NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1182


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 21


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 21
Chiều nay nó đứng trước cổng trường Việt. Nó tìm gặp Việt thì ít mà tìm gặp Hồng Anh thì nhiều. Thấy Hồng Anh đi ra cổng nó vẫy tay.
Hồng anh đi về phía nó.
-Bạn có phải Hồng Anh không?
-đúng rồi.
-Mình là Hân, bạn Việt. Mình muốn nói chuyện với bạn như đã nói trong điện thoại đó.
Hai đứa  ra quán nước ngồi nói chuyện. Chủ để vẫn xoay quanh Việt. Hồng Anh sau khi nghe nó nói về tình hình của hai đứa cũng gật đầu. Nó  còn trẻ cho nên cũng chưa thể nào Hiểu hết được lòng người. sau khi nói chuyện xong Hồng Anh đứng lên chào nó rồi đi vào. Nó nhìn theo bóng dáng cô ấy, có chút gì đó nó thấy lo lo. Tuy rằng Việt của nó đã hứa chỉ yêu mình nó thôi nhưng mà sâu trong tâm nó vẫn lo sợ một ngày nào đó Việt chán nó mà thay lòng.
Hay là chúng nó… lại làm giống Nhà con Tâm nhỉ?
Nó nghĩ thế. Và bắt xe buýt quay về trường. Nhưng đi được một quãng thì nó nhận được cuộc điện thoại. Là số của Việt.
-Hân, Hân vừa đến trường Việt đấy à?
-uh…
-Hân gặp Hồng Anh à?
-uh.
-Hân làm cái gì vậy, Việt đã nói Việt chỉ có mình Hân thôi sao Hân lại làm thế.
-Hân chỉ muốn bạn ấy biết Hân là bạn gái Việt và mong bạn ấy đừng có mất thời gian quan tâm người yêu của người khác như thế.
-Hân có cần phải làm thế không? Là Hân không tin Việt phải không. Sao Hân lại hành động như vậy được cơ chứ.
Việt mắng nó trong điện thoại. Nó ngồi tròn mắt. Chưa bao giờ Việt nói nó như thế cả.
-Việt nói cái gì vậy? Hân chỉ nói với bạn ấy về chuyện chúng ta yêu nhau, và hai đứa được gia đình đồng thuận. Mong bạn ấy hiểu và tìm người khác. Hân có nói gì hơn đâu.
Nó vẫn nhẹ nhàng.
-thế còn cái chuyện Hân ném cốc vào đầu bạn ấy.
Việt quát nó.
-là gì cơ?
Nó nghe ko ra
-Hân ném cốc vào đầu cô ấy, giờ đi viện rồi kia kìa.
-Hân á??
Nó không tin nổi vào tai mình.
-Hân ko hề động đến bạn ấy. cũng ko hề cãi vã lấy đâu ra mà ném cốc.
-thế còn ai vào đây, chả nhẽ tự nhiên cô ấy bị thế. Cô ấy máu chảy đầy đầu. đưa vào viện cấp cứu rồi kia kìa. Hân sao lại làm thế được cơ chứ.
-việt hỏi cô ấy đi, Hân nói Hân không làm là không làm nhé.

Nó giận Việt mà cup máy luôn. Cổ họng nghẹn ứ. Nó ứa nước mắt. Yêu nhau lâu thế rồi mà Việt không hiểu nó chút nào hết.
Nó tắt máy điện thoại. nó không muốn nói chuyện hay nghe Việt trách móc ngay lúc này.
Sáng hôm sau nó đi học. Tâm trí có vẻ cũng không được tập trung. Nó lơ mơ.
-Hân, Hân.
-dạ.
-thầy nói cậu qua khoa lấy giáo trình đấy.
-thế hả.?
Nó gật đầu đứng lên. Lên đến khoa, thầy đang ngồi với cái máy tính.
-thưa thầy, em đến xin tài liệu ạ.
-Hân đấy hả?
-vâng ạ.
-đây, mang ra photo đi nhé
-vâng.
Nó cầm tập giấy định quay đi.
-à Hân này.
-dạ.
-mấy hôm thấy bận nghiên cứ thì có thầy Thắng đến dạy thay nhé.
-vâng.
-với lại…
-….
-phần môi trường kinh doanh, tiếp thị và marketing quốc tế thầy sẽ nhờ thầy Thắng hướng dẫn các em trực tiếp trên mô hình doanh nghiệp. Nếu như bạn nào có khả năng sẽ đưa ra làm trực tiếp cho doanh nghiệp . đây là cơ hội để học hỏi rất nhiều kinh nghiệm. Thầy Thắng còn trẻ nhưng rất nhiệt huyết, vả lại lượng kiến thức thực tiễn rất tốt, do vậy em nên nói mọi người tập trung vào. Thầy Thắng khó tính, đánh trượt là nguy đó nhé.
-dạ vâng
Nó quay về lớp. Ôm cặp vở ra ngoài để đi photo. Đang cắm cúi vừa đi vừa đọc thì và vào một người. HÌnh như người đó cũng đang tập trung vào một việc khác.
-xin lỗi… xin lỗi em có sao không?
-xin lỗi.
Nó cúi xuống nhặt giấy tờ. Người đó cũng ngồi xuống cùng nó nhặt. Sau đó đưa lại cho nó.
-em cảm ơn ạ. Xxin lỗi làm mất thời gian của anh.
-ko sao.
Người đó cười rồi nó cũng bỏ đi. Tâm trạng nó đang rối bời vì việt đây. Còn đâu mà nhìn được ai nữa.

-photo xong nó lại mang vào lớp. Lần này lớp ngồi im phăng phắc… đâu đó có tiếng nhí nháu.
-sao mày lâu thế.
-có gì mà lặng như tờ vậy?
-thầy sát thủ vừa đi vào?
-ai cơ. Thầy Bính á.
-ko.
-Thầy Minh à?
-ko…
-ai?
-Phù Hải Thắng.
Nó ngẩng lên nhìn lên bảng. Chữ Phù Hải Thắng ngay ngắn được viết lên đó. Nhưng đến cuối giờ mà thầy vẫn không quay lại nên cả lớp giải tán. Nó chưa có vinh dự được gặp thầy giáo có cái họ mà nó  chưa được nghe bao giờ. Thôi đành đợi tuần sau.
Tuần này nó không về. Cũng không sang trường tìm Việt. Nó giận Việt, mà hai hôm nay nó không mở máy cũng không thấy Việt sang tìm. Nó ngồi buồn trong xóm trọ giở sách ra đọc. Nó ở một mình một nhà chứ không ở kí túc và cũng không ở chung với ai.
-này Hân.
-gì?
-đi làm thêm không?
-làm ở đâu?
-ngay shop bán tạp hóa kia họ tuyển nhân viên bán chiều và bán tối đấy. quán cafe ngoại thành cũng tuyển nhân viên. Hai đứa mình đi đi.
Nó suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. Hai đứa dắt nhau ra cửa hàng. Nó tính như thế này. nếu nó bán hàng cho cửa hàng tạp hóa, thì hàng ngày nó chỉ gặp toàn các bà các mẹ, nhưng nếu nó đi phụ quán cafe, nó sẽ gặp đủ các kiểu người. như vậy kĩ năng nói chuyện sẽ tốt hơn.
Sau khi được cả hai bên đồng ý. Nó quyết đinh làm ở quán cafe, và công việc bắt đầu từ chiều mai.
Nó hít sâu… nó chính thức ra đời rồi. nó sẽ kiếm tiền để phụ bố mẹ, và có thêm thu nhập để trang trải cuộc sống  trên này.
Kế hoạch đó của nó là vào ngày mai., còn kế hoạch hôm nay của nó thì…
Nó vừa đi vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện thì Việt chặn  đầu.
-Hân…
Nó ngẩng lên nhìn. Là Việt.
-sao Hân tắt máy điện thoại.
-hân không muốn cãi nhau với Việt vì Hồng Anh.
-nhưng như vậy Hân cũng phải mở máy lên chứ. Đằng này Hân để người ta lo chết đi được.
-Việt mà lo cho Hân á?
Nó giận quay đi. Việt nắm cánh tay nó.

-di vào đây, chúng ta cần nói chuyện.
Việt kéo nó vào công viên gần đó. Nó cứ thế mà bước theo.
-nào, giờ Hân nói cho Việt biết tại sao Hân tắt máy.
-Việt ko hiểu điều đó sao.
-Việt nghĩ Việt chỉ nói sự thật. Việt ko binh ai cả.
-vậy Việt nghĩ Hân ném cốc cô ấy. chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi Hân thế nào việt chẳng nhẽ không hiểu.
-nhưng lúc cô ấy đi vào, cô ấy chảy máu nhiều, còn nói là đi gặp bạn gái của Việt.
-vậy là Việt nghĩ Hân làm.
-Việt…
-Việt thật ra phải hiểu một điều là Hân không phải con người như vậy. Hân cũng đủ tỉnh táo để suy xét vấn đề. Và không nhất thiết là phải dùng đến vũ lực.
-vậy tại sao cô ấy lại nói như vậy?
-là cô ấy muốn nói sao thì cô ấy nói. Giờ Hân cũng nói cô ấy làm Hân như thế Việt có tin không?
-…
-Hân thật sự thất vọng về Việt. Không ngờ… bao nhiêu năm yêu nhau như vậy mà Việt cũng ko hiểu Hân đang nghĩ gì?
-Việt…
-cô ấy có võ. Cô ấy cao hơn cả Hân, nhanh nhẹn khỏe khoắn hơn, lẽ nào Hân thắng được, vả lại…
-…
-Hân nghĩ là nếu như cô ấy thích việt mà Việt thích lại cô ấy, thì Hân cũng … ko cần phải đánh cô ấy. nếu người muốn đi thì cũng không cần giữ làm gì.
Nó giận, nó nói thế rồi quay đi.
-Hân nói cái gì cơ…
Việt kéo tay nó, nó không quay lại.
-uh… thì nếu Hân không làm thế., thì Việt xin lỗi, nhưng giờ Việt mới biết trong lòng hân cũng ko coi Việt là gì. Có thì cần  không có thì thôi đúngkhông?
-…
nó im lặng cúi xuống, nước mắt nó rơi ra. Hai đứa đứng hai góc không nói với nhau lời nào. Mãi sau Việt mới lên tiếng trước.
-Hân về đi, VIệt về trước đây.
Việt quay đi rất nhanh. Bỏ lại nó đứng đó. Nước mắt nó ứa ra đầm đìa. Nó mong Việt có thể nhận lỗi, nhẹ nhàng xin lỗi nó như mọi khi chứ không gay gắt với nó như vừa rồi. Việt cũng phải hiểu cho nó rằng trong lòng nó rất ấm ức. Bất cứ ai hiểu lầm nó nó đềukhông quan tâm nhưng riêng Việt thì khác.
Khi tình yêu đặt quá nhiều vào một người thì chỉ một lời nói một hành động nhỏ của người ấy thôi cũng tạo ra những nỗi buồn hết sức ghê gớm.
Nó ngồi xuống ôm mặt khóc. Nó nhớ Việt, muốn được xà vào lòng như mọi khi sao lúc thấy Việt  nó lại làm như vậy cơ chứ. Rõ là cái tôi của nó cũng lớn lắm… nó bị người ta vu oan, bị xúc phạm như vậy… cho nên nó tủi thân cũng đúng thôi. Sao Việt không như ngày xưa. Xà vào dỗ dành nó… Việt thay đổi… đã thay đổi mất rồi.
Một lúc sau có một người ngồi xuống cạnh nó, đưa cho nó cái khăn mùi xoa. Nó ngập ngừng, nhưng vẫn không dám ngẩng lên. Rõ là đi giày thể thao, chứng tỏ là con trai, mà giờ ngẩng lên với cái bộ mặt đầy nước và mái tóc bù xù thì xấu hổ sao để đâu hết. Nó đón cái khăn mùi xoa đó. Lau hai hàng nước mắt.
-Cảm ơn anh.
-về nghỉ sớm đi. đừng ngồi đây nữa.
-vâng
Người đàn ông đứng lên đi qua, nó mới dám ngẩng lên nhìn. Người đó cao tầm tầm, dáng hơi gầy trong bộ quần áo thể thao. Cái áo mang số 7. Và đang đi rất nhanh như dần tăng tốc hòa vào dòng người đang tập thể dục buổi chiều. Nó nhìn vào cái khăn… vẫn kiểu khăn đó mùi hương đó. mà ko biết có gặp lại để trả người ta không?

Yêu thích: 3.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN