Nghề Làm Phi
Chương 9.2
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hoàng đế vẫn chưa dậy, Trang Lạc Yên cũng không mở mắt, chỉ rúc vào bên cạnh hắn tỏ vẻ muốn gần gũi hơn một chút, không ngờ ngay sau đó Hoàng đế liền nắm lấy eo nàng.
Vẫn lười biếng không chịu dậy thay y phục cho Hoàng đế như mọi lần, nàng ngồi trên giường nhìn theo bóng Hoàng đế đi xa, xoa nhẹ cái eo đau nhức, ngủ thêm một lát rồi mới dậy trang điểm. Ở đây tuy rằng điều kiện ăn mặc ngủ nghỉ không tệ nhưng vẫn có một nhiệm vụ đau khổ mỗi ngày, cứ sáng sớm lại phải đến chỗ Hoàng hậu điểm danh một lượt, chắc là Hoàng hậu cũng rất khốn khổ, mỗi sớm đều phải nhìn đàn vợ bé yểu điệu ngứa mắt này đong đưa trước mặt mình, bản thân lại không thể tỏ ra bất mãn.
“Bẩm chủ tử, phòng bếp riêng của chúng ta nên sắp xếp thế nào đây?” Vân Tịch và Thính Trúc hầu Trang Lạc Yên thay đồ, hỏi nàng về vấn đề này.
“Phòng bếp thì dùng người của chúng ta.” Trang Lạc Yên không muốn ngay cả đồ mình ăn cũng không an toàn, cầm một cây trâm bạch ngọc đưa cho Thính Trúc, “Các em nấu ăn nhớ là không được vượt qua quy chế dành cho sung nghi, còn lại các em đều hiểu cả, không cần ta nói nhiều.”
Chuyện Hoàng đế cho phép cung Hi Hòa có phòng bếp riêng đã truyền tới tai tất cả các vị chủ tử trong cung, mỗi người một cách nghĩ song không ai dèm pha điều gì. Chiêu sung nghi này lạ lắm, nếu nàng ta thực sự được trời phù hộ, bọn họ đối địch với người ta, ai biết liệu có kết cục như hai kẻ ngoài vườn đào kia hay không?
Hơn nữa, Hoàng thượng đối xử tốt với nàng ta như vậy, có lẽ còn do nguyên nhân này.
Là người có vai vế chỉ sau Hoàng hậu, Thục quý phi không phải kẻ cậy có sự yêu thích của Đế vương liền lên mặt kiêu căng, quên mình là ai, khi nghe tin ấy, cảm giác đầu tiên của nàng không phải ghen tị mà là khó hiểu.
Nàng không hiểu thái độ của Hoàng đế với Chiêu sung nghi, nói là sủng ái, số lần Hoàng thượng lật thẻ bài của Chiêu sung nghi không bằng mình hay Từ chiêu dung, Yên quý tần; nói là không ưa thích, Hoàng thượng đối xử với nàng ta lại rất tận tâm.
Cẩn thận chọn lựa vài cây trâm ngọc, Thục quý phi đứng lên, bất kể thế nào, nếu nàng Chiêu sung nghi này thực sự đoạt được trái tim Hoàng đế…
“Bẩm nương nương, Tô tu nghi tới.”
“Bảo nàng ta đợi bên ngoài, ta ra ngay đây.” Soi lại mình trong gương thêm một lần, chắc chắn không có vấn đề gì, Thục quý phi mới nhấc gót ra ngoài.
Tô tu nghi nhìn thấy Thục quý phi liền lập tức chạy tới: “Tỉ, ta nghe nói tối qua Hoàng thượng không chỉ lật thẻ bài của Chiêu sung nghi mà còn cho phép cung Hi Hòa mở phòng bếp riêng.”
“Chuyện của Hoàng thượng, đâu cho phép chúng ta thảo luận.” Thục quý phi lạnh lùng liếc nhìn Tô tu nghi một cái, thấy nàng ta hậm hực ngậm miệng mới thu hồi tầm nhìn, thản nhiên nói, “Đừng quên cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
Tô tu nghi đỏ bừng mặt, cúi đầu lí nhí: “Vâng ạ.”
Trong cung Cảnh Ương, Hoàng hậu ngồi ở vị trí cao nhất, nhìn một đám mĩ nữ bước vào cúi đầu thỉnh an mình, nụ cười trên mặt vẫn chưa từng thay đổi.
***
Trang Lạc Yên nhìn hai chị em họ Tô cùng nhau đi vào, thầm tính, người như Thục quý phi nàng còn chưa hiểu được, vì vậy lúc này không muốn đối địch với nàng ta.
Trên thương trường, thua cuộc chỉ mất đi tiền tài và chức tước, nhưng trong cuộc đấu cung đình này, nếu thua, thứ mất đi không chỉ địa vị mà còn có thể là tính mạng. Trang Lạc Yên nâng tách trà nhấp khẽ, che giấu tâm tình không cẩn thận vừa lộ ra, nước trà này ngon thì có ngon nhưng hình như hơi nhạt thì phải.
Thục quý phi và Tô tu nghi thỉnh an Hoàng hậu xong, quy củ ngồi vào chỗ mình, Hoàng hậu nhìn mọi người một lượt, thong thả nói: “Tối qua lại mưa đến nửa đêm, sáng nay bên cung Khang An truyền tới ý chỉ của Thái hậu nương nương, nói Thái hậu nương nương miễn thỉnh an hôm nay cho mọi người.” Nói đến đây, Hoàng hậu lại nhấp một ngụm trà mới tiếp tục, “Bổn cung nghĩ, nay trong cung có khá nhiều người lớn tuổi, các muội đi hỏi những cung nữ tuổi quá hai mươi lăm đang hầu hạ mình, nếu có ai muốn xuất cung thì tới điện Trung Tỉnh lĩnh bạc rồi thả về nhà đi.”
Trang Lạc Yên hơi sững người, hậu cung thả cung nữ lớn tuổi có nghĩa là đầu xuân sang năm sẽ chọn cung nữ mới vào hầu, nếu trong số này có một, hai người lọt vào mắt Hoàng đế… nàng rốt cuộc hiểu được vì sao Hoàng đế có nhiều vợ bé thế này, hằng năm đều thấy những nữ tử trẻ trung xinh đẹp, khó trách người ta “thèm của lạ”.
“Hoàng hậu nương nương nhân từ,” Thục quý phi đứng dậy nghiêng người, cười nói, “Lát nữa tần thiếp về cung sẽ hỏi lại cẩn thận.”
Hoàng hậu gật đầu, thấy các phi tần khác cũng đứng dậy khen mình hiền lương thục đức bèn cười cười: “Đâu phải bổn cung nhân từ mới làm thế, đây là quy chế của tổ tông mà thôi.”
Trang Lạc Yên âm thầm thở dài một tiếng, chức vụ “Hoàng hậu” này, bề ngoài trông thì hay nhưng đôi khi vất vả bỏ công mà chẳng được gì, nàng nhìn thôi đã thấy mệt, Hoàng hậu làm việc này suốt bao năm còn cực khổ đến đâu.
Nhưng người ta có câu, “Ngươi không phải cá sao biết niềm vui của cá”, nàng cho rằng Hoàng hậu cực nhọc, biết đâu Hoàng hậu lại thấy đây là một vị trí vô cùng cao quý, cực nhọc cũng vui vẻ làm, dù rắc rối phức tạp cũng tình nguyện chịu đựng.
“Phải rồi, Chiêu sung nghi, bổn cung nghe nói Hoàng thượng đã ân chuẩn cho cung Hi Hòa của muội được mở phòng bếp riêng, vậy chỗ muội có người thạo nấu nướng chứ? Nếu chưa có người được việc thì tới điện Trung Tỉnh báo một tiếng, để bọn họ bố trí mấy cung nữ thạo việc cho mình.” Hoàng hậu như thể vừa nhớ tới việc này, nói tiếp, “Mấy ngày nay muội cũng bị hành tội không ít, nên cẩn thận bồi bổ thân thể, bổn cung thấy dạo này muội gầy đi nhiều.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương, chỗ tần thiếp cũng có người am hiểu nấu ăn, không cần làm phiền điện Trung Tỉnh nữa.” Trang Lạc Yên tươi cười, trong mắt vẫn còn chút kinh hoàng không che giấu được, “Tần thiếp đâu có gầy đi, chẳng qua mấy ngày nay ngủ không ngon nên nhìn qua thấy tinh thần hơi kém thôi.”
Hoàng hậu gật đầu, nhìn nàng một cách bao dung: “Mau ngồi đi, không cần đa lễ như vậy, muội cũng đừng nghĩ ngợi nhiều quá, thần linh ngay trên đầu ta, nếu lòng không thấy thẹn với ai, thần linh sẽ phù hộ.”
Trang Lạc Yên tạ ơn rồi ngồi xuống, lòng lại cười lạnh, mấy câu này của Hoàng hậu, bề ngoài nghe như an ủi nàng, lờ mờ thừa nhận nàng được thần linh phù hộ, mà thâm ý lại là muốn nhắc nhở những người khác đừng làm chuyện khuất tất, đồng thời gợi cho mọi người thấy, gần đây bản thân nàng khá nổi bật trong cung này rồi.
Hoàng hậu không hổ là quốc mẫu, đối với tất cả các phi tần, thái độ của nàng ta đều không có ghét hay thích, chỉ có hai chữ “cân bằng”. Nay mình có phòng bếp riêng, không cần biết nguyên nhân là gì, nhìn vào quả là gây chú ý thật. Hoàng hậu chỉ phản ứng đơn giản như thế là khá ôn hòa rồi, như vậy chuyện này đối với Hoàng hậu cũng không phải chuyện gì đáng nói.
Thục quý phi nghe Hoàng hậu nói vậy, khóe miệng thoáng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, chuyện Chiêu sung nghi được trời phù hộ đã truyền khắp hậu cung, Hoàng hậu không thấy khó chịu trong lòng mới là lạ đấy. Nhưng, vị Chiêu sung nghi này đúng là may mắn thật, thảo nào ngay đến chính cung Hoàng hậu cũng sinh lòng ghen tỵ.
Lời Hoàng hậu có ý khác hay không, các phi tần nghe hiểu hay chẳng hiểu thì đều phụ họa nói Trang Lạc Yên nên nghỉ ngơi bồi dưỡng thân thể gì gì đó, Hoàng hậu là người họ không dám làm mất lòng, mà vị Chiêu sung nghi đang được Hoàng thượng chú ý này cũng không phải đối tượng họ có thể tùy tiện châm chọc.
Trang Lạc Yên không phải người miệng lưỡi sắc bén, nghe Hoàng hậu nói xong cũng không hề có ý tranh cãi, chỉ coi như không nghe ra ẩn ý trong đó, thuận theo ý nổi của Hoàng hậu để nói vài câu rồi lại im lặng, ra vẻ buồn bực nặng nề.
Trang tiệp dư liếc nhìn bộ dạng lúc này của Trang Lạc Yên một thoáng, dửng dưng chuyển mắt, quét qua mặt của những người trong phòng một lượt rồi cẩn thận cúi đầu, vuốt nhẹ tách trà đã lạnh trong tay.
Mã tiệp dư từ ngày bị Yên quý tần vả miệng đã tỏ ra hiền lành hơn nhiều. Ngày ấy nàng ta bị vả miệng, Hoàng thượng từng nhìn thấy, vậy mà đến cả một câu trách móc Yên quý tần cũng không có, lòng nàng ta đã rõ ràng, nàng ta không còn là một Mã tiệp dư được sủng ái hai năm trước nữa rồi.
Nàng ta dù không thông minh nhưng cũng từng nghe “má hồng chưa phai mà ân tình đã bạc”, ở nơi này, nàng ta không phải người đầu tiên, và sẽ không phải người cuối cùng. Mã tiệp dư hơi ngẩng đầu nhìn những người đang ngồi đó, ở đây có mấy ai níu giữ ánh mắt Hoàng đế được lâu dài?
“Kết thúc thôi, bổn cung cũng mệt rồi.”
Mã tiệp dư đứng dậy cùng các phi tần khác chào Hoàng hậu, sau đó theo gót mọi người ra khỏi cung Cảnh Ương. Địa vị khác nhau, thứ tự lên kiệu cũng khác, nàng nhìn Thục quý phi, Ninh phi, Hiền phi và các phi tần có địa vị cao hơn lên kiệu đi trước, lại quay sang nhìn những phi tần cấp bậc thấp khác đang rã mắt ra vẻ ngoan hiền, miệng nhếch lên một nụ cười giễu, khi ấy chẳng phải nàng cũng từng tưởng tượng mình sẽ có một ngày mang theo đoàn người rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ và ước ao của kẻ khác?
Hôm nay tỉnh mộng, mới giật mình nhận ra bản thân ngu ngốc đến đâu, nếu ngày trước nàng không ngạo mạn như vậy thì nay đâu đến mức rơi vào tình cảnh này.
“Chủ tử, cẩn thận chút.”
m thanh nhắc nhở nhỏ nhẹ mềm mỏng khiến Mã tiệp dư lần thứ hai ngẩng đầu, lúc này đến lượt lên kiệu là Chiêu sung nghi, người đang được Hoàng thượng sủng ái, cũng là đối tượng nàng ta từng chế nhạo khi xưa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!