NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 54
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1697


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 54


NHỮNG NĂM  THÁNG BÊN NGƯỜI 54
Người nói yêu bạn rất nhiều chưa chắc đã đợi được bạn nhưng ng đợi được bạn chắc chắn sẽ yêu bạn rất nhiều.
Ông ấy bị mấy ông bạn quây cho đến mức say mèm. Nó nhận được cuộc điện thoại từ Anh Quang. Vội vàng bắt taxi đến đón. Người đàn ông đang ngồi im lặng trên cái ghế ngay cửa quán.  Hai mắt đã lờ đờ. Nó bước lại.
-ông thầy.
Nó lay nhẹ vai, ông ấy ngẩng lên, nhìn nó, ánh mắt yêu thương nhưng mà mang đầy hơi rượu.
-em… em đến đó à?
-vâng. Em đến đón thầy về đây.
-uh… được.
-nhưng mà đừng gọi thầy nữa. nghe chán lắm.
-sao mà chán
-nó cứ xa xôi thế nào ý.
-được rồi, mình về đi, rồi em sẽ ko gọi vậy nữa.
-ko… giờ em gọi đi rồi về.
Nó tủm tỉm, ông ấy say cũng dễ thương đó, hơn là bố nó, cứ hỏa lên.
-được rồi, mình về thôi anh. Anh Thắng.
Nó nói vào tai ông ấy.
-không… em phải gọi là ông xã.
Nó cười. thôi thì cứ chiều đi, dù sao ông ấy cũng say mà.
-được rồi, ông xã ngoan, về với em đi nào.
Ông ấy ngẩng lên nhìn nó xúc động, kéo nó lại mà ôm lấy. nó ngại, nhưng cũng thông cảm vì ai chấp người say.
Ông ấy dụi đầu vào ngực thì thầm.
-em tôi hạnh phúc lắm. chỉ muốn mãi được yêu em như thế này. tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu lắm. mong rằng em sẽ cùng tôi đi đến cuối cuộc đời.
Nó xúc động, xoa nhẹ mái đầu  với những sợi tóc bồng bềnh.
-được rồi, mình về thôi
-thôi được rồi Thắng ơi, mình về thôi.
Mấy ông bạn đứng phía sau tủm tỉm cười.
-về chỉ làm một cái thôi nhé, rồi ngủ.
-mẹ chúng mày, thế mà chúng mày ko dạy tao sớm, để già rồi mới được.
Ông ấy ngẩng lên, chỉnh gọng kính trách móc.
-thì sớm hay muộn quan trọng gì. Giờ về mà làm bù đi Thắng ơi. Đứng lên.
Mấy ông bạn không đi ra nâng, mà nhanh chân chuồn mất để lại mình nó. Nó dắt ông ấy ra taxi. Ông Thầy ngồi lên xe, vòng tay qua vai nó, quay sang nhìn nó cười cười.
-em… là em đúng ko?
-vâng.
-tôi vui lắm.
-em biết rồi
Người ta nói người say hay nói thật nên biểu hiện của ông ấy là nó thấy rất thương, thương cả quãng thời gian dài ông ấy chờ đợi… là chờ nó hay chỉ là cơ duyên mà chọn nhau thì dù sao nó cũng mong ông ấy sẽ là người cùng nó đồng hành trên những chặng đường sắp tới.
Dắt ông ấy lên nhà. Nó lấy khăn lau mặt. Ông ấy ngồi im, đôi mắt mở ra nhìn nó. Bàn tay đưa lên nắm tay nó.
-Hân…
-dạ…
-Nếu chỉ còn một ngày để sống em sẽ làm gì?
Nó tủm tỉm cười, lúc nào quan trọng ông ấy cùng hỏi câu này.
-em sẽ ăn thật nó, ngủ thật nhiều…
-em chỉ nghĩ cho em à. Thế còn tôi.
-hí hí
-thì em đã nói hết đâu.
-nói đi
-thì em… thì em sẽ
Nó cúi xuống, hôn nhẹ lên môi ông ấy.
-em sẽ hôn thầy.
-chỉ thế thôi à?
Ông ấy ôm lấy nó phụng phịu như con nít.
-đòi hỏi quá. Hư ghê.
-hì hì.
Ông ấy cười
-nếu tôi chỉ có một ngày để sống, tôi sẽ về gặp bố, chào ông ấy…và…
-và gì?

Nó tò mò. Ông ấy cười, ngả người ra sau kéo nó ngã lên người mình.
-và tôi sẽ yêu em.
Nó vừa bất ngờ vừa xúc động, chống tay lên nhìn ông ấy hai mắt đỏ lên. Ông ấy khoái trí vật nó nằm xuống dưới.
-em… có thể cho tôi…
-đang say đó, nằm im ngay.
-nhưng mà khó chịu lắm.
-ông thầy hư.
Ông ấy cười, cúi xuống hôn nó, rồi quen tay lại vạch áo cúi xuống ngậm lấy nụ hoa xinh. Nó tóm lấy tóc ông ấy, thả lỏng, cuối cùng cũng phải nộp mạng cho ông ấy.
Đúng là say thì bao giờ cũng khỏe và dai sức hơn. Mắt nó mờ đi, đôi mắt khép lại, khuôn miệng mở ra để tiếng rên rỉ được bộc phát, tay nó bám lấy tay ông ấy. còn ông ấy đang chăm chỉ cầy cuốc trên cơ thể nó. Thi thoảng đánh dấu bằng những vết cắn đầy nhạy cảm.
Cuối cùng, khi lũ nhỏ chịu chui ra ông ấy mới nằm xuống, mồ hôi nhễ nhại.
-tỉnh cả rượu
Ông ấy cười thỏa mãn. Bàn tay lại vuốt ve nó.nó nằm đơ ra, mệt, và mỏi. khẽ nở nụ cười, rồi khép đôi mắt thiếp đi trong vòng tay ông ấy. nó thấy hạnh phúc.
Sau mấy ngày quấn quýt bên nhau. Thì ông ấy cũng phải xa nó để đi công tác. Nó lùi thủi một mình. Tự nhiên lại cứ ngóng trông cái người xách cặp đi qua đi lại chỗ đó, nó muốn nhắn tin, muốn gọi điện. Mà sợ ông ấy phân tâm.
Nó có điện thoại.
-Hân.
-con nghe đây mẹ.
-mẹ có chuyện cần nói với con.
-vâng, con nghe đây.
-là có người bạn. Có đứa con…
Nó hiểu ngay, tự nhiên lại phì cười.
-sao mà cười.
-con có người yêu rồi mẹ ạ.
-yêu với đương cái gì. Chị đã dắt về đâu mà tôi biết. Chị đừng có lừa tôi.
-mẹ cứ từ từ, rồi mấy hôm nữa anh ấy về con sẽ đưa về.
-mấy hôm nữa tính sau đi con. giờ mẹ nhận lời người ta rồi.
-mẹ… con ko đi gặp đâu. Mẹ để con tự tìm hiểu.
-ôi… mẹ hiểu con ạ nhưng con cứ đi  gặp, xem người ta thế nào. Rồi từ chối sau cũng được.
-mẹ… con không đi đâu.
-Hân. Thôi, con giữ cho mẹ tí sĩ diện đi, mẹ nhận lời mất rồi,  cả bố mày đấy, không bố mày lại điên lên.
-mẹ… giờ con đang bận nhé. Để con xem đã.
-tối nay con ạ .một lúc thôi.
-mẹ…
-đồng ý nhé, mẹ cúp máy đây.
Mẹ nó cúp máy, nó cau mày… mở điện thoại ngắm ông thầy đang đăm chiêu, trông cũng đáng yêu lắm. nó tủm tỉm thì  điện thoại lại kêu. Là ông ấy.
-em nghe.
-em làm gì vậy?
-ngồi thôi ạ. Và ngắm ai đó.
-Thằng Quang bụng bia à?
-sao thầy biết.
– thì em ở gần nó nhất.
-hí hí
Nó cười
-nhưng mà tôi nói thật. Nhìn nó xấu, bụng gì mà to như bà bầu 4-5 tháng.
-vậy phải như nào thì đẹp
-thì như người ta đây này., bụng nhỏ, người nhẹ, nên làm gì cũng tiện. Ko vướng víu.
Nó cười khúc khích, đầu day bên kia có lẽ đang im lặng nghe nó nói.
-rồi khi nào ông có vợ ông cũng vậy.
-hình như em nói đúng đấy, làm mấy hôm mà cái bụng nó nở ra rồi đây này.
Hahaha
Nó cười phá lên. Ông thầy vẫn im lặng
-em…Nay có chuyện gì vui không?
-có…
-chuyện gì vậy?
-mẹ nói em đi xem mắt.
-xem ai?
-không biết, nhưng em ko đi.

-sao vậy?
-còn hỏi. em chỉ có hai tay  nhưng chỉ muốn giữ 1 con cá thôi.
-vậy em nói với mẹ đi.
-nhưng mẹ nói mẹ hứa vơi người ta rồi.
-nguy nhỉ? Vậy em nghĩ sao?
-thì kệ… lần này là lần sau  ko thế nữa.
-em phải giữ thể diện cho bố mẹ chứ.
-thì đáng ra phải hỏi em trước chứ. Sao lại nhận lời.
-chắc bố mẹ nghĩ em vẫn còn cô đơn.
-thì em nói là em sẽ đưa về chào bố mẹ. nhưng mà họ không nghe.
-vậy bao giờ tính đưa về.
-khi nào người ta về.
-nhớ nhé.
-nhớ chứ.
-vậy em đi gặp người ta, và nói vậy đi.
-sao phải gặp.
-thứ nhất là giữ thể diện cho bố mẹ, thứ 2 là để cho người ta biết trái tim mình có chủ rồi, thứ 3 là để chứng mình cho người kia thấy, em yêu người ta. Em chọn người ta.
Nó cười… nghĩ ra cũng đúng.
-vậy ông đừng có mà ghen.
-Em đừng có trang điểm đấy nhé. Để bình thường thôi, ko nó thấy xinh lại tán mất của tôi.
-thế mà còn xui.
-ko… tôi thấy thế là  hợp lý. Mấy giờ em đi.
-thấy mẹ bảo tối, mẹ nhắn tin địa chỉ đây.
-được rồi, đừng có tắt máy đấy nhé.
Nó cười rồi cúp máy. tự nhiên lại thấy ông ấy khác Việt ở điểm rất hiểu vấn đề, và ko ghen tuông vô cớ.
Nó về nhà ông ấy thay đồ, mặc một bộ quần áo đơn giản, trang điểm nhẹ nhất có thể xách túi đi ra khỏi nhà, lần này nó đã chuẩn bị kịch bản  để từ chối.
Cánh cửa quán cafe khá đẹp. Không gian yên tĩnh, khác  hẳn với vẻ xô bồ ngoài kia. Nó không có số  của bạn kia. Nên bước lại chỗ bạn nhân viên.
-mình tới gặp một người.
-vâng, anh ấy ngồi bàn số mấy ạ.
-tôi ko biết.
-nhưng bạn hỏi giùm xem có anh nào đến tìm người tên Hân không?
-vâng, chị đứng chờ em.
Cậu nhân viên đi vào bên trong, lát quay ra cười.
-vâng, anh ấy ở bên trong. Chị đi theo em.
Cậu ta đi trước, nó đi sau, phía sau quán có mấy dãy ghế nhìn ra hồ càng lãng mạn.
-kia, anh ấy ngồi kia chị ạ.
Nó ngẩng lên nhìn người đàn ông mặc sơ mi trắng, đang ngồi quay lưng lại. có vẻ rất nghiêm túc, nó nghiêng đầu, nhưng mà anh ta không đeo kính. Tự cười mình tưởng tượng.
Nó bước  lại.
-xin lỗi. có phải anh là anh Chung không ạ.
Người đàn ông ngẩng lên nhìn nó cười.
-vâng, bạn là Hân đấy ạ.
-vâng
-vậy ngồi đi.
Nó ngồi xuống, nhìn thẳng vaò người đó, chuẩn bị tinh thần để nói ra lý do .
-bạn ăn tối chưa?
-em ăn rồi ạ.
-nay công việc tốt chứ.
-vâng.
-hàng ngày đi làm có vất vả lắm không?
-không ạ.
Người đó nhìn nó tủm tỉm. nó đan tay vào nhau, miệng mấp máy.
-Anh Chung này.
-anh nghe đây.
-hôm nay là bố mẹ nói em đến để chúng ta gặp mặt nhau.
-đúng vậy.
-nhưng em …em thành thực xin lỗi. vì em có bạn trai rồi, chúng em đang sống chung và tính đến chuyện lâu dài.

Chung cười… nó cũng thấy lạ.
-Hân…
-dạ…
-thật ra hôm nay nhân vật chính không phải anh. Người muốn gặp em cũng không phải anh.
Nó bất ngờ, và ngại vì vừa nói ra câu nói kia.
-vậy không phải anh thì là ai ạ?
-là nó.
Nó nhìn theo hướng anh Chung chỉ, người đàn ông cầm bó hoa hồng, áo phông trắng cổ bẻ, nhìn rất trẻ trung, mắt đeo kính… đang bước về phía nó khuôn mặt tươi cười. nó bất ngờ đến đứng cả lên. Ông ấy bước lại phía nó, tay ôm bó hoa vào lòng nhìn nó tủm tỉm. nó bất ngờ, hai mắt mở to tướng.
-đây, hai người gặp nhau đi nhé.
Anh chung đứng lên đi ra khỏi chỗ. Ông ấy vẫn ôm bó hoa nhìn nó cười. nó thì đơ ra vì bất ngờ.
-em là Ngọc Hân đúng không?
Nó xúc động mà gật đầu
-Hân… đồng ý quen tôi nhé?
Nó xúc động.
-làm bạn gái tôi nhé.
Ông ấy đưa  ra bó hoa, nó không nhìn bông hoa mà nhìn ông ấy, đôi mắt nhòa lệ vì hạnh phúc và bất ngờ.
-em đồng ý không?
-không.
Ông ấy cau mày.
-vậy tôi cho em hai lựa chọn. Một là làm bạn gái, hai là làm vợ tôi em chọn đi.
Nó cười rồi lại khóc., khẽ đánh ngực ông ấy tỏ vẻ giận hờn, ông ấy cười mà ôm siết lấy. cúi xuống khẽ hôn nhẹ lên môi
-dám lừa người ta.
-tôi đâu có.
-vậy mẹ …
-là Hoàng nó giới thiệu, bố mẹ chỉ đạo thế thôi.
Ông ấy cười ranh mãnh.
-bố mẹ biết rồi còn bày đặt.
-thì bố mẹ thấy em như bom nguyên từ, nhờ tôi mang đi phá kíp
Nó cười khúc khích.
-Hân, đồng ý cho tôi gỡ bom nhé.
Nó cười hạnh phuc mà nép vào ngực.
-là em đã nói sẽ đưa người ta về ra mắt đó nhé.
– mấy người bày đătj quá. Tụ tập lừa người ta rồi còn xa lạ gì nhau.
-bố mẹ không biết đâu, giờ chờ em dắt về giới thiệu trực tiếp.
-không thèm nữa, dỗi rồi.
-đừng vậy mà… đừng vậy
Ông ấy lại mè nheo, nó cười.
-em chốt  cho  xin một cuộc hẹn, để người ta còn chuẩn bị tinh thần chứ.
-hứ… hẳn là chuẩn bị tinh thần.
-em  ko biết đâu. Khách hàng vài chục tỉ còn không khiến người ta hôi hộp như gặp bố vợ đâu nhé.
Nó phì cười.
-bố em khó tính.
-gặp tôi sẽ giải quyết được hết.
-thật không?
-em cho hẹn đi rồi em biết.
-ngay mai…
Nó chốt luôn…
-được rồi, vậy thì… cũng là ngày mai… chúng ta về nhà chào bố tôi một tiếng nhé. Bố muốn gặp em lắm rồi.
-vâng.
Nó cúi xuống thẹn.
-và nếu cả hai bên cùng đồng ý. Thì tôi muốn xin phép em…
-xin phép cái gì?
Ông ấy cười hiền
-xin…. xin phép được sở hữu vũ khí hạt nhân.
Nó cười khúc khích, đôi má đỏ lên vì xấu hổ. Còn ông ấy nhìn nó nghiêm túc.
-Hân…
-Dạ
-tôi chẳng biết nên hứa hẹn điều gì, chỉ mong có thể bên em, chăm lo cho em, cùng em có một gia đình. Cùng nhau chia sẻ. Và mong sẽ là chỗ dựa của nhau đến hết cuộc đời
Nó xúc động quá mà khóc… ông ấy nắm tay nó, bàn tay run run, nhìn nó nghiêm túc.
-hân… mình cưới nhé…

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN