, lại có thể nói những lời mềm mỏng dịu dàng đến vậy. Dưới sự dụ dỗ của cậu, Đinh Mật dần thả lỏng cơ thể, tìm thấy chút thoải mái trong đau đớn, nhắm mắt rên khe khẽ.

Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn cô, chợt lấp kín môi cô, càng nhiệt liệt tiến công lãnh địa thuộc về riêng mình.

Như bão táp mưa sa.

Tình cảm bỗng thăng hoa.

Đinh Mật ôm chặt cơ thể rắn chắc và mạnh mẽ của cậu, cô ngửa cổ nhìn đôi mắt như đầm sâu không đáy ấy, lặng lẽ khắc ghi dáng vẻ của cậu lúc này vào trong tâm trí, cho dù có một ngày cô đánh mất bản thân, cũng sẽ không quên đi.

Sau khi kết thúc, Lục Thời Miễn thu dọn sạch sẽ cho cả hai, rồi ôm chặt cô từ phía sau: “Muốn ngủ chưa?”

Hai chân Đinh Mật vẫn còn run, sợ cậu lại tiếp tục, vội nói: “Em ngủ ngay đây, anh đừng quấy rối.”

Lục Thời Miễn cười khẽ, đúng là cậu muốn thử tiếp, song ngày rộng tháng dài, cậu vò tóc cô, trêu chọc: “Ngủ đi, Đinh Tiểu Mật, ngày mai tiếp tục.”

Đinh Tiểu Mật đỏ mặt đánh cậu một cái.

Lục Thời Miễn chụp tay cô kéo vào trong lòng, cúi đầu liếc cô, cười dung túng: “Dạo gần đây em rất thích đánh người thì phải?”

Đinh Mật hừ: “Em chỉ đánh anh có một cái, ban nãy anh đánh em bao nhiêu cái? Đau như thế mà em còn không nói gì.”

“…” Nếu tính ra, đúng là đếm không xuể.

Sáu ngày tiếp theo, thời gian hai người ở trong khách sạn nhiều gấp đôi những khi trước.

Lục Thời Miễn tiến bộ rất nhanh, lần sau làm tốt hơn lần trước, Đinh Mật bị đau mấy lần đầu, sau này dần thể nghiệm được cảm giác như trong tiểu thuyết, hơi lún sâu vào đó.

Buổi tối trước khi chia xa, kết thúc một màn say sưa quấn quýt.

Đinh Mật nằm sấp trên ngực cậu lên án: “Lục Thời Miễn, em thấy lúc nãy anh dùng sức mạnh quá, làm em rất đau.”

Lục Thời Miễn nửa tựa vào đầu giường, gập một chân, dáng vẻ biếng nhác, cúi đầu nhìn cô. Tóc cô đã dài hơn nhiều, không còn là dáng vẻ cô bé tóc ngắn hồi học cấp Ba, mái tóc dài mềm mại, làn da trắng như tuyết, phảng phất bóng dáng một người phụ nữ.

Ánh mắt cậu rất đỗi dịu dàng, thấp giọng: “Đinh Mật, nếu em yên tĩnh một chút, anh có thể nhẹ nhàng hơn.”

Cô không phản ứng kịp: “Là sao cơ?”

“Không hiểu?”

“Không hiểu gì hết.”

Cậu khom mình, cười khẽ bên tai cô: “Đinh Mật, tiếng… rên của em rất hấp dẫn.”

“…”

Đinh Mật đỏ mặt tía tai trốn vào trong chăn, đảo mắt láo liên, đàn ông đều thế cả, lên giường chồng chất đủ trò, lời xấu xa triền miên. Cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng ngay thẳng, cậu cũng chỉ là một người đàn ông có dục vọng và tình cảm, biết kích động và xiêu lòng.

Cậu như vậy, chỉ vì cô.

Lục Thời Miễn vẫn giữ ý cười bên môi, xoa đầu cô qua lần chăn.

Ngày ấy cậu không biết, cậu đã khắc ghi giọng nói của cô nơi đáy lòng, ăn sâu vào xương tủy, chỉ nghe hơn một tiếng cũng khiến cậu cầm lòng chẳng đặng. Cho đến sau này, khi cô đã trở thành diễn viên lồng tiếng, cậu nhìn khuôn mặt của nữ minh tinh trên màn hình, lại thoáng chốc nghe ra giọng nói của cô.

“Phụt”, TV tối om, điều khiển bị ném đến xó xỉnh nào đó.

Sau Quốc khánh, hai người đều bận rộn, Lục Thời Miễn không có thời gian bay qua nửa đất nước đến thăm cô.

Tết năm ấy, bà nội Đinh Mật lâm bệnh nặng, cô ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn về quê một chuyến.

Ngày xưa Đinh Minh Huy và Chu Thanh ly hôn trong tình trạng rất tệ, Đinh Minh Huy không tranh quyền nuôi dưỡng cô, bởi vì người đàn bà khác đã sinh cho ông một cặp song sinh, Chu Thanh đưa cô đi, ông bà nội cũng không níu kéo.

Đôi khi Đinh Mật nghĩ, có lẽ đời cô đã được định sẵn là tình thân mỏng manh.

Lo liệu xong xuôi tang lễ của bà, Đinh Mật cũng sắp phải đi học.

Kỳ nghỉ này Đinh Mật và Lục Thời Miễn chỉ ở bên nhau được ba ngày, lúc Đinh Mật quay trở lại thì Lục Thời Miễn bị giáo sư gọi về trường sớm.

Tối, một mình Đinh Mật ở trong căn hộ của Lục Thời Miễn, tự nấu mì với trứng gà và giăm bông ăn, đang ăn thì điện thoại trên bàn đổ chuông.

Chữ “mẹ” nhấp nháy trên màn hình.

Đinh Mật bần thần nhìn một hồi mới nhấc máy.

Trong điện thoại, Tiết Tiểu Bân vui sướng gọi to: “Chị, tối mai chị về nhà ăn cơm nhé? Lâu rồi em không được gặp chị, em nhớ chị lắm.”

Đinh Mật biết hẳn là Chu Thanh đã dạy cậu bé nói như vậy, khoắng đũa trong bát, nói: “Tiểu Bân, mai chị đón em đi chơi nhé?”

Tiết Tiểu Bân: “Chị không về nhà ạ? Sao chị lại không về vậy…”

Bởi vì nơi ấy đã không còn là nhà của chị nữa.

Đinh Mật đương nhiên không thể nói thế, đành dỗ dành cậu bé: “Chúng ta ra ngoài chơi, chị đưa em đi ăn đồ ngon, sau đó cho em đi chơi trò chơi, được không?”

“Không thích đâu, em muốn chị về nhà cơ, mai là sinh nhật em, em muốn chị về. Chị, chị về đi.”

Tiết Tiểu Bân kiên quyết không nghe.

Đinh Mật đau đầu không đáp, cậu nhóc kia còn khóc ầm lên.

Hồi Tiết Tiểu Bân còn nhỏ, Đinh Mật thường trông nom cậu bé, Tiết Ninh chỉ mải chơi một mình, vậy nên Tiết Tiểu Bân rất quấn Đinh Mật. Đinh Mật bị cậu bé mè nheo mãi, bất đắc dĩ nghĩ, chỉ là một bữa ăn thôi mà, bèn đáp ứng.

Chập tối ngày hôm sau, Đinh Mật xách quà đến nhà mới của họ, Tiết Ninh mở cửa, thấy cô thì hình như rất kinh ngạc, đứng sững sờ. Cô ta quay mặt đi, lùi về sau một bước, hỏi với vẻ mất tự nhiên: “Sao mày lại đến đây?”

Chu Thanh nghe thấy lập tức biến sắc: “Con nói gì đấy, Tiểu Mật không thể về đây ư? Đây cũng là nhà của con bé.”

Tiết Ninh cau mày, Đinh Mật tưởng cô ta sẽ tức giận, kết quả cô ta chỉ nói: “Con không có ý đó.”

Đinh Mật thấy hơi lạ, Chu Thanh cứng rắn với Tiết Ninh như thế từ bao giờ? Tiết Ninh sợ Chu Thanh hồi nào?

Cô không kịp nghĩ kĩ đã bị Tiết Tiểu Bân nhào tới xô về phía sau, cậu bé ôm cô làm nũng: “Chị Tiểu Mật, chị đến rồi, đây là quà tặng em ạ?”

Đinh Mật cúi đầu đưa quà cho cậu, cười: “Tặng em đấy.”

Tiết Tiểu Bân kéo tay Đinh Mật, vui vẻ khoe với cô: “Lúc trưa mẹ mời bạn em đến nhà chơi, vui lắm, em nhận được rất nhiều quà, sau em cho chị xem.”

“Được.”

Đinh Mật cười, nhìn lướt qua căn hộ, không gian rộng khoảng hơn một trăm ba mươi mét vuông, rộng rãi hơn ngôi nhà cũ rất nhiều, trang trí rất đẹp.

Chu Thanh đặt một đôi dép xuống cạnh chân cô, cười nhìn cô: “Con đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi, hôm nay mẹ làm toàn món con thích thôi.”

Đinh Mật nhìn, vâng lời đi rửa tay.

Lúc đi ra, Tiết Chấn vừa đi làm về, thấy Đinh Mật cũng ngẩn người, ông đặt chìa khóa xuống giá gần cửa, cười khan: “Hôm nay Tiểu Mật đến à, mẹ con cũng không nói với chú một tiếng.”

Đinh Mật đã hơn một năm không gặp Tiết Chấn và Tiết Ninh, nay gặp lại, quan hệ càng thêm xa cách, vừa lễ phép vừa khách sáo chào: “Chú ạ.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN