NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 37
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 37
Có nhiều lúc chúng ta trách móc , giận hờn đôi khi là hận người đàn ông đã mang cho chúng ta cảm giác đau đớn. Đẩy chúng ta vào nỗi cô đơn và tột cùng của thống khổ về tình cảm. Nhưng rồi một ngày chúng ta chợt nhận ra điều gì? Rằng đôi khi chúng ta lại không phải là mảnh ghép mà người ta còn thiếu.
Hóa ra cho dù bạn đã yêu người ấy 5 năm hay 10 năm, thì có khi bạn lại chẳng phải là mảnh ghép phù hợp với họ, mà có những người chỉ quen có vài ngày đôi khi lại khiến họ quan tâm.
Không có nỗi đau nào khó nguôi ngoai hơn nỗi đau bị người mình yêu thương bỏ rơi. Những vết thương đó như những vết sẹo mà mỗi lần trở gió lại đau nhức nhối.chỉ mỗi cái gợi lên bao nhiêu nhớ thương bao nhiêu giận hờn và bao nhiêu xót xa.
Mà có những người yếu đuối đến độ trái tim đã đóng lại, hình thành cho mình một cảm giác gọi là –Sợ yêu.
…..
5 năm sau
Tiếng tàu xe ồn ào là khung cảnh đầu tiên mà nó thấy khii trở về mảnh đất quên hương. Từ phía xa, người con trai cao lớn đã vẫy nó. Nó đẩy cái xe nhanh tiến về phía đó, chạy lại để được ôm vào lòng.
Nó hít hà mùi thơm này, đã lâu rồi, rất lâu rồi mới được ngửi thấy nó, cảm giác thật sự rất ấm lòng.
-thế nào? Đi thôi chứ?
Nó nhìn người con trai, ánh mắt hạnh phúc và chắc chắn gật đầu.
-chúng ta đi.
Cánh cổng trường đã mở rộng. Mùa thu của miền bắc mang theo những thứ rất ngọt ngào, những bông hoa sữa trước cổng trường thơm lắm, đâu đó còn sót lại những bông hoa bằng lăng tím. Những chiếc lá bàng đã ngả màu, chờ đợi cho một sự thay đổi…
Ôi… đã rất lâu rồi nó mới quay về nơi này. ngôi trường nó vẫn không thay đổi nhiều, những hàng ghế đá những góc sân trường. Biết bao nhiêu kỉ niệm về mối tình đầu ngây dại. biết bao nhiêu yêu thương trao nhau mà giờ…
Nó chợt cười buồn. Là nó còn nhớ chứ ai đó có lẽ chả còn nhớ đâu. Nhưng 5 năm trôi qua , người vẫn đó, nó vẫn đây, nhưng tình đã đi xa quá rồi, nó không còn đau nữa, kí ức như những bộ váy cũ kĩ, mà chúng ta không thể nào khoác mãi lên mình, do vậy nó đã gấp lại và cất đi vào trong những góc sâu nhất của Tâm hồn.
Nó ngồi một góc trong phòng hậu trường. Là nó muốn gây một điều bất ngờ vì kể từ khi nó đi đến nay, không có thời gian để trở về tri ân thầy cô, cũng như món quà dành tặng cho bạn bè, những người đã yêu thương và luôn động viên nó trong suốt quãng thời gian qua.
-để tiếp nối chương trình kỉ niệm 60 năm thành lập trường, một cựu học sinh, một nhân vật đặc biệt muốn dành tặng thầy cô cùng tất cả các anh chị, các bạn đã trở về nhân ngày kỉ niệm 60 năm thành lập trường một bài hát. Xin mời ạ.
Tiếng nhạc nổi lên. Nhân vậy chính chưa xuất hiện. Nó đứng sau cánh gà, có vẻ rất hồi hộp
Tuổi thơ bên nhau cho ta vô tư với bao mơ mộng
Biết bao tháng ngày bạn kề bên sớt chia
Những lúc lặng thầm thả tung ước mơ lên trời
Bạn ơi nhớ không biết bao những kỷ niệm buồn vui cùng tôi.
Cô bé xinh xắn cầm míc đi ra hát. Nó đứng bên trong nhìn theo.không biết sự xuất hiện của nó có tạo bất ngờ cho mọi người không? Hồi hộp quá.
Tuổi thơ thần tiên biết bao tiếng cười
Biết bao nỗi buồn bạn và tôi có nhau
Những yêu dấu ngọt ngào tựa như vẫn còn đâu đây
Kỷ niệm ơi, xin giữ mãi trong tim.
Cậu trai đẹp dắt tay nó ra khán đài, nhân vật đóng thế dần lui vào bên trong. Nó đang cầm míc hát và nhìn xuống bên dưới, dãy 12A10, và cũng như thói quen nó đảo mắt về phía 12B1.
Không khó để nhận ra sự bất ngờ của rất nhiều con người đang nhấp nhổm để nhìn nó. Có lẽ mọi người không còn nhận ra khi nó không còn là cô bé Hân ngây thơ ngày xưa nữa. nó cũng không còn là một cô bé Hân đơn giản, quê mua, không bình dị và khờ khạo như xưa nữa., Nó thay đổi, một sự thay đổi toàn diện cả về hình thức lẫn tâm hồn.
Có lẽ sẽ phải nhìn lâu người ta mới nhận ra nó.
Nó mặc cái áo dài trắng. Mái tóc tím nhạt, đôi môi tô đỏ, đôi mắt đen láy, và hàng mi cong. nó cao lên theo đôi dép cao gót mà nó mang, đẹp và sexy…
Từng trang giấy với nét chữ quen thuộc kia
Với những ước mơ trẻ con chất chứa bao nhiêu mơ mộng
Hàng cây phượng dài trong sân
Nơi chúng ta khắc lên một trái tim
Sao giờ đây khi xa nhau cây buồn ngơ ngác.
Có lẽ không ai biết nó hát được, mà giọng hát cũng rất dễ thương, trước đây nó hiền lắm, ngái đám đông. Còn giờ nó lại chả sợ gì cả. Càng ồn ào càng khiến nó vui hơn.
Giọng hát trong trẻo, gọn gàng và cách phát âm chuẩn khiến bài hát nó hát hay hơn, có lẽ bạn bè cũng bất ngờ về nó ấy chứ.
Thời gian hỡi nếu có lướt qua ngày xưa
Nhớ nhắn với những bạn thân hãy giữ trên môi nụ cười
Để mai này khi trong tim nghe vắng xa hay nhớ về một giấc mơ
Giấc mơ hồn nhiên, tuổi học trò…
Bạn bè nó dường như đã nhận ra. Khi nó ngừng hát thì tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên. ở cái góc quen thuộc 12A10 nó còn nghe rõ tiếng hô to. Hân ơi… Hân ơi….
Tiếng vỗ tay reo hò của mọi người.
Nó cười…. không ngờ ngày trở về lại vui đến vậy.
-xin cảm ơn tình cảm của mọi người dành cho nhân vật đặc biệt của chúng ta. Nhưng quan trọng nhất mà hôm nay mình muốn nói với các bạn, các anh đang còn FA ngồi dưới kia…
-ai còn FA giơ tay lên nào?
Một lũ con trai giơ tay lên, rồi vì không giấu nổi sự phấn khích mà đứng hết lên.
-Bạn Hân của chúng ta năm nay 27 tuổi, và hiện còn FA, bạn nào muốn làm quen xin liên hệ ban tổ chức ạ.
Hầu như bọn con trai nhốn nháo hết.
-vâng, xin cảm ơn Tấm lòng của các anh, nhưng mà giờ mời các anh ngồi xuống để tiếp tục chương trình ạ.
Tất cả hội con trai lại ngoan ngoãn ngồi xuống, tiếng nhí nháu vẫn còn rất rôm rả. Nhưng chỉ có hai nhân vật vẫn còn đứng đó, có lẽ họ không tài nào giấu nổi sự bất ngờ của mình.
Nó ra khỏi sân khấu, người đàn ông đón nó, bước sau lưng như bảo vệ, cười với nó một nụ cười ấm áp.
-Hoàng, chị Hân nhà Hoàng đây á?
-uh
-ôi, xinh thế.
-lâu lắm rồi không gặp ý.
Nó cười , tự tin bước về phía lớp mình, ở đó, bao nhiêu vòng tay đang trực đón nó, bao nhiêu tiếng reo hò, những cái ôm đầy xúc động cho sự đoàn tụ.
Nó ngẩng lên nhìn người con trai vẫn đứng đó nhìn nó từ nãy không rời… nó cười một nụ cười đầy thân thiện
-chào Dũng.
Dũng cười rồi cũng bắt tay nó. Tiết mục biểu diễn không còn hấp dẫn như sự xuất hiện của nó ngay lúc này, bởi nó đã quay về, và ở đâu đó trong hàng ngàn con người kia, vẫn còn vài đôi mắt đang lặng lẽ hướng về phía nó… khẽ nở nụ cười
-mừng em đã quay trở lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!