NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 56
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 56
Nó đến thì mấy con bạn thân đã ngồi đó rồi. Thấy nó đi cái SH vào thì cả bọn nhao lên nhốn nháo.
– này… Đi xe mới hả?
– xe ai đấy,Mày đi xe lead mà.
Con Tâm quay ra nhìn cái xe . Rồi cau mày nhìn nó.
– sao mày đi xe thằng kia.
– xe của ai?
– xe ông thầy nhà mày à.
– không… Xe… Xe Việt
Nó nói ngập ngừng. Cả lũ con gái bất ngờ. Mắt tròn xoe nhìn nó. Rồi đứng lên lôi nó vào.
-sao lại đi xe nó.
-thì tao gặp nó ngoài cổng làng. Xe tao bị hết hơi.
– thế là mày vô tư nhảy xe nó đi.
-là nó bảo tao đi xe nó để nó dắt xe đi vá.
-thôi, thôi chúng mày kệ nó đi, nó đi vá xe cho con Hân thôi mà.
-uh thì vá xe nhưng mà cái thằng này cũng hay. Nó chẳng ra cái gì còn xuất hiện làm gì nữa.
-Là nó chỉ có ý tốt thôi mà. Nếu bọn bạn học lớp mình nhìn thấy mình cũng thế.
Cả lũ gật đầu.
-Nhưng mà chốc nó qua đây thì con Hân tránh xa ra nhé.người ta nói tình cũ không rủ cũng tới. mà chúng mày như thế rồi thì tránh xa nó ra, loại người không ra cái gì thì đừng có mà vương mới vấn.
Nó bị lôi vào trong bếp, lũ con gái nhí nháu trò chuyện với nhau. kể chuyện gia đình, chuyện con cái.
-này… Hân, thế mày định bao giờ?
-cũng chưa thấy bao giờ hết.
Nó cười tủm.
-thôi đi mẹ ạ, cái ông Thắng người Phú Dương đấy mày ạ, Già nhưng mà xương gà nhai giỏi lắm.
Hí hí hí
Cả lũ cười ầm lên.
-ưng ông ấy đi rồi cưới đi, già rồi lại đéo đẻ được bây giờ
-phủi phui mồm bọn mày… nhà nó đang phấn đấu dắt cả mẹ cả nghé về đấy.
Chúng nó đùa… nó chỉ biết ngồi im.
-thế cái ông cận lòi đấy thì thế nào hả Hân?
-thế nào là thế nào?
-thì mấy lần , mỗi lần mấy phút.
Nó cười ngại ngập ngừng.
-cũng… bình thường.
-bình thường cái gì? Cái đấy cũng phải phù hợp đấy nhé.
-uh… ta thấy hợp.
-ông tâm lý lắm đấy hội mày ạ.
-già nó phải thế. Thôi mày cưới đi, người ta đợi bao nhiêu năm rồi. chứ nhiều thằng sĩ diện nó biết mày yêu cái thằng mất dạy kia thì còn lâu nó mới si mê mày như thế.
Nó cười buồn
-đừng nói linh tinh.
-giờ có ông ấy rồi tránh xa cái thằng kia ra… con vợ nó nổi tiếng đanh đá cá cày. Mẹ chồng nó cũng ko nể đâu.
-vậy à?
Nó ngẩng lên hỏi.
-thảo nào nhà bà ấy cũng tiếc đứt ruột con Hân nhà mình vừa ngoan vừa biết điều.
-cái loại ngu thì chết, chết vì l..
-thôi chúng mày đừng nói người ta nữa.
-mày phải cảm ơn nó, vì nó rước của nợ đi cho mày. Chứ lấy về mà nó đi theo con khác còn khổ hơn. Thôi thì cũng chúc mừng nó quay vào ô nát đời.
Cả lũ cười nhìn nhau, nó thì buồn buồn .
-thế định bao giờ đấy Hân?
-ông ấy nói mai, đi công việc xong thì tối mai đưa bố sang nói chuyện.
-mai á… nhanh thế.
-uh… già cả rồi mà.
-thôi được, cho đến giờ tao là tao ưng ông ý, sau này thì chưa biết. Nhưng mà nhà ông ý nổi tiếng gia giáo, bố mẹ nghèo nhưng có cái tình. Còn hơn giàu mà chó má.
-thôi mày đừng chửi người ta nữa.
-thế chúng mày định bao giờ cưới.
-thì cũng tính là cuối năm.
-chửa chưa?
Nó cười cười.
-chưa…
-thả ra mà đẻ cho chắc.
-thì có dùng gì đâu.
-mấy tháng ko có là đi khám ngay ko tịt đài thì bỏ mẹ
-uh… biết rồi.
Cả lũ nhí nháu với nhau bên trong, bên ngoài hội đàn ông đã kéo đến.
-vợ ơi, các chị ơi, có gì cho chúng em chưa?
Cả hội quay ra, người ta đã ngồi đó từ lúc nào. Nghe chửi nghe xỉ vả trước mặt từ nãy… ngại quá.
Việt ngồi một góc, rút điếu thuốc ra hút, ánh mắt mơ màng nhìn bâng khuâng. Thì thoảng liếc nó.
Đến lúc dọn cơm. Nó ngồi giữa tụi bạn, Việt ngồi giữa uống rượu với hội con trai. Công an họ uống rượu như nước lọc , Việt cũng thế. Tay cầm chén nào là cạn chén đó, 1 tay vẫn nhăm nhắm chái điếu thuốc hút ko ngừng. Ánh mắt vẫn mơ màng, thu mình một góc thì thoảng mới nói một câu.
Lúc nãy tối nó không nhìn, chứ giờ người ta ngồi đó. Mặc cái áo sơ mi kẻ, sơ vin gọn gàng, tay đeo đồng hồ lịch sự. Không quần đùi như lúc nó gặp ở cửa hàng.
Nói chúng đẹp trai và phong độ.
Nó thu mình ở giữa, hội con gái ăn uống no say nhưng thì thoảng liếc sáng đó ánh mắt thiếu thiện cảm, lâu rồi không gặp lại mà chúng nó vẫn thù dai ghê.
-ăn nhanh lên rồi về không ông ấy về.
-Cứ từ từ… về thì lão tự sang đây đón.
-hay mày gọi cho lão bảo đang ở đây, sang đây cho chúng tao chào nhau cái
-người ta đi làm chưa về, tối khuya mới về.
Vừa nhắc đến thì điện thoại nó kêu.
-alo.
-em… đang làm gì vậy?
Nó định đứng lên nghe máy thì lũ con gái kéo lại. mấy cái đầu chụm lại vào cái điện thoại.
-em sang nhà Tâm.
– hôm qua em nói rồi,
-vâng.
-có vui không?
-vui ạ… hội nó đang nghe điện thoại đây.
-vậy à? Thế cho anh gửi lời chào các bạn ấy nhé.
-vâng
Nó vừa nói đã bị lũ bạn cướp máy.
-em chào anh.
-chào mọi người.
-anh đi làm về chưa ạ.
-chưa, nay anh về muộn chút, mọi người chăm sóc Hân giúp anh nhé
-vâng, anh yên tâm, nó ăn sắp hết mâm rồi.
-vậy may quá. Hân dạo này gầy đi nhiều lắm.
-Là do anh dùng hao ý.
-anh cũng bắt ăn suốt mà có chịu ăn đâu,lúc nào cũng sợ tăng cân.
-ôi.. nó đẹp rồi, tăng cân đứa nào cũng sợ, xấu thì các anh lại chê.
-chê gì đâu… đã yêu nhau rồi thì xấu đẹp quan trọng gì nữa hả em.
-thế mà có người thích trẻ đẹp, thích non tơ cơ anh ạ
Mấy đứa con gái liếc xéo Việt. Nó thúc tay chúng nó.
-thôi… anh đi làm đi, cứ yên tâm, chúng em lo cho hân nhà anh được rồi. nhưng mà hứa mai nói chuyện chính sự xong phải cho chúng em ăn một bữa đấy nhé.
-được rồi, tối mai xong việc anh mời các bạn đi ăn. Đặt hẹn rồi nhé… các bạn nhớ cho anh.
-ok anh. Gì chứ, ăn là bọn em nhớ, hẹn gặp lại anh.
Chúng nó cúp máy cười như ma làm, sung sướng vì được mời ăn, con gái là vậy. cả hội nhí nháu đến tối rồi cũng chia tay nhau ra về.
Nó tìm chìa khóa trong túi mà không thấy, mới sực nhớ ra, ái ngại nhìn sang khi người ta đang ngồi uống nước với hội bạn.
-Tâm, ra tao nhờ cái.
-gì đấy.
-mày ra bảo Việt cho tao xin chìa khóa xe, rồi lấy khóa xe nó trên tủ hộ tao cái.
Cái Tâm gật đầu bước lại bàn chỗ mấy người đàn ông, đưa tay ra cầm chùm chìa khóa, cả hội đàn ông nhìn sang nó khẽ thở dài, người ta cũng nhìn nhưng ánh mắt thoáng chút buồn mà cúi xuống.
Nó ra về, đi một mình một đường, còn hội bạn đi ngược chiều. nhà nó cách đây không xa, nhưng mà đi qua cánh đồng.
-Hân… Hân… chờ tí Long đưa về.
-không cần đâu, Hân về được.
Nó quay lại gọi với.
-Long đi theo không nhỡ ai bắt mất Hân.
-không sao đâu, Hân về đây.
Nó phóng đi. tính đã đi chậm nên nó cũng thấy hơi sợ. Vì lâu rồi không đi một mình thế này. đường giờ này cũng ko còn đông người. chiếc xe phía sau đi tà tà. Nó tưởng Long đang đưa nó về. Nhưng sao chẳng thấy nói gì hết. Nó không dám ngoái lại mà cứ thế bình tĩnh đi, ở đây chưa có cướp bóc hiếp dâm bao giờ., thanh bình lắm nên nó cũng thấy yên tâm chút.
Đi một quãng thì chiếc xe ấy tiến sát lại rồi có ý vượt lên. Nó giảm tốc độ. Cho người ta qua, nhưng người ta không qua mà đi sát vào xe nó, nép nó vào cạnh đường.nó sợ hãi mà ngẩng lên nhìn… Là người đó….
-anh làm cái gì vậy?
Khuôn mặt Việt đỏ bừng… hai mắt lờ đờ như say.
-em….chúng mình nói chuyện với nhau vài câu được không?
-tôi nghĩ tôi ko có gì để nói với anh nữa.
-nhưng anh có… anh có nhiều điều để nói lắm.
-giờ chúng ta có liên quan đến nhau đâu. Chuyện của anh tôi nghe làm gì?
Nó nói thế khiến Việt ngồi im trên xe mà cúi xuống, nó lùi xe lại, tính lánh sang để đi. nhưng Việt cũng lùi lại
-anh chỉ nói vài câu thôi, Hân, đừng như vậy.
-anh đi đi, về nhà với vợ đi, để cho tôi yên
-hân
-tôi kêu lên đó.
-em kêu đi
Việt nói to. có vẻ mất kiên nhẫn với nó. Anh ta say rồi.
-Hân, chúng mình ra kia, nói chuyện với nhau đi
Anh ta vẫn nói câu đó. Nó không chịu, ngồi trên xe rồi quay đi.
Việt đứng xuống khỏi xe, bước gần nó, nó lùi lại, và bước xuống xe.
-anh định làm gì?
-anh chỉ muốn chúng ta nói chuyện
-nhưng tôi ko có gì để nói với anh
-nhưng anh có…
Hai đứa như đang cãi nhau giữa đường.
Nó im lặng để nghĩ thêm.
-thôi,… Việt.. tôi xin anh tha cho tôi đi. chúng ta ko còn gì nói với nhau nữa. anh có vợ rồi. đừng gây hiểu lầm.
Việt vẫn bước lại mà không thèm nghe nó nói
-em lên xe anh đi.
-ko
Nó lùi
-em ko lên là anh bế em lên.
Nó lùi lại
-anh đừng quá đáng.
-vậy em nghe lời đi, anh sẽ không làm gì em cả.
-được rồi.
Nó đi lại phía xe anh ta, anh ta quay lại rút chìa khóa xe nó, đi về phía xe mình.
-em lên xe đi.
-anh định đưa tôi đi đâu,xin anh, tha cho tôi đi
-anh ko làm gì em hết. Nhanh lên.
Nó leo lên xe, Việt phóng xe về phía cánh đồng. Nó ngồi sau lưng, ngày xưa trên cái xe wave, hai đứa nó cũng mò ra đồng hôn nhau, có hôm còn tranh thủ ngoài đó nữa. giờ quay lại đây, sao lòng thấy xót xa, nó nghĩ đến câu anh ta nói anh ta yêu cô ta, anh ta không còn yêu nó nữa, nó phiền phức, mà nỗi giận lại dâng lên. Việt đi một quang thì đỗ lại. đi ra đi xe cho nó về chỗ nó đang đứng. Nó đứng một mình trong bóng tối, bao nhiêu kỉ niệm lại ùa về, hạnh phúc nhưng giờ thành đắng cay, anh ta làm như thế này., chỉ khiến cả hai thêm khó xử.
-Hân…
Việt ngập ngừng đứng sau lưng nó. Nó cũng đứng im.
Ngẩng lên gạt nhanh giọt nước mắt trên khóe mi.
-hân….
-anh có gì cần nói anh nói đi cho tôi về.
-anh…
-tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau.
-có… nhiều lắm…
-anh đã quay lại… vì em nói, nhưng mà…anh mệt mỏi lắm Hân à?
Nó cười khẩy nhưng mà nước mắt lại rơi, là xót xa, thương cho sai lầm của hắn đã làm khổ cho bao nhiêu người, nhưng mà giờ không lấy lại được, nó không còn là nó trước kia. Và nó đã có người để thương nhớ.
Nhưng quả thật sau trong đáy lòng… ko ai mạnh ,mẽ trước người ta cả . quá khứ dù sao cũng là thứ rất khó quên, mà đã hận thì sao mà quên được. Nhưng giờ nó đang học cách bình thản trước người đó. Nó nhớ những lời ông ấy dặn rằng: người ta… sinh ra không phải dành cho nó… và những năm tháng bên họ, tình yêu dành cho họ, đã kết thúc khi họ nói họ chẳng còn yêu.
-đấy là chuyện của anh sao anh nói với tôi làm gì?
-Hân… anh
Việt nghe câu đó thì ngập ngừng. Đưa bàn tay ra định chạm vào nó mà không dám. Nó đứng quay lưng lại, tránh xa. Cuối cùng vì không kìm nén được mà Việt bước nhanh lại ôm chặt lấy nó. Nó co tay lên giữ lấy ngực mình. Ngực là bộ phận nhạy cảm mà chỉ có người xứng đáng mới được phép động vào. Và giờ anh ta không xứng đáng…
-Hân… anh sai rồi…
Việt khóc nức nở dựa đầu vào vai nó. Nó gỡ tay anh ta ra mà không được đành đứng im.
-anh sai quá rồi, giờ anh… ân hận lắm.
-buông tôi ra. Chúng ta một nam một nữ đừng ôm nhau như vậy, nếu ai trông thấy nhất định sẽ hiểu lầm.
-anh chỉ…. ôm vài phút thôi được không? Giờ anh… cô đơn lắm…
Tiếng Việt nghẹn ngào khiến tim nó đau thắt lại. nó khóc…
Việt cứ thế mà ôm chặt.
-giờ anh có nói gì cũng ko thay đổi được nữa rồi. Hân… em sống hạnh phúc nhé. Đừng như anh.
-anh nghĩ ai cũng như anh sao?
Nó gạt nước mắt nó chắc chắn…
Việt im lặng.
-cả tuần anh không nhắn tin, không gọi điện, anh nói anh bận… cuối cùng anh bận trong nhà nghỉ với cô ta, anh nói anh yêu cô ta, anh nói tôi phiền phức, anh nói chúng ta không hợp nhau. chúng ta…không… đúng hơn là tôi… hết giá trị trong mắt anh rồi nên anh vứt bỏ.
-nếu như thanh xuân của anh vì một người mà cho đi sự trong trắng, vì một người mà dám đánh đổi cả tương lại… để rồi bị người ta phản bội… có lẽ anh còn không thể đứng đây như tôi.
-tôi ko hận anh nữa đâu. Bởi người ta nói… đàn ông sẽ luôn được trân trọng khi không vì sắc đẹp hào nhoáng bên ngoài mà phụ người bên cạnh. Anh tự hiểu anh có đáng không?
-anh biết… anh không xứng…
-vậy những gì anh đang có là do anh chọn, để cho tôi đi. tôi không rảnh để nghe anh nói.
Nó gạt tay Việt ra, rồi bước đi, Việt bước theo kéo nó, nó vung tay… cuối cùng Việt cũng kéo lại được thì ôm lấy nó… khóc như một đứa trẻ… nó đứng im… nó cũng khóc, lòng nó đau… nhưng mà nó không muốn quay lại… nó không còn là Hân của ngày xưa nữa rồi.
-việt có nhớ khi Việt vào viện nói chia tay tôi không?
-… anh xin lỗi… anh xin lỗi…
-là lúc đó tôi rất muốn chết. Lúc đó tôi rất đau lòng, nhưng giờ có thể nói ra điều này với Việt, mọi thứ sẽ trở nên nhẹ nhõm hơn. Coi như Thanh xuân tôi dành cho Việt, đổi lại một thời Việt đã yêu tôi. mong rằng… chúng ta sau này… đừng nhận rằng đã từng yêu nhau nữa. mong rằng chúng ta coi nhau như… chưa bao giờ quen.
-không… anh không làm được.
Việt càng ôm càng khóc … nước mắt rơi ướt đẫm vai nó… mùi rượu nồng lên. Nó biết Việt cũng say rồi… nó nhẹ nhàng…
-Việt… đừng như vậy… về nhà đi.
-không… anh ko muốn về
-nếu ko muốn vì cô ấy, hãy vì con… vì hai đứa bé.
-anh sai rồi… anh xin lỗi…
Nó đẩy Việt ra. Việt rời nó ra, bóng dáng cao lớn ủ rũ mệt mỏi, tay buông thõng, nhìn nó đầy đau lòng.
-nghe tôi, về nhà đi… vợ chồng là cái duyên nợ. Có lẽ chúng ta có duyên mà không có nợ nên mới như thế này. cô ấy là người sẽ bên anh suốt phần đời còn lại, hãy sống cho tốt… chúng ta, không còn là gì của nhau nữa rồi. tôi về đây.
Nó bước về phía xe của mình, Việt sau khi nghe hết những lời nó nói thì đứng im, đến khi nó lên xe và quay xe thì mới bước lại giữ tay lái nó.
-Hân…cảm ơn em đã từng yêu anh nhiều đến như vậy, xin lỗi đã phụ lòng em, xin lỗi vì đã không bên em được những lúc em cần… cho đến giờ phút này… anh nhận ra anh sai… nhưng mà mọi thứ không thay đổi được… thì anh sẽ sống… để ân hận nốt phần đời còn lại…coi như nó là bài học… mà anh phải trả giá bằng cả cuộc đời. Mong rằng em sẽ luôn… sống hạnh phúc bên người ấy…
Nghe câu đó tim nó đau thắt lại, lồng ngực bó chặt,… nước mắt trào ra… và đôi mắt nhòa đi, nó nổ máy phóng đi mà lòng run lên, tâm trí không tài nào tập trung đi đường được… nó không biết mình về nhà như thế nào nữa… nhắn cho ông ấy một tin cho yên lòng rồi lên giường nhắm mắt lại…
Mọi thứ đã được giải quyết hết rồi
Mong rằng sớm mai bình mình… nó lại bắt đầu một cuộc sống mới
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!