Nghề Làm Phi
Chương 9.4
Nghe Thính Trúc nói vậy, Trang Lạc Yên thật lòng thở dài, vị Từ chiêu dung này cũng thật vất vả, giả làm tài nữ cũng cần da mặt dày đến độ nhất định cùng với năng lực chịu trận hơn người thường đây.
Đêm đó, Phong Cẩn không lật thẻ bài, phê xong tấu chương liền xem mấy loại sách khác.
Cao Đức Trung bưng một khay nhỏ đi vào, nhỏ giọng: “Bấm Hoàng thượng, Từ chiêu dung của Sướng Thiên lâu cho người mang đồ tới tặng.”
“Thế à?” Phong Cẩn lật một trang sách, không buồn ngẩng đầu, “Thứ gì vậy?”
“Bẩm, là một túi thơm ướp mùi trúc.” Cao Đức Trung trả lời.
“Hử?” Bàn tay lật sách hơi chững lại, mí mắt nhấc lên nhìn Cao Đức Trung, Cao Đức Trung hiểu ý, nhanh nhẹn bước tới vài bước.
Trên khay là một túi thơm xinh xắn và tinh tế, vải nền màu vàng sáng, trên đó thêu vài cọng trúc trông rất sống động, khiến người vừa nhìn qua cứ ngỡ lá trúc thật.
“Vải màu vàng sáng thêu trúc xanh hình như không hợp.” Ánh mắt Phong Cẩn lại quay về trang sách, “Thu lại đi.”
“Vâng.” Cao Đức Trung khẽ khàng lui ra ngoài, nhìn túi thơm trên khay, ông biết túi thơm ấy sẽ không có cơ hội được sử dụng rồi. Ra khỏi nội điện, ông đưa túi thơm cho thái giám bên cạnh: “Đem cất đi, đừng để rơi đấy.”
“Vâng.” Tiểu thái giám cẩn thận nhận lấy, vội vã đi ngay.
Cung đình vĩnh viễn không thiếu trò hay, cũng vĩnh viễn không thiếu chuyện bất ngờ.
Lúc này các phi tần khác còn đang mải cười chê Từ chiêu dung, chỉ có Hiền phi cười không nổi. Bởi vì tam hoàng tử chưa tròn một tuổi đang ốm, ốm rất nặng, người nóng hừng hực, tiếng khóc yếu ớt như mèo con.
Tam hoàng tử mới được giao cho nàng không lâu đã bị ốm nặng thế này, nếu chẳng may có chuyện gì, nàng không thể giải thích được với Hoàng đế và Hoàng hậu.
Liên tiếp cho gọi bốn thái y của Thái y viện, nhưng bốn người chụm đầu một chỗ cũng không đưa ra được phương án chữa bệnh, Hiền phi nôn nóng đến độ muốn lôi tất cả bọn họ ra đánh.
“Hoàng hậu nương nương tới.”
Hoàng hậu và các phi tần vào trong phòng, thấy Hiền phi lo lắng sốt ruột, biết bệnh của tam hoàng tử không nhẹ, Hoàng hậu đành hỏi thái y: “Tam hoàng tử thế nào?”
“Bẩm nương nương, nếu tam hoàng tử cứ sốt cao như vậy, chỉ e…” Thái y đứng đầu hơi dừng lại, “Sốt cao sẽ tổn thương não ạ.”
Hoàng hậu hiểu ý thái y, lần này có cứu được tam hoàng tử hay không thì chưa chắc, dù có cứu được, sốt cao lâu như vậy, đầu óc có bị tổn thương hay không thì càng không chắc chắn. Nàng nhíu mày: “Bổn cung không muốn nghe những lời này, bổn cung muốn tam hoàng tử khỏe mạnh vui vẻ trở lại, hiểu không?”
Đầu óc tam hoàng tử có bị ảnh hưởng hay không không quan trọng, quan trọng là tam hoàng tử không thể đi lúc này.
“Hoàng hậu nương nương,” Hiền phi lau khóe mắt, “Tần thiếp vô năng, không chăm sóc tam hoàng tử chu đáo…”
“Trẻ con đau ốm là chuyện bình thường, muội không nên tự trách mình,” Hoàng hậu khuyên giải và an ủi vài câu rồi hỏi Hiền phi, “Đã thông báo cho Hoàng thượng chưa?”
“Đã cho người đi mời Hoàng thượng rồi ạ,” Hiền phi liên tục lau khóe mắt khiến cho đôi mắt vốn chỉ có chút hơi nước trở thành sưng đỏ, “Lúc này chắc chưa tới cung Kiền Chính, Hoàng thượng tới đây, tần thiếp biết ăn nói thế nào?”
Hoàng hậu thấy Hiền phi bối rối đến thế, đành thở dài một tiếng, vừa an ủi Hiền phi vừa bảo thái y chăm sóc tam hoàng tử, nhưng khi ánh mắt rơi xuống người tam hoàng tử bé nhỏ đang mê man, gương mặt rầu rĩ lo âu lại treo một đôi mắt bình thản đến lạnh người.
Ai cũng biết tam hoàng tử không được Hoàng đế coi trọng, thân phận của mẹ đẻ cũng thấp, vừa sinh con liền đi, để lại một đứa trẻ sơ sinh không nơi nương tựa, nay đã gần một tuổi mà ngay cả cái tên cũng chưa có, có thể thấy được Hoàng đế không hề ký thác điều gì ở đứa con này.
Nhưng mặc dù Hoàng đế không coi trọng, đứa bé vẫn là một trong ba hoàng tử, trước vốn được nuôi rất tốt, vừa mới đưa đến chỗ Hiền phi chưa được vài ngày đã ốm nặng, đợi sau này dù Hoàng đế không trách cứ thì cũng không chặn nổi điều tiếng từ miệng người khác.
Hoàng hậu dời mắt, giọng điệu nặng thêm ít nhiều: “Trị cho tốt, thật chuyên tâm vào, nhất định phải chữa khỏi cho tam hoàng tử.”
“Hoàng thượng, Hoàng thượng, Hiền phi nương nương phái người đến báo, tam hoàng tử ốm nặng, đã cho gọi vài thái y rồi ạ.” Cao Đức Trung khẽ khàng bẩm “Hoàng hậu nương nương cũng đã tới đó.”
“Thái y nói thế nào?” Phong Cẩn hơi sững người, đặt quyển sách trên tay xuống, gọi nô tài thay y phục cho mình.
“Bẩm, thái y nói, bệnh tình của tam hoàng tử rất hung hiểm, sốt cao không lùi, nếu cứ như vậy sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.” Giọng Cao Đức Trung tự giác hạ xuống một chút, thấy sắc mặt Hoàng thượng lạnh buốt, đầu lại vùi xuống thật thấp, “Hiền phi nương nương đã sốt ruột đến phát khóc.”
“Được rồi,” Phong Cẩn nhìn ông một cái, “Bãi giá cung Nguyễn Minh.”
Tin tam hoàng tử ốm nặng rất nhanh đã lan khắp các cung, ngay cả Thái hậu cũng bị kinh động, tuy không có bao nhiêu tình cảm với tam hoàng tử nhưng lúc này Thái hậu vẫn tới cung Nguyễn Minh hỏi thăm.
Những vị chủ tử lớn nhất trong cung đều đã tới đây, còn lại vài vị hơi có chút mặt mũi nếu không đến thì đúng là khó coi.
Trang Lạc Yên vừa nghe tin tam hoàng tử ốm nặng thì lập tức có cảm giác “biết ngay mà”, sau đó cảm thán, Hiền phi thật xui xẻo, phải nhận một công việc hao tổn nhiều sức lực mà chẳng được lợi gì, giờ có chuyện bất thường lại không thể thanh minh.
“Chủ tử, chúng ta cũng nhanh nhanh tới xem thế nào chứ?” Thính Trúc nhỏ giọng, “Nô tì nghe nói, các vị chủ tử có vai vế trong cung đều đến đó rồi.”
Trang Lạc Yên nhìn ra khoảng không tối tăm ngoài cửa sổ ngáp một cái: “Dặn bọn họ chuẩn bị kiệu, tới cung Nguyễn Minh.”
Những người tới cung Nguyễn Minh tối nay có được mấy ai thật tâm muốn thăm tam hoàng tử? E là người muốn xem trò hay còn nhiều hơn.
Kiệu lay động theo bước chân thái giám, Trang Lạc Yên nhìn về phía cung nữ cầm đèn dẫn đường, thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm được ánh trăng chiếu sáng dìu dịu, đêm nay là một đêm trăng tròn.
Đến cung Nguyễn Minh, Trang Lạc Yên xuống kiệu, có cung nữ đi tới cầm đèn soi đường cho nàng. Trang Lạc Yên mỉm cười với nàng ta, vừa nhấc chân bước lên thềm đá thì thấy có một nữ tử trông rất bình thường đang quỳ một bên, người này chỉ chừng hai mươi, mái tóc đen vấn thành búi đơn giản, chỉ có hai cây trâm cố định búi tóc, kết hợp với gương mặt nhợt nhạt khiến nàng ta trông nhếch nhác và đáng thương khó nói.
Chân không dừng lại, Trang Lạc Yên bước qua bậc cửa, cung nữ dẫn đường mới lùi sang một bên. Trang Lạc Yên nhìn Thính Trúc, Thính Trúc hiểu ý, bước tới đỡ tay nàng, nói khẽ: “Chủ tử, đêm tối đường trơn, đi cẩn thận ạ.” Sau đó hạ giọng thì thào, “Người đang quỳ là Khổng tài nhân, muội muội của thân mẫu tam hoàng tử đấy ạ.”
Trang Lạc Yên gật đầu, một tòng thất phẩm tài nhân không có tư cách tùy ý xin gặp một vị nương nương ở phân vị phi, Khổng tài nhân chắc là lo lắng an nguy của tam hoàng tử.
“Chiêu sung nghi tới.”
Nhưng trong hậu cung này, thứ “yêu thương” nào chẳng khoác một lớp áo mang tên “lợi ích” bên ngoài, ngay cả Khổng tài nhân này cũng vậy, chẳng biết nàng ta thực sự lo lắng cho đứa cháu mình hay chỉ là muốn kéo lấy ánh mắt của Hoàng đế.
Trên mảnh đất có tên “hoàng cung”, nói đến tình cảm đích thực chỉ có kẻ ngốc mà thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!