NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)
Phần 57
NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 57
Tối hôm sau, nó ăn vận quần áo tươm tất, bố mẹ nó cũng chỉnh tề, mẹ nó đi ra đi vào chuẩn bị đồ ăn.
Hơn 7 giờ tối, ông Thầy chở bố sang. Hai người cũng ăn mặc lịch sự. Dáng dấp bố thầy cũng cao cao. Nhìn khuôn mặt với nước da cháy nắng khắc khổ, thương thương.
Bố nó đứng lên, đi ra cổng tay bắt mặt mừng.
-em chào ông, mời ông vào nhà.
Ông Thầy tay cầm túi quà đi theo sau hai người đàn ông ấy, khẽ liếc nó tủm tỉm. nó cũng tủm tỉm đứng sát lại, hai người ngồi ghế cùng mẹ nó còn hai đứa nó đứng, ông ấy đặt túi quà lên bàn,, khẽ đan nhẹ ngón tay vào tay nó.. nó bóp lại. nhìn sang ông ấy ấm lòng. Là chuyện hôm qua nó không dám kể, vì ông ấy cũng ghen, mà ghen trong âm thầm như thế cũng đáng sợ lắm.
Bố thầy ngồi nghiêm túc trên ghế, tay đan vào nhau.
-thưa ông bà, là hôm nay tôi đến, xin phép ông bà cho hai cháu đi lại. Thắng nhà tôi cũng cứng tuổi.Hân cũng gần 30 rồi, nên tôi cũng xin phép anh chị, nếu anh chị và cháu đồng ý tôi cũng xin phép đi xem ngày cho cháu.
-thú thực, công việc này đáng ra là của phụ nữ, nhưng mẹ cháu mất sớm, các dì ở xa, vả lại hôm nay là tôi đến đặt vấn đề. Mấy hôm nữa… sẽ đưa các Thím cháu sang thưa chuyện lần nữa. cũng là thông báo với xóm giềng chuyện vui của gia đình chúng ta, anh chị có đồng ý không ạ.
-vâng, nếu hai cháu ưng nhau thì chúng em nhất trí ạ
Được sự thống nhất của hai bên gia đình, hai đứa nó mừng lắm. ông ấy quay sang nhìn nó ánh mắt hạnh phúc.
-em… chờ tôi đưa bố về nhé.
-ông ở nhà với bố đi, không bố buồn đấy.
-bố lại đuổi đi mà.
-giờ ở nhà với bố tính xem già mới lấy vợ thì nên nói gì cho sang.
-hì hì… thì nói gì giờ. Tôi nghĩ cứ để bác sĩ chuẩn đoán cho nhanh.
Nó lườm…
-ông hư.
-kệ, đấy là sự thật. Tôi muốn chúng mình có đứa con.
Nó cười hạnh phúc. Ông ấy nắm nhẹ tay nó.
-đừng ngủ vội, chờ người ta nhé.
-uh… về đi, đi từ từ, người ta đợi.
Ông ấy quay sang chào bố mẹ nó rồi theo bố đi ra cửa. nó nhìn theo lưu luyến. Nhớ đến chuyện tối qua, nó không dám nói với ông ấy vì sợ ông ấy lại ghen.
Cũng thấy ông ấy ghen 1 vài lần nhưng mà vẫn nhẹ nhàng lắm.
Nó đi về nhà, đóng cửa lại. đi vào nhà tắm , tắm qua, mặc bộ váy ngủ rồi lên giường, tay vẫn ôm điện thoại xử lý lịch làm việc cho anh quang. Một lúc sau… ông ấy gọi điện.
-alo.
-em ngủ chưa?
-e vẫn đang chờ.
-chờ ai?
-chờ ai hẹn em mở cửa.
-là ai..
-là đàn ông 50%…
-sao lại là đàn ông 50%?
-vì chất đàn ông của người ta chỉ được 50% ý.
Hí hí
Nó cười nham nhở.
-bậy nào… em dựa vào cái gì mà đánh giá người ta 50%.
-thì nhá… tính thì cứ nhỏ nhẹ như con gái, hiếm khi thấy khùng khùng, nấu ăn giỏi, thích làm việc nhà… và còn…
-còn gì?
Ông ấy có vẻ sốt sắng.
-thôi ko nói…
Hí hí
Nó lại cười thích trí, biết ai đó tò mò lắm đây mà.
-này cô kia… có nói ko , ko thì chết với tôi.
-ko nói đó…
-thôi, nói đi . người ta sốt ruột, tò mò lắm rồi này.
hi hi… nó cười, nằm lăn ra giường.
-ông thầy… ông già rồi, nói ra sợ ông tự ái…
-là cái chuyện đó…
-hí hí
Chắc ông ấy cũng đoán ra… ko biết có giận nó không?
-em ở đó mà cười người ta đi, ghét em… giờ ngủ đi.
-ơ kìa…
-ngủ đi
-sao nói người ta đợi cơ mà.
-giận em rồi. ko đến nữa.
-ơ này
Nó tưởng ông ấy giận thật, ông ấy tắt máy. nó rối lên gọi lại thì ông ấy không nghe… chết cha… gọi lại 2-3 lần vẫn vậy… nó ngồi bật dậy… tự giận mình ăn nói thô lỗ, không chịu suy nghĩ cái gì… đứng lên đi qua đi lại thì cửa nhà có tiếng chuông. Nó thò cổ ra cửa nhìn, người đàn ông mặc cái phông trắng , mắt đeo kính dựng xe trước cổng.
Nó vui mừng chạy ra, khuôn mặt tươi hớn nhưng lúc mở cổng ra nhìn ông ấy thì khuôn mặt cũng tỏ ra phụng phịu.
-sao nói giận người ta cơ mà… ko thèm đến.
Ông ấy cười
-ghét em nhé… mau tránh ra…ko ai thèm nói chuyện với nhà em.
-được rồi, vậy ông tự xử đi.
Nó quay đi vào nhà, tung tăng như con nít. Tình yêu đúng là làm người ta trẻ lại .
Ông ấy đóng cửa xong thì dắt xe vào nhà, khóa cửa rồi đi tìm nó. Nó đang lấy nước cho ông ấy.
Ông ấy thấy nó thì bước sát lại. nó ngẩng lên cười.
-em làm gì đấy?
-pha cho ông cốc nước cam.
-sao lại uông nước cam.
-cho đẹp da, xinh gái ý mà.
Ông ấy cau mày lườm, giật cái cốc trên tay nó đặt xuống rồi bế nó lên.
-ơ… gì thế?
-em… nay bố mẹ cho em vào chum rồi đó, sắp làm vợ rồi còn dám hư với chồng à?
nó cười níu cổ ông ấy.
-em ko dám…
-em to gan… dám nói chồng em được có 50%.
-thì em… em xin lỗi, chỉ là em… nói sự thật thôi mà.
-hí hí hí
Nó cười thích trí. Ông ấy bị trêu, nên mím môi, bế nó đặt lên bàn. Giữ đầu nó, cúi xuống mà hôn. Nó hôn đáp lại. ông ấy đưa tay kéo cái dây áo của nó rơi xuống cánh tay, hở ra bộ ngực trắng nõn và căng tròn, bàn tay ko ngừng xoa bóp, đôi môi cuối cùng cũng tìm xuống ngậm lấy cái thứ đầy đặn này. nó mím môi kìm nén… rồi cuối cùng ko chịu được mà cũng phát ra những âm thanh mê hoặc từ cổ họng.
Bàn tay tóm lấy tóc ông ấy giữ lại khi đôi môi lần xuống dưới.
-đừng…
Ông ấy ngẩng lên nhìn nó, ánh mắt mê dại.
-em… cho tôi… thử một lần.
Nó nghe vậy thì cười. thả lỏng cơ thể đón nhận ông ấy. hình như nó đã.. động đến lòng tự ái của người ta nên người ta đang chứng tỏ cho nó thấy nó nhầm.
Cái thứ âm thanh phát ra mê hoặc cả hai bên… khuôn mặt ông ấy lúc này chẳng giống nhưng lúc bình thường… đầy dục tình, hai mắt mờ đi … cả cơ thể hoạt động ở cường độ cao… nó nhăn mặt , rồi cuối cùng cũng thỏa mãn mà giãn ra, thả lỏng cơ thể cho ông ấy làm việc. Và kết thúc cũng được bế vào giường. Nó rúc đầu vào ngực ông ấy ngủ một cách ngon lành.
Vòng tay này… bình yên lắm… ít ra người đàn ông này… cũng là người có trách nhiệm với những gì ông ấy nói, và ông ấy làm.
Có thể được ngủ ngon trong vòng tay người đàn ông yêu bạn bất chấp, vẫn hơn bên người bạn yêu mà thấy bất an.
Chúng nó lại quay trở lại nếp sinh hoạt như bình thường.
Hôm nay, ông ấy đưa Người lớn đến nhà nó nói chuyện Dạm hỏi. khuôn mặt ông ấy tỏ ra rất vui, ngồi bên cạnh mà thi thoảng lại nắm lấy tay nó gãi gãi.
Đến lúc mọi người ra về, ông ấy ở lại, chở nó đến chỗ hẹn của bọn con gái..
Nó bước vào trong, hội mặt mẹt đã ngồi đó cả đám, trên bàn đã bày đồ ăn.
-ôi dồi, anh chị làm gì mà lâu thế. Hội này ăn vòng 1 rồi.
-thế nào… dấm vào chum rồi nhé, chúc mừng.
-bây giờ chỉ chờ ngày anh Thắng đập chum mang em nó về thôi. Lúc đấy chúng mình lại tha hồ ăn.
-chúng mày ăn vừa thôi, ăn nhiều tao ko có tiền giả đâu đấy.
-tao cần gì mày trả, đã có ngân hàng nhà nước ngồi đây rồi.
Hahaha
Cả lũ cười đắc ý, chúng nó vô duyên có thừa.
-vậy gọi thêm đồ ăn đi. từ tối anh hồi hộp quá không ăn mấy.
Ông ấy cũng rất tự nhiên.
-được được, menu đâu hội mầy.
Chúng nó cầm menu rồi vẫy nhân viên, gọi đủ thứ. Nó xót mà ra hiệu…
-mày cứ để im cho bọn tao thể hiện.
Chúng nó ăn như thuồng luồng, nói đủ thứ chuyện xấu xa về nó, ông thầy đắc ý cười nhìn nó… nó ngại… rõ là ngày xưa cũng nhiều trò ngớ ngẩn lắm cơ. Nhưng được cái hội bạn biết ý, không đứa nào nhắc đến tình yêu tuổi học trò của nó. Nó nhìn chúng nó mà nghĩ chuyện cũ… tự cười vì mình may mắn đã tìm được một người biết cảm thông cho quá khứ của mình.
Cuối buổi, cả lũ đứng lên ra về, hẹn mấy hôm nữa lại đòi ăn tiếp. Nó đi theo ông ấy ra thanh toán.
-của anh chị 3 triệu 260 ngàn ạ.
Nó đứng hình vì số tiền… nhưng mà ông ấy vui vẻ rút tiền ra trả rồi đưa cho nó ví. Lý do đơn giản là ông ấy không muốn nó ngại chuyện phải thanh toán nhiều tiền. Nó cầm cái ví cho vào túi mình rồi quay đi…
-chờ em chút.
Nó đi vào nhà vệ sinh. Sau khi xong việc thì đi ra, nhưng giật mình khi thấy Việt đứng bên ngoài… khuôn mặt anh ta đỏ tưng bừng, có lẽ là uống cúng ko ít. Nó ngại, cúi xuống đi thật nhanh qua. Người đàn ông ko phải vô tình, mà hình như cố ý đứng chờ nó ở đó, thấy nó qua trước mặt thì đưa tay kéo lại
-Hân…
Nó đứng lại.
-em đi ăn à?
-vâng.
Nó cúi xuống ko nhìn anh ta còn anh ta cứ nhìn nó.
-cùng ông ấy…
-vâng…
-thật ra… lúc em chưa đến, anh nghe các cô ấy nói, hôm nay bên nhà kia qua nói chuyện đúng không?
-vâng
Việt tự nhiên nắm mạnh cánh tay nó… tiếng thở dài hơn
-nếu anh biết rồi thì buông tôi ra, chồng tôi đang đợi
-chồng tôi…???
-đúng vậy, ít nhất thì ông ấy cũng là người có trách nhiệm với những gì ông ấy làm.
Nó nói câu ấy thì Việt im… nó gạt tay anh ta ra rồi bước đi.
-hân…
Nó đứng lại nghe nhưng không quay lại.
-anh xin lỗi em.
Nó im lặng, rồi cắm cổ đi, không hề trả lời. xin lỗi thật ra cũng chẳng còn giải quyết được vấn đề gì, nhưng nếu nói được từ xin lỗi mà làm anh ta thấy thanh thản thì anh ta cứ nói… và nó sẽ nghe, nghe cho tới khi ko còn gặp lại anh ta nữa… nó cười buồn bước ra ngoài leo lên xe.
-em … làm gì trong nhà vệ sinh vậy?
-đếm tiền…
Ông ấy phì cười.
-ko cầm đếm đâu, nhìn con số được rồi.
-nhìn vào đâu.
-thì mấy nữa em cầm thì em nhìn, anh k phải nhìn nữa.
-thế còn cái này.
-à… cái này mang về cho bố,mua đồ cưới con zai .
-hí hí… nhiều lắm.
-ko nhiều đâu. Là bố bảo để bố lo, nhưng mà tiền của ông để ông để dành. Chứ ông lấy hết tiền lo cho mình rồi ông lại cắm đầu cày.
-bố chịu khó quá.
-bảo bố nghỉ nhưng ngồi một chỗ không chịu được lại đi. nghề nó ngấm vào máu rồi, vừa có thu nhập vừa vui thì kệ ông, chỉ nhắn ông mưa gió, hay nắng quá thì nghỉ chứ ko cấm được . là cái nghề nuôi hội anh lớn, cho hội anh tiền đi học.
Nó cười ôm siết lấy, thoáng nghĩ đến cái kẻ vừa xong lại càng thương cái người ngồi cạnh.
-anh bán kem… có thể được ăn kem anh bán cả đời cũng là một vinh dự của tại hạ.
-tại hạ… vô cùng cảm kích.
Hí hí
Nó cười ôm chặt lấy. ông ấy phóng xe đến cổng, gạt chân chống xuống rồi ngồi trên xe đan tay vao tay nó.
-em… tôi chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để có thể được bên em mỗi ngày…
-lúc ấy gặp nhau nhiều thấy ghét nhau.
-ghét nhau nhưng cũng là được có em, có người chăm sóc, còn ghét… thì tối ngủ sẽ yêu.
Nó cười rúc rích.
-em… hay là… vào nhà… ấy 1 cái nhé.
-gì mà ham . Hôm qua rồi…
-nhưng chẳng thấy đủ bao giờ.
-tham thế.
-uh… lòng tham con người là vô đáy.
Ông ấy gãi tay nó, đứng xuống rút chìa khóa ra để ở cửa, dắt xe vào sân chứ không cất vào nhà. quay ra khóa cửa rồi quay lại bề nó lên thích thú nhìn nó.
-bà Thắng… chiều ông Thắng cái nhá.
Nó cười rúc vào ngực người ta mà ngại…
-đồ hư hỏng.
-tôi hư với vợ… ko hư với ai nữa.
-điêu…
-em nghĩ sao thì nghĩ, giờ trả bài cho tôi đi nào.
Ông ấy cho nó lên giường đè xuống hôn. Nó đưa tay cởi áo cho ông ấy rồi cởi quần. Hai đứa lại quấn lấy nhau . đến khi xong việc, ông ấy nằm vân vê ngực nó rồi thì thầm.
-nay anh phải về. Đưa tiền và nói chuyện với bố.
-chuyện gì.
-thì tính xem mấy mâm, cần mua sắm những gì.
-rồi tính xem, chỗ nào để đựng của hồi môn nhà vợ…
-nhà vợ có mỗi cái cục thịt này thôi.
-ko phải cục thịt, đây là cục vàng của bố mẹ vợ, thứ quý giá nhất rồi. ko cần gì thêm nữa.
Ông ấy rúc vào… nó cười. xoa đầu hạnh phúc.
-thôi dậy về đi không muộn rồi, có khi bố ngủ rồi ý.
-bố ngủ muộn lắm.
-vậy về đi cho bố ngủ sớm.
Ôm ấy ôm chặt nó.
-ôm thêm tí
-hư nào… hôm nào không bận người ta cho ôm.
-nhanh.
Ông ấy ngồi dậy mặc quần áo, rút ví đưa cho nó cái thẻ ngân hàng.
-gì thế
-cầm lấy. mật khẩu là ngày sinh của em.
-cầm làm gì.
-nhiệm vụ của vợ là để giữ tiền cho chồng.
-Với lại cần gì cứ lấy ra mà tiêu
-em cũng có tiền mà.
-nhưng tiền của chồng khác. Tiền của vợ vợ giữ, còn tiền của chồng vợ cũng phải giữ chứ sao.
-thầy không biết thì thôi… giữ tiền là một trọng trách vô cùng nặng nề… mà người phụ nữ nào cũng muốn gánh vác, ngay cả em…
Nó cười, đút cái thẻ vào tủ rồi dậy lấy quần áo mặc và tiễn ông ấy đi ra cửa. hai đứa quấn quýt không muốn rời. cuối cùng… nó kiễng lên hôn ông ấy một cái đầy tha thiết mới đuổi được ông ấy về. Nhìn bóng dáng xa dần mà thấy thương quá, lại nhớ mất rồi…
yêu… nghĩa là quấn quýt không muốn rời, xa vài giây thôi đã nhớ… lúc nào cũng mong được bên cạnh để yêu thương để giận hờn, để xấu tính trước mặt họ…
nó yêu… nó yêu ông ấy…
nó quay lại thì giật mình khi thấy bóng dáng cao lớn đang đứng đằng sau… trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì sợ… anh ta… xuất hiện như cái bóng ma… đứng đó nhìn nó… mắt đỏ mặt đỏ và mùi rượu nồng. Nếu anh ta đứng đó từ nãy , chắc chắn sẽ thấy cảnh chúng nó tình tứ bên nhau.
-anh làm tôi giật mình đó. Tối rồi về đi.
Nó quay vào nhà nhưng anh ta giữ tay nó lại.
-Hân…
-buông tay tôi ra… về đi.
-không. Hân…
Anh ta có ánh mắt lạnh lùng, nhìn nó chằm chằm.
-sao tối nào anh ta cũng ngủ ở đây.
-chúng tôi yêu nhau, chuẩn bị cưới rồi, có gì sai.
-ko sai… nhưng mà…
-anh theo dõi chúng tôi sao?
-ko… là anh…
Việt cúi xuống ngậng ngừng.
-buông tay tôi ra không hàng xóm người ta nhìn thấy thì phiền.
-ko… muốn rồi…
-anh định làm gì… đừng để tôi kêu lên.
-em kêu đi.
-tôi ko muốn vợ anh lại tìm đến nhà tôi … phiền lắm…
-vậy em sợ Phiền chứ gì.
Anh ta lôi nó vào nhà đóng cửa. nó giằng lại…
-buông tôi ra, anh về đi, về ngay cho tôi.
-anh không muốn về
-anh say rồi… đừng làm cho tôi khó chịu…. tránh xa tôi ra.
Nó giằng mạnh, anh ta nắm chặt cổ tay nó, rồi kéo mạnh lại…
-anh không muốn về… ko muốn về chút nào…em đừng đuổi anh nữa được không?
-anh không muốn về thì làm ơn cũng đừng đến nhà tôi tránh xa tôi ra.
-để cho tôi yên…
-anh là đồ khốn nạn, cút đi.
Nó cáu lên nhưng ko dám quát to . anh ta dừng lại, mắt đỏ ngầu vì rượu
-em đuổi anh đi sao?
-Hân… anh nói anh sai rồi… anh chỉ muốn được gặp em thôi. Có gì sai à?
-có sai đấy, nêú như chúng ta yêu nhau, gặp nhau thì đúng nhưng mà giờ chúng ta là người ngoài… tránh ra cho đỡ hiểu lầm.
-người ngoài?
-chúng ta… yêu nhau mà.
-đúng là có yêu nhưng mà là đã từng, giờ anh hạnh phúc của anh, tôi cũng có hanh phúc của tôi rồi
-nhưng anh không thấy hạnh phúc .
-đấy là chuyện của anh tránh ra. Và về đi.
-nó giằng tay Việt giữ lấy nó léo lại sát, rồi bất ngờ ôm chặt lấy nó. Rất chặt
-anh điên rồi, anh định làm gì… buông ra,
Cô nói to…
-anh không buông, hân… Anh xin lỗi… anh yêu em.
-anh đừng có nói nữa,,,, buông tôi ra.
-anh không buông…
-vậy anh định làm gì?
-anh muốn xin lại những gì anh đã đánh mất.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!