NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 42
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 42
Rõ là Hoàng nhà nó làm cùng công ty với Thầy. Làm về xây dựng, và nội thất. Mà cái mảng về xây dựng thì toàn thấy con trai là con trai. Thấy chị ngày ngày đi về cô đơn như vậy nó cũng sốt ruột.
-này còn, Hoàng nó có anh bạn đồng nghiệp ngoài 30 rồi, ngày mai đi làm về sớm, bố trí gặp người ta được không?
-mẹ, con chưa nghĩ đến chuyện đó.
-28 rồi, chưa nghĩ đến là thế nào?
-bố nghĩ còn cứ gặp người ta một lần đi, dù sao anh ý cũng được. Bố tiếp xúc mấy lần rồi.
-thôi vì bố mẹ con ạ, vì bố mẹ một lần này.
Nó ngồi nhìn bố mẹ ngán ngẩm, có mỗi cái chuyện đi lấy chồng mà cũng nói mãi.
-thôi được rồi. mai con đi là được chứ gì?
Nghe nó đồng ý cái bố mẹ vui như tết.
Sáng hôm sau nó chuẩn bị đồ vào cốp xe để chiều còn đi gặp người ta nữa. sau khi tan làm. Nó lại thay bộ đồ đó ra. Những người làm kinh doanh như Thầy như Hoàng chắc chắn sẽ ăn mặc rất lịch sự, cho nên nó có chút phá cách.
Nó bước vào quán cafe đã hẹn trước, người con trai ngồi góc quán đã đợi nó từ lúc nào. Nó bước lại.
-chào anh.
Người con trai diện sơ mi vest tinh tươm giữa cái không khí lạnh lạnh này. còn nó ôm nguyên cái áo nỉ rộng dài quá mông với cái quần ngắn bên trong, nhìn nó kiểu như không mặc gì. Đã vậy còn đôi cái mũ lồi và trang điểm đậm. hầy… nhìn nó nghịch lắm ý.
Người đó ngẩng lên nhìn nó khẽ cau mày. Buổi nói chuyện diễn ra chả như ý của anh ta, đến lúc ra về cả hai chào nhau mà chưa hề có lời nào hẹn quay trở lại.
Lúc nó về nhà, trời cũng đã tối, người con trai ngồi ăn cơm cùng cả nhà nó… là Thầy. thấy nó dắt xe vào, mẹ nó đứng dậy, khuôn mặt tỏ rõ vẻ thất vọng.
-mẹ… bố con đã về.
-vâng
-chào thầy ạ. Nay thầy về sớm thế.
-chào em.
-con thay đồ đi rồi xuống đây.
Bố nó nói nhẹ, đến lúc nó đi xuống nhà thì bố nó đưa cho cái điện thoại, nó dán mắt vào màn hình khẽ tủm tỉm, là anh ta chụp nó lúc nào.
-con 28 tuổi rồi. bố còn nói sao với con.
-là bình thường mà bố.
-người ta đi xem mắt mà con làm như đi dọa cáo người ta.
-là góc chụp ko được đẹp thôi , chứ bình thường mà.
-còn làm ng ta chạy mất dép rồi.
Nó cười khoái
-là con ko thích họ, nhưng bố mẹ cứ bắt con đi đấy chứ.
Người bên kia tủm tỉm nhìn nó.
-thì con cũng phải nghiêm túc từ chối người ta,là em con giới thiệu đó, giờ còn mặt mũi nào.
-hai bác yên tâm, trong công ty cháu trai chưa vợ còn nhiều lắm.
Nó quay sang lườm thầy, thầy cúi xuống tránh nó nhưng vẫn tủm tỉm.
-từ sau bố sẽ cử mẹ đi cùng con. lớn cả rồi, đừng làm bố mẹ mất mặt với người ta.
-bố, con tự biết đi tìm chồng cho mình mà, con muốn lấy ai là quyền của con.
-con lấy ai bố mẹ k cấm nhưng mà xúc tiến luôn từ bây giờ đi.
-vậy để cháu giới thiệu anh Giang phòng thiết kế cho Hân, chắc Hân sẽ hợp anh ấy.
Thầy nói thêm vào, nó lại quay sang lườm. thầy lại cúi xuống, khẽ liếc nó rồi cười hóm hỉnh.
-ơ… hay đấy nhỉ? Anh Giang được cái nhạc nào cũng nhảy, cho nên nếu bà ấy có như hôm nay cũng chả sao đâu. Để con bảo anh ấy.
-được rồi, Anh Thắng cứ giới thiệu cho em nó người nào giống anh là được.
-giống thầy thì ko được.
Nó nói theo phản xạ. Mọi người dừng đũa nhìn nó
-sao lại ko được.
-thì… những người như vậy chỉ có BD thôi, con nghi ngờ lắm.
Quả này thầy lườm lại nó, cái miệng mím lại thâm nho. Nó thản nhiên, nó có nói sai đâu, hồi nhỏ nó chứng kiến rồi còn gì.
Sau khi ăn xong, nó và thầy cùng dắt xe về, thằng Hoàng chạy đi chơi với người yêu, cho nên thầy và nó đi cùng đường về nhà.
-hôm nào thầy mời em qua nhà thầy chơi nhé. Em muốn qua chào bác một câu . dù sao chúng ta cùng là người cùng quê.
-nhà tôi nghèo lắm.
-vâng, nên thầy mới ki bo vậy.
-tôi ki bo hồi nào.
-nhiều hồi lắm. nếu nói ra chắc mất một đêm.
-thế em đừng nói bây giờ. Để đêm nào nói một thể.
Nó phì cười.
-hân, qua kia uống nước đi rồi về.
Nó gật đầu đỗ xe vào cửa quán cafe.
-thầy uống gì?
-cho tôi cafe.
-chị ơi, cho em một nâu nóng nhưng ko cho bọt và ít sữa nha.
Thầy nhìn nó chằm chằm.
-em uống gì?
-em uống nước cam.
-em ơi, cho anh một cam nóng và đừng cho đường nhé.
Thầy cũng cẩn thận đáp lễ lại. nó cười, nhìn thầy.
-em chẳng biết phú Dương có mấy thôn đâu vì nó rộng quá.
-nhà tôi ở cuối cùng của Phú Dương cơ, gần cánh đồng.
-vậy sao thầy không đưa hai bác lên đây cho tiện.
Thầy cười buồn.
-có bố tôi thôi.
-thế còn bác gái
-mẹ tôi mất lâu rồi.
Nó tròn mắt, thấy áy náy quá.
-vậy sao ko đưa bác trai lên đây ạ.
-là bố không muốn xa mẹ, nhà tôi gần đồng, hồi chuyển nhà mới bố đưa mẹ về gần đấy, ngày ngày còn qua nói chuyện với bà.
Nó xúc động, hai mắt nó đỏ hoe.
-ông ấy chắc thương bà ấy lắm.
-đúng vậy, anh em tôi cũng bảo ông đi bước nữa nhưng ông cứ sống vậy mấy chục năm rồi.
-vậy bác làm gì ạ?
-làm nông thôi
Thầy cười tươi, nhưng trong nụ cười không giấu được sự xúc động.
-em… em xin lỗi.
-có gì mà phải xin lỗi, đó là sự thật mà.
-vậy thầy lấy vợ đi, ba mấy rồi mà còn ế thế này thì ông chắc buồn.
-uh, hứa với ông đến 38 sẽ có con dâu cho ông.
-Hà Trang đồng ý thì ko cần chờ 38 nữa thầy ạ
Thầy cau mày nhìn nó. Không giải thích thêm
-chỉ sợ , người ta lại như những người khác.
-người nào ạ.
-người yêu cũ của tôi, mối tình đầu của tôi, ngày đó chúng tôi yêu nhau hồi tôi mới tốt nghiệp cũng đưa cô ấy về nhà và cô ấy mất tích luôn từ đó.
Hí hí hí
Nó cười rúc rích. Nhìn thầy đầy hài hước.
-em nói thật…
-nói đi.
-nhìn thầy như khúc gỗ, cứng nhắc như vậy, ai mà yêu nổi.
-em đã tìm hiểu đâu mà phán xét như vậy.
-là cô Thủy nói, Hà Trang cũng nói.
-cô Thủy ko nói là về nhà rồi cũng thôi à?
-dạ…
Nó tròn mắt hỏi lại.
-vậy nếu cô thủy ko chê thầy thì … giờ 2 người cưới rồi à?
-uh…
Thầy thản nhiên, gạt cái gọng kính lên nhìn nó.
-vậy hôm nào thầy cho em về nhà Thầy nha, em tò mò quá.
-tôi chỉ đưa về với tư cách là con dâu ông bà thôi. Em nghĩ sao.
Nó cười ngại, cúi xuống húp soạt soạt cốc nước không dám trả lời. Còn có Hà Trang ở đấy cơ mà. Với lại… còn rất nhiều vấn để nữa.
Đến lúc nó đi về , ra đến cửa thì gặp người kia cùng mấy người bạn bước vào. Gần 10 giờ tối rồi mà họ mới bắt đầu đi chơi. Thấy người ta, nó nép sát vào thầy, một tay quàng qua cánh tay thầy có vẻ tình cảm. Thầy quay sang nhìn nó rồi cũng thản nhiên đi ra ngoài.
-gì mà sợ người ta đến vậy?
-em ko sợ.
-vậy sao lại khoác tay tôi.
-thì em khoác cái có mất gì đâu.
-có mất chứ, mất nhiều thứ
-thầy quên đi, thầy mất vào tay cô Thủy rồi.
Thầy đứng ngay lại, nhìn nó hai mắt mở to sau cái kính.
-hì hì, em đùa tí.
Nó cười ngượng rời tay thầy đi ra chỗ để xe của mình nhưng thầy nắm cánh tay nó lại
-Hân…
-dạ…
-là… em biết chuyện đó à?
-chuyện gì ạ?
-chuyện chúng nó lừa tôi và cô Thủy vào khách sạn đêm đó.
-là thầy mất đi cái ngàn vàng vào tay cô ấy, em nghe các anh ấy kể lại thôi mà.
Hí hí
Thầy cười như mếu.
-vậy nên em mới nói thầy có lẽ không thích phụ nữ rồi.
Thầy trong phút bị dìm hàng mới lấy lại bình tĩnh.
-tôi thích phụ nữ, và tôi là đàn ông, 100% nếu em ko tin thì để tôi chứng minh cho em thấy.
-thôi, thầy chứng minh với Hà Trang đi.
-tất nhiên là không chứng minh với em rồi. đồ nhớ dai
Hí hí…
Nó cười khoái, quên cả cái người lúc nãy.
-là em ko nhớ không được. mà Thầy thù dai hơn cả em còn gì?
-ko… chỉ là những điều đơn giản của những người quan trọng thì tôi sẽ nhớ. Còn em, mong là em cũng vậy. về thôi
Thầy xoa đầu nó, cười rồi đi ra dắt xe cho nó trước rồi phóng theo nó về nhà, cho đến khi thấy nó đóng cửa trong nhà rồi mới quay xe về. Nó chợt cười. vui vẻ xác nhận cuộc hẹn mà Hoàng vừa nhắn.
-ngày kia mẹ và chị đi gặp anh Giang nhé.
-ok.
Nó vui vẻ thay đồ rồi lên giường, hơn 11 giờ đêm mà thằng Hoàng chưa buồn về. Một lúc sau nó mới nhận được cuộc gọi
-mấy giờ còn chưa về vậy tên kia.
-chị đóng cửa ngủ đi, nay em ko về.
-mày ngủ với cái Lan đấy à?
-chị biết rồi còn hỏi.
-chị biết, nhưng mà…
-mà gì?
-nếu làm vậy, phải chịu trách nhiệm với con nhà người ta, là nó yêu mày nên mới cho mày như thế.
-chị yên tâm, em là em chị mà. Cũng tính thưa bố mẹ sang nói chuyện, chứ chờ chị thì lâu lắm.
-mày tàu nhanh tao cho vượt, nhớ là phải hối bố mẹ sang luôn đi.
-được rồi. đóng kĩ cửa vào rồi ngủ đi.
Nó cúp máy, mò dậy đi xuống nhà đóng cổng, ở phía bên kia đường, người đàn ông đứng đó hút thuốc trước cột điện. Bóng dáng cao lớn không lạc đi đâu được, nó mắt trước mắt sau, vội vàng chốt cửa, nghe tiếng động, người ta nhanh chân bước lại phía nó. Nó cuống lên, tay chân run đến mức không thể nào mà cầm chắc cái khóa.
-Hân…
Nó giật mình ngẩng lên, nhưng lùi lại.
-Hân
Người ta đang gọi nó. Nó lại lùi lại tiếp.
-anh là ai? Anh đi đi, đừng để tôi kêu lên.
-Hân, anh…
-làm ơn để cho tôi yên. Anh phiền phức quá.
-hân…
Hai người cách nhau cái cổng mà nó có thể ngửi thấy mùi rượu nồng lên phía đó. Nó chả biết đã khóa được cổng chưa mà bỏ của chạy lấy người vào nhà. Tim nó đập như muốn rụng ra ngoài. Cái con người đó sao có thể khiến nó sợ hãi đến như vậy… là nó không còn muốn gặp người ta nữa.
hôm đó nó đi làm về, chuẩn bị tươm tất và nghiêm túc để đi gặp tiếp cái người hôm trước Hoàng nói.
Lần này đích thân bố nó chở mẹ nó lên phố để xem mắt con rể tương lai. Nó nghiêm túc đi vào, người con trai lịch sự mặc sơ mi khoác ngoài cái áo khoác gió, phong cách rất giống thầy. Tự nhiên nó lại nhớ, cái phong cách kì quặc của thầy, thế mới lạ.
– cháu chào cô,chào em.
Người con trai giọng nói ngọt ngào đứng lên lịch sự chào 2 mẹ con nó
-chào anh. Đây là mẹ em.
-chào cháu, là cô có việc đi qua nên ghé vào chút thôi.
-vâng ạ.
-thế cháu tên gì nhỉ?
-cháu tên Giang.
-cháu bao nhiêu tuổi nhỉ?
-cháu 32.
-uh được Hân nhà cô 28, hai đứa hợp tuổi đấy.
Mẹ nó sốt sắng.
-mẹ…
Nó nhắc nhẹ. mẹ nó kệ
-thế cháu quê ở đâu.?
-nhà cháu ở cầu Giấy ạ.
-à… thế đi làm cũng xa đấy nhỉ?
-quen rồi cô ạ.
-uh, cái Hân nhà cô thì nó hơi ít nói nên cũng hơi khó tính, cháu cứ nói chuyện thoải mái nhé. Cô đi có việc bây giờ.
Mẹ nó sau khi đã rà soát đối tượng, viết xong mở bài cho nó thì cũng vui vẻ rời đi, còn phần thân bài và kết luận thì để cho nó viết nốt.
Nó nói chuyện thấy anh này cũng được, hóm hỉnh và tâm lý. Nếu để chọn thì nó sẽ chấm anh này hơn anh trước rồi. Nó đứng lên khi trời đã ngả về tối và sau khi cả hai đã có một bữa tối vui vẻ.
Anh Giang tiễn nó ra cửa. nó gật đầu chào rồi phóng đi, con đường về nhà có những quãng tối khiến nó lại tưởng đến người đó, đi đằng sau và áp sát nó giống hôm nọ. Nó có vẻ sợ, nhưng đang rất cố gắng bình tĩnh, chiếc xe phía sau dường như không có ý định vượt qua nên nó cứ đi một cách bình thường. Đến đoạn rẽ về nhà mới thấy người ta phóng nhanh về phía trước. Nó còn không dám cả ngoái lại nhìn xem là ai. Nó sợ người đó, là nó sợ.
Nó đứng trên gác nhìn xuống đường, người kia hầu như tối nào cũng đứng bên phía cột điện đó hút thuốc và nhìn lên nhà nó… là nó biết mà ko dám mò ra, người ta có vợ có con rồi, taị sao lại theo nó như vậy cơ chứ. Nó muốn quên… muốn quên đi người đó, muốn quên cái quá khứ tồi tệ, rõ là người ta làm sai mà sao k để nó yên thân cơ chứ.
Nó hết kem đánh răng, mắt trước mắt sau mở cổng đi như chạy ra cửa hàng tạp hóa. Đến lúc vào đến cửa mới thở phào quay lại, ko có ai đi theo. Đến lúc mua xong lại vội vàng ba chân bốn cẳng chạy quay về như con ăn cắp.
-Hân…
Nó giật mình đánh rơi cả tuýp kem. Tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
-mình nói chuyện vài câu được không?
-tôi đã nói chúng ta ko quen nhau. Anh làm ơn để cho tôi yên.
-Hân… anh… anh xin em.
-tránh xa tôi ra, về với vợ con anh đi.
-anh và cô ấy ko nói chuyện với nhau. Hân…
Người đó níu tay nó, nó phóng nhanh vào cổng vội vàng đóng lại, chạy ngay vào nhà. Người ta không xông vào mà vẫn tôn trọng đứng cửa nhìn.
-về với vợ con anh đi, đừng tim tôi nữa.
-ko…Hân… cho anh nói một câu thôi cũng được.
-tôi ko muốn nghe bất cứ điều gì từ anh nữa. tôi ko muốn gặp anh.
Nó đóng cửa nhà rồi vội vàng tắt điện mò lên phòng khóa trái cửa lại… ôi… sao nó cứ thấy anh ta là cảm tưởng như gặp thần chết vậy, sao phải chạy sao phải trốn tránh khổ sở thế này.
Lý do rất đơn giản, là cứ nhìn thấy họ tim nó lại đập mạnh. Cảm giác bồi hồi vẫn còn vẹn nguyên trong tim. Ko ai nói hay về bản thân khi gặp lại người từng yêu tha thiết, là người ta đã có gia đình, nỗi đau bị bỏ rơi ko cho phép nó rung động tiếp, và lương tâm làm người không cho nó gặp lại, nói chuyện với người ta.nó không muốn phá vỡ hạnh phúc của một gia đình, của những đứa con thơ. Nó cũng là con người, tuy rằng người ta đối xử với nó như vậy, nhưng sâu trong thâm tâm, vì nó còn yêu, còn thương mà ko đành lòng Hận. Vì nó hiểu rằng người ta sinh ra không phải là mảnh ghép của nó, và người ta cho nó cơ hội để đi tìm mảnh ghép phù hợp với mình, cho nên nó không hận thù, không trách móc nữa. mong rằng… họ sẽ vì hành động của nó mà một lòng với vợ con.
Chiều hôm sau nó đi làm về, đến cửa huyện thì bị công an giữ lại. là nó đi đúng làn đường và phần đường mà.
Anh cảnh sát giao thông ra hiệu cho nó đỗ lại…đưa tay chào và nói nó xuất trình giấy tờ như một cái máy… sau khi kiểm tra đầy đủ, thay vì cho nó về thì lại quay đi vào bên trong.
-tôi nghĩ giấy tờ xe của chị có vấn đề. Mời chị vào bên trong làm việc.
Anh cảnh sát dắt xe cho nó vào cửa. cơ quan làm việc không phải là trụ sở công an Huyện mà là một quán cafe sao? Nó đi theo, giấy tờ xe được một anh công an áo xanh cầm. đang lật qua lật lại kiểm tra.
-đồng chí xử lý vụ này đi nhé. Chúng tôi rút đây.
-vâng, hẹn tối anh em mình gặp lại.
Nó đứng đơ người trước cái kẻ vừa nói, hai mắt đỏ lên, tay nắm chặt lấy vạt áo của mình, nhưng tim thì đang đập rất mạnh.
Là anh ta còn nghĩ ra cả cách này nữa sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!