NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 55
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 55
Sau một đêm nồng nàn bên nhau. sáng hôm sau, ông ấy cùng nó về nhà, bố mẹ đã được báo trước từ tối qua nên ở nhà chờ đợi ông rể quý. Thấy ông ấy đỗ xe xuống, bố nó đi ra tận nơi. Vui vẻ bắt tay như mới gặp lần đầu. mẹ nó thì chuẩn bị đủ thứ để mời còn rể nhậu. đúng là có người rước bom đi cho ông bà rõ khác. Ông bà vui ra mặt.
Cả nhà ngồi ăn cơm rất vui vẻ, ông ấy nhìn nó rồi đan tay vào tay nó,quay ra nhìn bố mẹ nó ngập ngừng.
-con thưa hai bác. Hôm nay con tới để xin phép hai bác.
Bố mẹ nó bỏ đũa xuống, vui vẻ nhìn ông rể tương lại đang trình bay một kế hoạch kinh doanh con gái ông bà.
-con và Hân biết nhau nhiều năm, còn chính thức quen nhau thì cũng được vài tháng. nhưng con thấy chúng con hợp nhau , yêu thương nhau. Và mong được bên nhau. Con đã hỏi ý kiến của Hân, và Hân cũng đồng ý. Hôm nay con xin phép hai bác, cho chúng con chính thức đi lại với nhau. và cũng xin phép hai bác để đưa em về nhà giới thiệu với bố mẹ con ạ.
-được… được… vậy con về nói chuyện với ông bà đi, rồi hôm nào hai gia đình mình gặp nhau. chắc hai bà này nhiều chuyện để nói với nhau lắm.
Ông ấy cười ngập ngừng…
-dạ… mẹ con mất lâu rồi ạ. Chỉ còn bố con thôi.
Cả nhà tự nhiên im lặng. Không khí trùng xuống.
-thế ông có đi thêm bước nữa không?
-dạ… không ạ.
Bố nó đặt đũa xuống đan tay vào nhau khẽ thở dài. Mẹ nó thì rưng rưng rưng.
-thế bà mất lâu chưa?
-dạ… hơn 30 năm rồi ạ
-ôi… vậy thì lâu quá.
-vâng, em con được mấy tháng thì mẹ con mất.
Nó và mẹ nghe xong thì sụt sùi.ông ấy chỉ nói mẹ mất rồi, chứ không nói đã mất lâu như vậy, vậy mà người đàn ông đó có thể ở vậy nuôi con quả là ngưỡng mộ vô cùng. Thảo nào ông ấy lại nhát gái đến như vậy.
-được rồi, nhà mình thì bố mẹ đều dễ tính cả, con cứ coi như chúng ta là người nhà, đừng khách sáo. Tuy rằng ta ko sinh ra con, nhưng cũng thương cả mấy đứa như nhau hết.
Mẹ nó từ tốn giãi bày. Ông ấy gật đầu.
-thôi, ăn đi. chiều hai đứa về nhớ cho bố gửi lời chào. Nếu ông thông gia đồng ý thì ngày mai ngày kia mời ông qua nhà, chúng ta bàn tiếp.
-vâng
Mọi người lại ăn uống vui vẻ.
Sau khi dọn dẹp xong, nó đi vào. Bố mẹ và ông thầy đang ngồi nói chuyện, bên cạnh, mẹ nó chuẩn bị bao nhiêu là quà bánh để nó mang sang nhà thông gia. Nó tủm tỉm.
-thôi, Hân nó dọn xong rồi, hai đứa tranh thủ mà về đi.
-con Hân đến nhà là phải dọn dẹp đỡ ông bên đấy nhé.
-vâng.
-bác… bố con cẩn thận lắm ạ.
-việc của đàn bà con gái. Còn đừng lo.
Ông ấy dắt nó về nhưng đúng hơn là chúng nó bị đuổi về. Ông ấy đèo nó đi trên những con đường quen thuộc. Phú Dương là nhà ai đó. Vẫn những con đường này nhưng khi ta trưởng thành cảm giác thật là khác lạ. Ngôi nhà ông ấy nằm cuối ngõ, sát cánh đồng. Một ngôi nhà mái bằng được quét dọn sạch sẽ. Giờ mới 2 giờ chiều. cửa đóng, then cài. Có khi bố Thầy đã đi làm từ bao giờ, hoặc trưa không về.
Ông ấy mở cổng. Nó đi vào bên trong. Gà vịt được nhốt sạch sẽ, con chó thân thiện đi lại vẫy vẫy cái đuôi.
-em… rửa mặt bên này nhé.
Nó gật đầu đi vào nhà vệ sinh. Rồi đi thông sang bếp. Cái bếp ga được lau sạch như có bàn tay phụ nữ. Lạnh tanh chứng tỏ trưa bố ông ấy không về.
-thế bác mấy giờ mới đi làm về ạ?
-không biết nữa. lúc nào hết hàng thì bố về.
-thế bố bán gì ạ?
-bố bán kem
Nó quay lại nhìn ông ấy, ông ấy cười ngại. đôi mắt nó tròn, môi nó chúm chím tưởng tượng.
-Vậy là chốc được ăn kem hả?
-để xem bố có bớt trong tủ không?
Ông ấy vào mở tủ lạnh. Cái tủ lạnh không có gì hết. Nó cười…
-để tôi bảo bố phần em. Hay bảo bố về chơi với em, mai đi bán.
Ông ấy cũng háo hức muốn cho nó gặp bố.
-thôi… để bố yên tâm làm, giờ mình dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm chờ bố về.
-còn sớm mà, nghỉ cái đã.
Ông ấy lôi nó vào trong phòng căn phòng rộng 2 chục mét vuông, sạch sẽ.
-đây, phòng em đây, bố xây cho em đấy.
-thế bố ngủ đâu
-bố ngủ cái phản ngoài phòng khách, bên kia là phòng vợ chồng Thanh.
Nó ngồi xuống cái giường. Đôi môi phụng phịu.
-hình như em chả có việc gì làm thật rồi.
-có đấy.
Ông ấy vật nó ra hôn, tay luồn áo.
-kìa… cửa mở.
-để đóng
Ông ấy nhanh chân ra đóng rồi lại vù quay vao ngay, nghe có vẻ rất sốt sắng. Nó thấy thế thì phì cười.
-em hư lắm nhé. Dám cười người ta.
-ông thầy, là ông hư khiến người khác buồn cười.
-kệ người ta.
Ông ấy lại ôm lấy nó, tranh thủ hôn lấy hôn để không chốc bố lại về. Cơn dê lại nổi lên, tiếng thở nặng dần, bàn tay bóp không ngừng.
-em.. hay là mình…
-tối qua rồi đó.
-thì cho cái nữa có sao… tôi khỏe mà .
-hư.. để tối.
-ko chờ được.
Ông ấy lại mè nheo.
-không được… đây là lần đầu em đến không muốn gây ấn tượng xấu với bác. Cho nên để tối nha.
Ông ấy gật đầu tán thành, nhưng mà nó đi đến đâu thì bám theo đến đó, cho đến khi người đàn ông đi cái xe phượng Hoàng cũ lao vào trong sân. Nó đang lau bàn ghế thì đi ra.
-cháu chào bác ạ.
Đôi mắt nó mở to, nhìn người đàn ông đó. Là… ông Cam. Ông Cam gắn bó với tuổi thơ của con nít tất cả Vùng này. mỗi ngày hè thường để dành tiền để ngày ngày nghe tiếng bép bép từ cái chai nhựa được gắn cái còi.
Mỗi buổi ra chơi hay mỗi buổi tan trường xếp hàng mua kem của ông Cam… đã lâu lắm… thật sự lâu lắm rồi. và nó không ngờ… Thầy nó… lại là con của ông ấy.
Người đàn ông cười với nó thân thiện.
-chào cháu.
Ông ấy bước lại. treo cái mũ cối lên tường.
-Thắng nó về mà chạy đâu rồi.
-dạ. Thầy đi ra đằng sau.
-hai đứa về lâu chưa?
-chúng cháu mới về ạ
Nó đi vào rót cho ông ấy cốc nước, tranh thủ lúc ông ấy rửa chân tay.
-bố về đấy ạ?
-uh. Ra bắt con gà làm thịt đi, nay bố mua thịt trong tủ lạnh. Nấu cả canh cua nhé.
-vâng
Ông ấy cười, bình thường người ta nói bố không hay hợp con trai nhưng hai người đàn ông này rất tình cảm. thảo nào ông ấy Tình cảm đến như vậy.
-Hân vào phụ Thắng cho nhanh đi con, Thắng nó không biết Giết gà đâu, để bố cắt tiết, hai đứa đi vặt lông.
-thôi bác cứ nghỉ để anh Thắng làm.
-nó sợ ý.
Ông ấy cười, con ông thầy gãi đầu ngại.
-ai dám sát sinh hả bố.
-ngày xưa không biết giết gà thì bố vợ đuổi về.
-ngày đầu mẹ anh về. Cụ cũng thịt một con gà.
Ông ấy cười khổ. Nó nghe mà thấy thương. Tự nhiên trong lòng dâng lên nỗi nghẹn ngào. Nếu chỉ còn một ngày để sống thì chúng ta hãy cứ sống hết lòng, hãy cứ yêu hết mình, hãy cứ đam mê để sau này không có gì hối tiếc. Để người ra đi hay người ở lại vẫn cứ hướng về nhau bằng những ánh mắt yêu thương, trân trọng nhất trong cuộc đời.
sau khi xong việc, nó liếc liếc cái xe đạp cởi chuồng, hành trang thong rong khắp các cung đường, và là bạn thân của hội con nít, tuy rằng thơi đại này kem rất nhiều loại nhưng cái thứ kem trong thùng xốp đậy kín, cứng cứng, ngọt ngọt, thơm thơm, sao mà hấp dẫn đến lạ.
-em… ăn kem nhé.
Nó không ngần ngại mà gật. Ông ấy đi ra mở cái thùng, rút mấy que kem nhìn rất điêu luyện.
-ôi, sao thầy giỏi thế.
-có gì đâu.
-ngày xưa bé tí, nghỉ hè Thắng nó hay đi ra đồng bán kem cho các bà đi cấy đi gặt.
Nó quay sang nhìn ông ấy mà thương.
-à… hóa ra thầy là cái anh đội mũ lá chở cái thùng kem, mà cậu Thưởng mua hết đấy à?
ông ấy cười…
-đấy là lần đầu tiên được khách mua nhiều như thế.
-mà em cũng biết à?
-lúc đấy em cũng biết rồi, nhưng mà thầy giờ khác. Ngày xưa vừa đen vừa gầy, vừa xấu,
Hí hí
Ông ấy nhéo má nó.
Hí hí
-ăn đi không chảy.
-thầy ko ăn à.
-tôi ăn chán rồi ý.
-vậy ăn chung đi.
Nó đưa que kem lên hai đứa cắn chung. Vừa đun bếp vừa ăn kem khiến kem nhanh tan nên ăn cũng nhanh, nhiều khi còn mút cả vào môi nhau mà bố không nhìn thấy.
Sau bữa cơm, chúng nó lại bị đuổi đi. bố Thầy tâm lý lắm. có lẽ vì con trai già nên mới tạo cơ hội cho như vậy. ông ấy chở nó vể nhà,
-trước khi đi, bố đã dặn, bố khóa cửa… nên cứ đi thoải mái.
Nó rúc vào lưng rúc rích cười.
-gì mà cười.
-là bố đuổi ông đi.
-bố muốn đuổi đi lâu rồi. mà ko ai thèm nhặt.
-mang ra vứt giữa đường đi, khối cô nhặt.
-làm gì có ai, người ta ngồi ngoài đường cả đêm, mà ko ai nhặt là có thật.
Nó rúc vào lưng, cười khúc khích.
-may đêm đó khánh ko làm gì, chứ Khánh mà là trai thẳng thì.
-thì tôi đi chết đây.
Ông ấy đan tay hôn vào tay nó.
-em…
-dạ
-ngày mai tôi đi công việc, tối sẽ về muộn.
-vậy uống ít thôi nha.
-sẽ hạn chế.
-uống nhiều rượu không tốt cho con đâu.
-vậy chúng ta có con đi. hội kia hẹn tôi một tuần mà hơn tuần rồi ý… quên mất rồi
-thế ông thích con trai hay con gái?
-con nào cũng được.là con của chúng mình là được
Ông ấy làm nó xúc động. Nó ôm lấy…
-vậy ông muốn đặt tên con là gì?
-thì ông nội đặt tên gì thì mình nghe. Ưu tiên ông vì ông cũng vất vả vì mình cả đời rồi.
Nó nhìn ông ấy rưng rưng. Người đàn ông sẵn sàng tạo dựng mối quan hệ lâu dài với bạn.
Rõ là yêu bạn thật lòng rồi. Bởi nó đâu phải đại gia, ko phải con nhà quyền thế, cũng ko phải cô gái còn trinh nguyên. Nó ôm lấy ông ấy. Siết mạnh. Thơm lên cổ rồi trèo xuống khỏi xe mở cổng. Ông ấy dắt xe đi vào. Rồi bám theo nó. Kéo tay lại ôm. Hôn lấy hôn để. Nó cũng đưa tay vòng qua cô. Hôn đáp lại.
Có người nói rằng tình yêu của cái thời dở dang này sẽ không đẹp bằng Tình yêu của tuổi trẻ nhiệt huyết đầy đam mê, đầy khờ dại .
Thì xin nói với cạc bạn rằng không có sự so sánh nào là công bằng cả. Bởi vì cái thời khờ dại, chúng ta yêu bằng cái cảm xúc và đam mê, trong sáng, ngây thơ của thưở ban đầu. Khi đó cuộc đời với chúng ta toàn một màu hồng . Con người trong mắt nhau dù có xấu xa cũng trở nên đẹp đẽ và thánh thịên. Cái thời mà chúng ta ko hề toan tính, chẳng va vấp những nỗi lo cơm áo gạo tiền, ko áp lực bởi nhưng khắt khe, định kiến. Khi ấy, tình yêu của chúng ta vô cùng đẹp.
ấy vậy mà có bao nhiêu người có thể giữ gìn nó đến hết cuộc đời, có bao nhiêu đôi tình nhân yêu nhau lần đầu cũng là lần cuối.
bởi vì khi chúng ta quá hiểu nhau, chúng ta va vấp giữa cuộc đời, những mối quan hệ, những mối bận tâm, những con người mới sẽ khiến chúng ta dần thay đổi, trong mắt chúng ta người đó đã không còn hoàn hảo. hay đơn giản không ai có thể ăn mãi một món ăn, mặc mãi một bộ đồ. do vậy mà chúng ta thay đổi,
và tình yêu khi con người ta từng vấp ngã cũng giống như chúng ra mặc một bộ đồ vá, mà ở đó, những đường nét không tài nào có thể giấu đi được, trái tim từng bị tổn thương mang theo những nỗi lo sợ, những đắn đo. và cuộc sống hay tâm tư cũng phải thay đổi vì những toan tính, những lữa chọn thiệt hơn của đời người, mà khi đó, người ta gọi là tình yêu tuổi trưởng thành.
Nó nằm rúc vào lòng ông ấy. Ông ấy xoa đầu nó. Khẽ hôn nhẹ lên trán nó
-em. Ngày mai tôi bận. Nên để ngày kia hai gia đình gặp nhau nhé.
– sao cũng đc. Nếu bận, chúng ta có thể lui sang hôm khác mà.
– ko đc. Tôi già rồi, mà cha già thì con cọc. Với lại ng ta nói. Cưới vợ phải cưới liền tay. Cho nên…
nó rúc ríc cười tròn ngực ông ấy. Ông ấy siết mạnh. Miệng thì thầm.
-Sau này có con tôi ko thể đỡ đần em nhiều đc. Mong em sẽ thông cảm. Và hiểu cho tôi.
– được rồi, chỉ cần ngoan thì cái gì cũng có.
-Thật ko?
Ông ấy cúi xuống. Nó cười ngại.
– là đừng có tham việc quá mà bỏ bê mẹ con em.
– em yên tâm, ngày xưa bố một tay nuôi 2 anh em. Giờ tôi ko thể bằng bố, nhưng nhất định cũng sẽ là một người cha tốt.
– ai mà biết được.
– em muốn biết đúng ko?
Nó gật. Ông ấy cười nham nhở rồi trèo lên người nó.
– vậy lại cho ứng trước nha.
Nó cười khúc khích rồi nhắm mắt lại.
– ông thầy.
– dạ
-Cảm ơn ông.
-sao lại cảm ơn.
– vì tất cả những gì ông đã. Làm cho em.
– Em đừng nghĩ nhiều. Là em đã bình thường hóa mọi suy nghĩ của mình. Có thể buông bỏ để sống tiếp phần đời con lại đó là một niềm hạnh phúc. Bởi quá khứ đã qua rồi, hiện tại là đây, và tương lai do em lựa chọn.
– vậy em sẽ chọn ông. Mong rằng ông sẽ… Yêu thương mẹ con em suốt cả đời.
– tôi đồng ý.
Nó nhắm mắt lại. Vòng tay ôm. Lấy tấm lưng vững chãi. Đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng cảm giác được yêu thương. Mong rằng ông ấy… Sẽ bên nó… Hạnh phúc nốt phần đời còn lại.
Thu dọn đồ vì cuộc hẹn với con Tâm. Nó xách túi đi ra cửa lấy xe. Đã lâu rồi ko một mình. Ko ngờ cảm giác này lại trống vắng vô cùng. Nó nhớ vòng tay, nhớ cái mùi của ông ấy.
Đường từ cửa huyện về nhà hôm nay có tai nạn. Công an đứng đầy đường. Nó nối đuôi những con người đang kiên nhẫn đến lượt mình đi. Bỗng ngẩng lên khi có bàn tay chặn xe nó lại. Là … Là… Là họ…là người ta chỉ dang tay ra tín hiệu cho mọi người tạm dừng. Ấy vậy mà nó… Cứ tưởng. Ng ta quay đi. Nhìn về hướng mọi người đang giải quyết bên trong. Rồi lại giật mình quay lại nhìn nó. Đôi mắt mở to bất ngờ. Nó ngại mà cúi xuống. Lúc người ta quay đi mới dám ngẩng lên. Người ta cao lớn, mặc bộ quân phục màu xanh. Nghiêm trang và đẹp. Không chỉ nó. Mà bất cứ cô gái nào đứng đó cũng phải liếc nhìn. Người ta quay lại, thấy nó nhìn khiến nó lại cúi xuống.
Là tim nó vẫn đập mạnh. Ko mấy ai gặp lại người cũ mà làm ngơ đâu. Nhưng giờ cảm xúc cũng ko còn như xưa nữa. Vì trái tim giờ này đã được chia làm nhiều mảnh. Mà người đó… Chỉ là một mảnh nhỏ xíu… Được cất sâu vào quá khứ thôi.
Người ta mải nghĩ gì đó Mà quên cả cho dòng ng đi qua . Đến khi một ảnh áo vàng bước lại gọi.
– Việt. Cho qua đi. Tắc rồi kìa.
Người ta quay lại nhìn nó, nuối tiếc đứng sang một bên gạt tay cho dòng người đi qua. Tim nó vẫn đập. Có chút gì đó xót xa trong lòng. Nhưng mà người ta… Ko còn là gidu với nó nữa.
Nó phóng xe qua nhà Tâm, nhưng đi đến cổng làng thì xe thủng lốp. Đang hi hoay xem xét thì có chiếc xe đỗ ngay bên cạnh. Người đàn ông bước xuống nhanh nhẹn nhìn vào cái lốp xe.
– chắc em va phải Đinh rồi.
Nó ái ngại đứng lên. Ko nói gì cả.
– em đi đâu vậy?
Nó nhìn người đó rồi ngập ngừng trả lời.
– vào nhà Tâm.
– vậy em đi xe tôi vào nhà Long đi. Để tôi dắt xe em đi vá.
– ko cần đâu.
Việt đứng lên. Nhét cái chìa khóa vào tay nó. Rồi rút chìa khóa nó đút túi. Đứng lên. Ko cần nó đồng ý mà dắt xe nó đi.
Nó lon ton đi theo. Việt quay lại.
– ơ kìa… Mất xe bây giờ.
– xe anh to. Tôi ko đi được.
Việt đứng lại nhìn nó. Rồi đi sát lại.
– vậy em ko đi để anh bế em đi nhá.
Nó nghe đc câu đó thì quay lại lên xe anh ta phóng vù đi về nhà Tâm. Là anh ta cũng đến đây. Nó muốn tránh cũng ko được. Thôi thì đánh đối mặt. Mà đối mặt nhau như vậy. Ko biết lòng nó có lại dậy sóng hay ko?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!