NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL) - Phần 58
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1466


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI (FULL)


Phần 58


NHỮNG NĂM THÁNG BÊN NGƯỜI 58
-Anh muốn xin lại những gì anh đã đánh mất.
Nó đẩy anh ta ra.
-bốp.
Cái tát của nó thẳng vào mặt Việt. Cái tát mạnh, hằn vết bàn tay trên mặt anh ta, tay nó cũng rát, nhưng nó thấy nó không sai.
Tim nó đau thắt lại. không phải vì anh ta đứng đây… không phải… mà vì câu nói kia… nó đã mong ngóng câu nói này hơn 6 năm về trước.
Việt bất ngờ cũng đứng im. Nhìn nó nước mắt bắt đầu chảy đầm đìa…
Nó nhìn thẳng vào mắt Việt. Khuôn mặt đanh lại.
-anh có biết vì sao tôi tát anh không?
-…
-Lần đầu tiên chúng ta viết thư cho nhau, tôi vẫn giữ những lá thư đó.
-lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi vẫn nhớ
-rất nhiều lần đầu tiên của tôi và anh… tôi vẫn nhớ…
-và tôi nhớ lần đầu tiên tôi ngồi cửa nhà nghỉ chờ anh và cô ta, suốt đêm đó tôi đã khóc, tôi đã ko biết mình làm gì sai mà anh đối xử với tôi như vậy.
-anh nói với mẹ anh là anh yêu cô ta. Anh nói với mẹ anh là anh có con với cô ta, trong khi vài hôm trước anh vẫn còn lên với  tôi. nhưng anh lạnh nhạt.
-Việt à? Tôi từng quỳ xuống trước mặt anh để cầu xin tình yêu của anh. Nhưng đó là tôi trước kia thôi, bởi khi tôi quyết định buông tay, tôi đã cho rằng tôi của cái ngày yêu anh đã chết rồi.
-cả cái tuổi thanh xuân của tôi dành cho anh, anh chưa thỏa mãn sao. Anh phản bội tôi rồi giờ quay về nói những câu này anh có thấy nực cười quá không?
-những lúc anh hạnh phúc bên cô ta, còn tôi đau như chết đi sống lại anh có biết không?
-anh không biết đâu, chỉ khii nào anh rơi vào hoàn cảnh như tôi anh mới hiểu.
-giờ nếu anh còn chút tình người, làm ơn tránh xa tôi ra… tôi cần phải sống, tôi cũng cần có gia đình… lúc chúng ta gặp lại anh đã nói tôi đi lấy chồng. Thì giờ tôi lấy chồng…anh đừng làm phiền tôi nữa.
-chúng ta hãy coi nhau, như chưa bao giờ quen.
Việt đứng đó nhìn nó, im lặng nghe nó nói hết, nước mắt trào ra, môi mím chặt đến nỗi bật cả máu. Nó quay vào bên trong, lấy ra cái dây chuyền vàng mẹ Việt từng gửi tặng. Đưa lại cho anh ta.
Việt cầm lấy nó, nắm chặt. Bàn tay run run.
-về đi, chúng ta không còn nợ nhau điều gì nữa.
Nó ngẩng lên nhìn anh ta, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đầy những nét đau đớn xót xa. Đôi môi vẫn mím lại kìm nén cảm xúc trong lòng. Anh ta đứng im đó,  nước mắt cứ thế trào ra trên khóe mắt.
Nó không còn kiên nhẫn, mặc kệ anh ta rồi quay đi. Việt đưa tay nắm lấy cánh tay nó, từ từ quỳ xuống chân nó
-anh biết em hận anh.anh là thằng tồi, anh ko còn gì để giải thích.
-nhưng mà 6 năm qua em sống trong đau khổ giờ cũng tìm được hạnh phúc mới, còn anh… cũng kể từ ngày em đi… anh mới nhận ra anh sai… 6 năm sống trong dằn vặt… ko đáng sợ bằng cả cuộc đời sống trong ân hận
-em hận anh cũng đúng, bởi anh còn hận chính bản thân anh… anh hận cái sự ngu dốt của mình…anh đã cố gắng sống để mong được thấy em hạnh phúc, bên người nào xứng đáng hơn anh. Nhưng những lúc em bên anh ta… anh  không làm được…anh ko vui được… anh ghen… anh đau lắm… anh không muốn sống nữa… anh không xứng đáng được sống nữa…
Việt cúi xuống. Giọng chán nản. Nó nghe vậy mà nước mắt tuôn ra không ngừng. Nỗi đau về mối tình tan vỡ bất ngờ ấy lại trỗi dậy, những vết rạn trong tim đang rỉ máu.
-về đi
Nó nói trong nghẹn ngào.
-Hân…
-về đi, cút ngay đi.
Nó quát
-Hân… không
Việt ôm chặt lấy nó… máu nó đang sôi lên trong huyết quản, nỗi hận ngày đó giờ lại dâng lên. Nó đẩy anh ta ra, anh ta vẫn ôm chặt.
-không… Hân…anh sai rồi
Nó đánh vào vai anh ta, đẩy thật mạnh để anh ta buông nó ra.
-buông tha cho tôi đi…tôi xin anh.
-không.
-anh có biết tôi đã sống khổ hơn cả chết, anh có biết tôi uống bao nhiêu viên thuốc ngủ, anh có biết tôi muốn cắt cổ tay bao nhiêu lần, có biết không?
-không… anh xin em
Việt nức nở ôm thật chặt, úp mặt vào bụng nó chịu đòn.
-buông… buông ra…
-không.
-em cứ đánh chết anh đi.
-anh có buông không?
-không
-vậy thì tôi chết cho anh xem
Nó cúi xuống với con dao gọt hoa quả để dưới cái bàn rồi giơ lên. Việt bất ngờ nhưng nhanh tay chộp lấy cánh tay nó.
Nó nắm chặt tay vào con dao, hai mắt mở to.

-Hân, đừng làm như vậy.
-buông ra. Nếu anh muốn nhìn thấy tôi của 6 năm về trước… thì anh nhìn đi.
Nó giằng, Việt cứng tay, ghì tay nó. Nó nhăn mặt vì đau nhưng ko nhả con dao ra.
-buông con dao ra đi, anh xin em.
-nếu cứ sống như thế này.,.. thì chết có lẽ sẽ vui hơn.
-giờ thì tôi… ko có gì để mất nữa.
Nó cầm con dao sang tay bên kia, vung lên.
Việt kéo nó lại, vòng tay siết mạnh lấy eo nó, không cho nó tự làm đau mình.
-em đâm đi.
-buông ra…
-ko…
-buông ra… đồ khốn
Việt cúi xuống hôn nó một cái rất mạnh vào môi không cho nó nói, tay vẫn siết mạnh eo nó. Nó cố đẩy. nhưng cuối cùng, vẫn là Việt nhanh tay nắm tay nó, đâm con dao vào vai Việt.
Nó giật mình buông ra, con dao không đâm vào quá sâu cho nên rơi xuống nền đất, vết máu trên bả vai bắt đầu chảy ra thành dòng nhỏ ngấm vào cái áo phông anh ta mặc.
Tay nó run run.
-sao anh lại làm thế.
Nó đưa tay bịt vết thương cho máu không chảy ra.
-nếu phải chết, người chết sẽ là anh. Nếu phải đau, kể từ giờ… người đau sẽ là anh.
-anh xin lỗi. Hân…coi như nhát dao này.là kết thúc cho những ngày tháng đã qua của chúng ta.
-mong rằng em bên người đó sẽ hạnh phúc. Hãy yêu người đó, bằng cả trái tim mình.
-anh đi đây
Việt quay lưng đi ra cửa rồi biến mất rất nhanh trong màn đêm. Nó đứng đó đơ người. nước mắt cứ thể tuôn ra không kiểm soát. Những kỉ niệm một thời yêu nhau lại ùa về. Sao có thể hạnh phúc đến như vậy… sao trước đây chúng nó yêu nhau nhiều như thế… vậy mà bây giờ… tan nát hết rồi …
Nó gục xuống nền đất, nơi những giọt máu vẫn còn hằn những vết tròn xoe…. một thời yêu đương bất chấp… đổi lại giờ là đau khổ tuột cùng. Càng yêu nhiều bao nhiêu thì càng đau khổ nhiều bấy nhiêu. Điều đó là thật.
Giờ trách nhau được gì… 6 năm trời nó đi tìm lại chính mình sau vấp ngã. 6 năm trời nó đi hàn gắn lại trái tim… để rồi giờ này… sao những vết ấy lại rạn vỡ… ai đã từng yêu đều trải qua cảm giác đâu đớn như nó ngay lúc này…
Rốt cuộc… là ko bao giờ quên được., chỉ là cất vào lòng mà cố gắng sống tiếp thôi.
Những ngày sau đó, mọi chuyện lại diễn ra bình thường như tối qua không có gì xảy ra hết, chỉ có những gợn sóng diễn ra trong lòng nó không thể nói với bất cứ ai.
Nó ngồi sau, nép vào lưng ông ấy, vòng tay ôm chặt. Ông ấy đưa tay lại đan vào tay nó. Cảm giác ấm lòng.
Người đàn ông từng trải, lại là người rất nhẹ nhàng, ,mang đến bình yên chứ không cho nó một tình yêu sôi nổi, và sóng gió… đôi khi không có nhiều những dấu ấn nhưng cũng đủ để nó thấy cảm xúc nó dành cho ông ấy rất nhiều.
-ông thầy… nêu được sống thêm một lần nữa. em nhất định sẽ tìm ông để lấy làm chồng.
-nói nhảm rồi còn mạnh miệng.
-…hừm
-em hãy cứ phải sống hết kiếp này mà chịu đựng tôi đi đã.
-thì em vẫn đang chịu đây, nhưng đã đựng đâu.
-vậy thì ngày ngày phải phấn đấu.
-để làm gì.
-để cái bụng em đựng cái thứ của tôi.
-hí hí…
Nó hiểu ra ôm lấy cười. tuy niềm vui không được nguyên vẹn bằng vài hôm trước. Nhưng nó thấy thương ông ấy nhiều lắm. thấy có nỗi với ông ấy, và  mong được bù đắp những thiệt thòi.
nếu ko thể yêu ông ấy bằng cảm xúc như lần đầu  tiên thì sẽ yêu ông ấy bằng thứ tình cảm chân thành và trách nhiệm. sẽ luôn bên ông ấy, yêu thương và chăm sóc ông ấy nốt quãng đời này.
-em… chốc về, bố có chuyện cần nói với chúng mình.
-vâng.
-để em mua cái gì về biếu bố.
-hay mua biếu bố bộ vest nhé.
-lần trước cưới Thanh người ta mua rồi. bố chỉ mặc mỗi lần đó thôi.
-thế mua gì? Mua thuốc bổ.
-bố có uống cái đó đâu.
-nói vậy chả biết mua cái gì đâu. Bố khó tính y như ông ý… ông già.
-ai khó tính…
-là ông…
-hì hì… người ta chỉ khó tính khi làm thầy em thôi,chứ giờ em muốn gì có bao giờ từ chối em đâu. mà em thù dai thế…
-hí hí…
Nó rúc vào lòng cười.

-ông thầy…đỗ lại.
Nó vỗ vai, ông ấy đi chậm lại rồi tấp vào lề đường.
-gì vậy em?
-mua cho bố mấy giò phong lan.
-sao em biết bố thích phong lan.
-thì thấy bố có 2 giò. Mà bố cứ ngắm mãi. Giờ nếu em có thể. Em còn muốn tặng bố thêm một thứ nữa.
-là gì?
-một bà vợ.
Ông ấy đứng im nhìn nó.nó ngại…
-em… nói sai à?
-ko sai… mà là rất sai
Nó đỏ mặt, thấy mình nói lố quá… nhỡ ông ấy không muốn thế thì sao… quên  cả não ở nhà… trước mặt ông ấy cứ khờ khờ như con nít.
-em xin lỗi.
-sao phải xin lỗi
-vì chuyện của bố.
-uh… vì bố có mẹ rồi… cho nên. Em phải nói là một bà vợ nữa… hí hí hí
Nó cau mày lườm cái kẻ đang khúc khích cười. cái đồ đáng ghét… đùa mà nét mặt nghiêm túc như thật làm người ta bất an… nó lườm rồi đưa tay nhéo ti ông ấy 1 cái.
Á…
-ghét cái mặt.
Ông ấy cười, bám theo nó chọn hoa.
-em có biết bố thích cái gì từ em không?
Nó quay sang ông ấy nhìn nhìn, suy nghĩ đang rất đề phòng… sợ lại bị ông ấy mang ra làm trò cười…
-đừng có mà… vớ vẩn.
-ai vớ vẩn bao giờ.
-thì ông toàn cho người ra sa lưới… đồ thâm hiểm. các anh ý nói rằng,,, nói chuyện với ông là phải rất cẩn thận, bởi vì có lúc bị dắt mũi mà không biết. Bị nói đểu mà mấy hôm  sau mới thấy nhục dần.
Ông ấy cười khoái… xoa đầu nó.
-em cứ nghe chúng nó nói có khi nó dắt mũi em thì có… nó nói cho em sa lưới rồi còn gì…
-là cái đồ 50%…. không có các ông ấy thì ế chỏng chơ.
-ko có chúng nó tôi cũng có cách.
-cách gì.
-bí mật…
Nó bĩu mỗi…
-toàn chém…
-chém cái gì. Đó là sự thật, vì nếu ko cưới năm 35… thì sẽ 36… mà ko thì 37… mưa lâu mới thấm nhiều.
Nó cười khúc khích.
Ko thèm nói…. cái lão thầy  già.
Hai đứa nó về nhà, bố ông ấy đang ngồi , thấy chúng nó vê thì ngẩng lên, gạt cái gọng kính lên nhìn chúng nó.
-hai đứa về rồi đấy hả?
-vâng
-con mua biếu bác mấy giò lan, đẹp lắm ạ
Ông ấy gật đầu ưng ý.
-ngồi đi để bố treo lên.
-vâng
Hai đứa ngồi xuống ghế lại chòng chọe nhau. cho đến khi bố đi vào thì mới ngồi nghiêm túc
-bố nhắn Thắng về là có chuyện.
-dạ
Ông ấy đưa ra một cọc tiền. Không khó để thấy nó là 10 triệu
-gì đây hả bố?
-là bố cho hai đứa đi sắm cưới. chụp ảnh. Ngần này không đủ, nhưng mà.
-con có rồi mà bác,… chúng con không nhận đâu. Vì còn mấy tháng nữa cơ ạ
-không… bố thấy 2 tháng nữa cũng nhanh. Hai đứa cứ sắm sửa dần. Đây là tiền của bố. Tiền Thắng đưa bố vẫn cất đi, để phòng lúc hai đứa kho khăn có cái dùng. Bố đi làm cũng tiêu gì đến tiền. Là có con Hân thì Thắng nó mới hay về chứ hồi chưa có Hân anh ý đi suốt.
-thì con thực thi nhiệm vụ bố giao, gạt bớt công việc để kiếm cho bố đứa cháu còn gì…

Ông ấy lém lỉnh. Nó cấu vào đùi. Cái tội nói vô duyên.
Vì bố mất mẹ rồi nên hai đứa cũng ko dám tình tứ trước mặt bố. bố ngồi nhìn hai đứa nó rồi cười.
-thôi… anh chị đi đi. ngồi đó làm gì.
Ông ấy cười. nó ngại.
-thầy ấy đưa cháu về rồi lại về với bác ạ.
Ông ấy quay sang nhìn nó . nó cười.
-cháu chào bác cháu về ạ. Chào thầy em về.
Bố thầy phì cười
-con Hân không gọi Thắng là Thầy nữa. nghe buồn cười quá.
-thì ông ấy cho cháu trượt học bổng, tư thù… nên cháu phải gọi cho chừa.
-em cứ gọi đi, tôi thấy vui mà.
-gọi quen sau này con cũng gọi là ông thầy.
-thì trách nhiệm nó phải gọi… thầy là đúng.
Nó lại đuối lý… thôi nói ít đi, những người như ông ấy hay giăng bẫy người ta, nó cũng phải đề phòng… nhỡ bị nói 1 câu mà mấy năm sau mới hiểu như ngày xưa thì thật ngại… dù sao… ẩn ý ấy… nó đã hiểu khi nó thuộc về ông ấy. những đạo lý trong đời ông ấy dạy cho nó, mãi nhiều năm sau nó mới thấy đúng vô cùng… cho nên… nó không còn trẻ để nhiều lần như vậy nữa… muốn nhanh nhanh được bên nhau thôi.
Hai đứa nó quay về nhà… sau khi xong việc, nó nằm thiếp đi ngủ thì điện thoại kêu. Ông ấy ngồi dậy với cái máy rồi đưa cho nó.
-em.. Tâm gọi em này.
Nó đón cái điện thoại, ngái ngủ mở máy
-tao nghe đây.
-Mày ngủ chưa?
-vừa mơ mơ. Có chuyện gì?
-anh Thắng có đó không?
Nó nói nhỏ.
-có.
-vậy mở loa bé đi tao bảo.
Uh. Nó khẽ liếc ông ấy trong bóng tối. ngón tay bấm cái loa.
-gì thế… nói đi
-tối mai bảo anh Thắng đừng đến…  mày có việc bận.
-có việc gì mà lại thế.
-cứ làm như tao nói đi, tao xin mày đó.
-nhưng là chuyện gì mà phải thế.
-mày cứ làm thế đi, tao ko tiện nói.
-mày có bao giờ thế đâu?
-là chuyện quan trọng.. liên quan đến mạng người đó.
-chuyện gì?
-đi tìm Thằng Việt.
Nó giật mình, lại liếc ông ấy, sợ ông ấy nghe được không biết có ghen không?
-sao vậy?
-tao biết mày ko muốn liên quan nữa. nhưng giờ tao cũng đang như mày… thôi để mai tao nói cụ thể… mày ngủ đi.
-uh, ngủ đi
Nó cúp máy. đầu óc lại suy nghĩ về anh ta.
-em… có chuyện gì?
-không có chuyện gì.
Nó cười gượng. Quay sang ôm ông ấy.
-là chúng nó rủ mai ngủ chung, chia tay đời FA.
-vậy hả? Vui ghê.
-vậy tối mai mấy đứa ngủ đây hay bên nhà Tâm.
-em qua nhà Tâm ngủ nhé ông Thầy.
-uh.
-uh nhanh vậy? có lịch cho con khác rồi à?
Ông ấy phì cười
-Bà Thắng, bà nhảy số nhanh thật đó.
-thế mới là bà Thắng chứ.
-nhưng mà sai rồi.
Ông ấy nhéo mũi nó , hôn lên trán rồi ôm lấy nó vào lòng.
-nào ngủ đi. mai tôi không được ôm bà Thắng ngủ rồi đây này. tranh thù ôm bù mai đi
Nó khúc khích cười nhắm mắt. Nhưng trong lòng lại nghĩ về người kia. Rốt cuộc… đã xảy ra chuyện gì?

Yêu thích: 4 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN