Vụ Giết Người Trên Sân Golf
Chương 28: Kết thúc chuyến đi
Những sự kiện xảy ra tiếp theo trong đêm đó tôi không thể nào nhớ rõ, chúng rối tung lên trong trí óc tôi. Tôi nhớ là Poirot thờ ơ, điếc đặc trước mọi câu hỏi của tôi. Anh quở trách mạnh mẽ bà Francoise về tội không báo trước cho anh biết về việc bà Renauld đổi phòng.
Tôi nắm vai Poirot, định bằng cách đó lôi cuốn sự chú ý của anh và bắt anh lắng nghe tôi nói.
– Nhưng anh phải biết bà Renauld chuyển đi đâu chứ? – tôi bảo vệ Francoise – Ban ngày anh đã chả nói chuyện với bà ấy là gì?
Poirot rủ lòng lòng thương chú ý đến tôi trong một lúc.
– Ban ngày bà ấy được đưa tạm sang phòng giữa để uống cà phê – anh tuyên bố.
– Nhưng, thưa ông! – bà Francoise kêu lên – Bà Renauld chuyển phòng ngay từ sau khi ông chủ bị giết. Hồi ức thật quá sức đau buồn.
– Nhưng như thế thì tại sao bà không báo cho tôi biết điều đó – Poirot quát, đấm tay xuống bàn hết sức tức giận – Tôi hỏi bà tại sao không báo cho tôi? Bà là bà già lú lẫn rồi. Cả Leonie và Denise cũng thế! Các người là ba con ngốc! Sự đần độn của các người suýt nữa thì giết chết chủ các người rồi. Nếu như không có cô gái dũng cảm này…
Poirot bất giác im bặt, anh đi nhanh qua gian phòng về phía cô gái đang cúi xuống bà Renauld và hôn cô gái với nhiệt huyết của người Gôloa, làm cho tôi hơi phát ghen.
Tôi thoát khỏi trạng thái rối tung rối mù bởi mệnh lệnh ngắt quãng của Poirot sai nhanh chóng đi mời bác sĩ cho bà Renauld, và sau đó đi báo cảnh sát. Và để cho sự tức giận của tôi lên đến cao độ, anh nói thêm:
– Vị tất anh ở lại đây. Tôi sẽ rất bận không có thì giờ để chú ý đến anh, còn cô gái thì tôi giao cho công việc hộ lý.
Tôi đi khỏi, cố giữ phẩm giá của mình. Thực hiện xong công việc được trao, tôi về khách sạn. Mọi sự việc xảy ra tôi không thể nào tưởng tượng được. Các sự kiện của đêm hôm đó tôi thấy như chuyện hoang đường, không thể xảy ra được. Không ai muốn trả lời các câu hỏi của tôi. Tức giận, tôi lăn ra giường và ngủ một giấc của người mệt lả và rối trí.
Khi thức dậy, tôi thấy ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ để ngỏ, còn Poirot nền nếp và tươi cười đang ngồi trên giường tôi.
– Cuối cùng anh đã thức dậy. Nhưng mà anh là kẻ ngủ nhiều đến kinh người, Hastings ạ. Anh có biết bây giờ gần 11 giờ rồi không?
Tôi rên rỉ và đặt tay lên trán.
– Có lẽ tôi nằm mơ – tôi nói – Đúng, thực là tôi nằm mơ thấy chúng ta tìm được trong phòng bà Renauld xác của Marthe Daubreuil và ả hình như đã giết ông Renauld.
– Chuyện đó không phải nằm mơ đâu. Đó là sự thật hoàn toàn.
– Nhưng bởi vì Bella Duveen đã giết ông Renauld kia mà.
– Ồ không, Hasting ạ, cô ấy không giết đâu! Bella nói vậy – nhưng, nhưng là để cứu người mà cô ấy yêu khỏi bị chết chém.
– Thật thế sao?
– Anh hãy nhớ lại lời kể của Jack Renauld. Họ cùng một lúc đến gần nơi xảy ra tội ác và mỗi người đều tưởng lầm người kia là kẻ giết người. Cô gái kinh ngạc nhìn chàng trai và thốt lên một tiếng rồi chạy vụt đi. Nhưng khi cô ấy nghe nói anh chàng bị kết tội giết người thì, cô gái không chịu đựng được điều đó và quyết định cứu anh chàng khỏi cái chết chắc mười mươi bằng cách hy sinh thân mình.
Poirot thả người trên lưng ghế và theo thói quen bẻ ngón tay.
– Dường như mọi chuyện đều đã sáng tỏ, nhưng trong lòng tôi vẫn chưa thật thỏa mãn – Poirot thở dài thườn thượt và tiếp tục nói – Tôi vẫn nghi ngờ, đây là một vụ án đã được suy tính một cách điềm tĩnh, được thực hiện do một kẻ nào đó đã biết sử dụng rất khôn khéo những kế hoạch của chính Renauld, nhằm làm cho cảnh sát mất dấu vết. Những tên tội phạm loại lớn, nếu anh còn nhớ tôi đã có lần kể với anh, đã hành động cực kỳ đơn giản.
Tôi gật đầu.
– Điều đó làm tôi nghĩ rằng kẻ phạm tội phải biết đầy đủ các kế hoạch của ông Renauld. Từ đó con đường trực tiếp dẫn tới bà Renauld – bà ta nhất định phải biết các kế hoạch này. Nhưng bà ta không thể là kẻ giết người, dù chỉ vì bà ta chân thành yêu Renauld. Vậy còn có một người nào đó nữa có thể biết các kế hoạch này? Đúng. Từ miệng của chính Marthe Daubreuil, chúng ta, được nghe lời thú nhận là ả đã nghe trộm cuộc cãi nhau giữa Renauld và tên du đãng. Nếu ả đã có thể nghe trộm được điều đó, thì tại sao ả không thể nghe trộm được tất cả những chuyện khác, nhất là nếu chú ý rằng, ông bà Renauld đã quá khinh suất đến mức thảo luận các kế hoạch của họ khi ngồi trên chiếc ghế dài ngoài vườn. Anh nhớ mà xem, từ chỗ anh đã rất dễ dàng nghe được cuộc nói chuyện giữa Marthe và Jack.
Nguyên nhân gì ư? Tiền! Renauld là triệu phú. Sau khi ông ta chết, một nửa tài sản to lớn sẽ chuyển cho con trai – ít ra là Jack và Marthe nghĩ vậy. Nào, ta hãy phân tích các sự kiện theo quan điểm của Marthe.
Marthe nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa Renauld và vợ. Đến lúc này Renauld là nguồn thu nhập khá lớn của nhà Daubreuil, nhưng hiện nay ông ta muốn thoát khỏi lưới. Có lẽ ý nghĩ đầu tiên của ả là ngăn cản sự chạy trốn. Nhưng lập tức thay vào đó lại xuất hiện một ý nghĩ mạnh bạo hơn không làm con gái của bà Daubreuil hoảng sợ. Bởi vì Renauld là kẻ thù không lay chuyển của cuộc hôn nhân giữa Jack và Marthe. Nếu Jack hành động, bất chấp ý chí của bố thì anh ta sẽ trở thành một kẻ nghèo khó. Nhưng cô Marthe hoàn toàn không mơ tưởng điều đó. Trong thực tế tôi nghĩ là cô ả không yêu Jack chút nào. Ả có thể giả vờ như mình có tình cảm, nhưng trong thực tế ả có đầu óc tính toán, lạnh lùng như mẹ ả. Tôi cũng không chắc là ả có tin mình chi phối được tình cảm của chàng thanh niên không. Ả làm cho Jack say mê và ham thích, nhưng nếu anh chàng ở xa ả thì ả có thể mất chàng, mà như chúng ta biết, cha chàng đã đạt được ý định làm cho chàng ở xa ả. Nhưng nếu ông Renauld chết và Jack được thừa hưởng một nửa gia tài tính bằng triệu của bố thì có thể tổ chức cưới ả ngay. Ngay lập tức ả có được một gia sản rất lớn, chứ không phải mấy ngàn bảng Anh chẳng đáng là bao mà mẹ con ả cưỡng đoạt được của ông Renauld cho đến lúc đó. Trí tuệ sắc sảo của ả hiểu rõ sự đơn giản của dự định. Mọi việc đều rất dễ, Renauld đã nghĩ ra hoàn cảnh “cái chết của mình”, ả chỉ cần xuất hiện đúng vào thời điểm cần thiết và biến trò hề thành hiện thực khủng khiếp.
Và lúc đó, tôi chạm trán với chứng cứ thứ hai đã dẫn tôi tới Marthe Daubreuil – đó là con dao. Jack đã làm ba con dao. Một con tặng mẹ, con thứ hai tặng Bela Duveen, còn con dao thứ ba anh chàng tặng ai? Phải chăng không thể có khả năng anh chàng tặng con dao thứ ba cho Marthe Daubreuil?
Như vậy, chúng ta thử tổng kết xem. Có bốn sự kiện chống lại Marthe Daubreuil:
1. Marthe có thể nghe lỏm được các kế hoạch của Renauld.
2. Marthe trực tiếp quan tâm đến cái chết của Renauld.
3. Marthe là con gái của bà Belrody danh tiếng, người mà theo tôi nghĩ, là kẻ đã giết chồng mình, mặc dù thực tế người chịu đòn là Georges Conneau.
4. Marthe là người duy nhất ngoài Jack Renauld ra có thể giữ con dao thứ ba.
Poirot ngừng lại và ho.
– Lẽ tất nhiên tôi đã biết về sự tồn tại của một cô gái khác là Bella Duveen. Tôi đã giả thiết rằng cô Bella đã giết ông Renauld. Nhưng giả thuyết này không có sức hấp dẫn bởi vì, như tôi đã nói với anh, Hastings ạ, một chuyên viên như tôi, tôi thích gặp một đối thủ xứng đáng. Dù sao thì các tội phạm cũng phải được tiếp nhận như là nó đã xảy ra trong thực tế, chứ không phải như chúng ta muốn. Liệu có xảy ra trong thực tế cái việc Bella có thể đi lượn xung quanh biệt thự Gienevieve với con dao tặng phẩm trong tay hay không? Lẽ tất nhiên cô ta có thể có ý nghĩ trả thù Jack Renauld. Và khi cô ta tự đến và thú nhận việc giết người thì dường như mọi việc kết thúc. Và dù sao… tôi cũng không hài lòng, anh bạn ạ. Tôi đã không lấy làm hài lòng.
Tôi lại phân tích cẩn thận vụ án một lần nữa và đã đi đến những kết luận như trước đây. Nếu kẻ giết người không phải là Bella Duveen, thì kẻ duy nhất có thể giết ông Renauld là Marthe Daubreuil. Nhưng ta không có bằng chứng nào chống lại ả cả.
Và lúc đó anh cho tôi xem bức thư của cô Dulcie. Tôi đã nhìn thấy ở đó khả năng dứt khoát làm sáng tỏ mọi việc. Con dao thứ nhất Dulcie đã lấy cắp và ném xuống biển bởi vì cô ta nghĩ rằng đó là con dao của em gái mình. Nhưng nếu đây không phải là con dao của Bella mà là con dao của Jack tặng Marthe thì con dao của Bella Duveen phải còn. Tôi đã không nói gì với anh, Hastings ạ. Không có thời gian cho sự lãng mạn. Nhưng tôi đã tìm cô Dulcie và kể cho cô ta điều mà tôi cho là cần thiết và giao cho cô ta nhiệm vụ tìm con dao trong số đồ đạc của Bella. Anh hãy hình dung tôi đã khoái trí như thế nào, khi cô ta, theo lời khuyên bảo của tôi, đã tìm tôi với dnah nghĩa là cô Robinson và đưa cho tôi món quà quý giá.
Ngay lúc đó tôi đã tiến hành những biện pháp để buộc Marthe phải xuất đầu lộ diện. Theo chỉ thị của tôi, bà Renauld công khai từ con trai và tuyên bố ý định sáng hôm sau sẽ viết bản di chúc không để cho Jack có khả năng sử dụng dù chỉ là một phần nhỏ gia tài của cha. Đó là biện pháp tuyệt vọng, nhưng cần thiết và bà Renauld đã được chuẩn bị đầy đủ cho sự mạo hiểm này. Nhưng thật không may, bà ta không nghĩ đến chuyện báo cho tôi biết là đã đổi phòng. Tôi nghĩ rằng bà ta cho việc tôi biết rõ điều đó là đương nhiên rồi. Mọi việc đã xảy ra đúng như tôi nghĩ, Marthe đã thực hiện ý đồ táo bạo cuối cùng vì số bạc triệu của ông Renauld và đã thất bại.
– Điều tôi hoàn toàn không thể hiểu được – tôi nói – là làm sao ả có thể vào nhà mà chúng ta không nhận thấy. Điều này có vẻ như một điều kỳ lạ thực sự. Chúng ta chia tay ả ở biệt thự Marguerite và đi thẳng đến biệt thự Gienevieve. Thế mà ả vẫn đến trước chúng ta.
– Ả chẳng ngồi nhà một phút nào. Ả đã tìm ra cửa sau của biệt thự Marguerite khi chúng ta đang nói chuyện với mẹ ả ở hành lang. Lúc đó, như người Mỹ thường nói, ả đã “vượt qua đầu” Hercule Poirot.
– Thế còn bóng đen trên màn cửa? Từ ngoài đường chúng ta đã trông thấy rõ mà.
– Trời ơi, khí chúng ta đi ra và nhìn lên cửa sổ thì bà Daubreuil đã kịp lên gác ngồi vào chỗ Marthe.
– Bà Daubreuil ư?
– Đúng, hình trông nghiêng của hai mẹ con cực kỳ giống nhau, còn theo bóng đen thì ta không thể xác định được một già, một trẻ, một tóc đen, một tóc vàng được. Ngay cả tôi cũng không nghĩ đến điều đó – Thật là cực ngốc. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thời gian, rằng cô ả định đến biệt thự muộn hơn nhiều. Cô ả có óc tưởng tượng thật, cái cô Marthe xinh đẹp này.
– Và mục đích của cô ta là giết bà Renauld?
– Đúng. Khi đó toàn bộ tài sản sẽ chuyển sang tay con trai. Và mọi chuyện được hình dung là một vụ tự tử, anh bạn ạ. Trên sàn, gần Marthe Daubreuil, tôi đã tìm thấy một chiếc gối con, một chai chloroform (một loại thuốc gây mê) và chiếc xi lanh để tiêm dưới da. Thoạt đầu là chloroform, sau đó khi nạn nhân đã bất tỉnh nhân sự là mũi tiêm. Đến sáng mai chloroform bay hết, còn xilanh thì nằm ở chỗ mà nó đã rơi khỏi tay bà Renauld. Ngài Hautet tuyệt vời sẽ nói gì về điều này? “Một người đàn bà đáng thương? Tôi đã nói với các ông mà! Một cú sốc vì sung sướng, thậm chí sự vui sướng đó là quá sức bà ta! Phải chăng tôi đã không nói rằng, tôi không ngạc nhiên nếu bà ấy mất trí. Nói chung, đây là một vụ hết sức bi thảm, vụ Renauld!”.
Tuy nhiên, Hastings ạ, mọi chuyện đã xảy ra không hoàn toàn như cô Marthe nghĩ. Trước hết, bà Renauld không ngủ và đợi cô ả. Cuộc vật lộn bắt đầu. Nhưng bà Renauld còn quá yếu. Marthe Daubreuil còn cơ hội cuối cùng. Chuyện tự tử chấm dứt. Nhưng nếu đôi tay khỏe mạnh của ả có thể bóp chết bà Renauld, rồi theo chiếc thang lụa chạy khỏi phòng trong lúc chúng ta còn đấm cửa, thì khó chứng minh được là cô ta có tội. Và dù sao thì cô ả cũng đã thất bại hoàn toàn, và không phải do Hercule Poirot, mà do cô diễn viên nhào lộn nhỏ bé.
Tôi suy nghĩ về câu chuyện mà Poirot kể:
– Khi nào anh bắt đầu nghi Marthe Daubreuil, hả Poirot? Có phải khi cô ta nói với chúng ta là cô ta nghe lỏm được cuộc cãi nhau trong vườn không?
Poirot cười:
– Anh bạn ạ, anh có nhớ chúng ta lần đầu tiên đến Merlinville như thế nào không? Ở cổng biệt thự Marguerite là một cô gái đẹp đang đứng. Anh hỏi tôi có nhận thấy một nữ thần trẻ không, còn tôi đã trả lời là chỉ nhìn thấy một cô gái có đôi mắt lo âu mà thôi. Ngay từ đầu tôi đã nghĩ về Marthe đúng như thế. Cô gái có đôi mắt lo âu! Tại sao cô ta lo âu? Không phải vì Jack Renauld, bởi vì khi đó cô ta còn chưa biết rằng đêm hôm trước Jack có mặt ở Merlinville.
– Nhân tiện xin hỏi – tôi nói to – còn Jack Renauld thì sao rồi?
– Khá hơn rất nhiều. Anh ta vẫn còn ở biệt thự Marguerite. Nhưng bà Daubreuil đã biến mất. Cảnh sát đang truy tìm.
– Theo anh nghĩ, liệu bà ta có thông đồng với con gái không?
– Chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết được điều đó. Bà ta là người phụ nữ biết giữ bí mật của mình. Và tôi rất không tin là cảnh sát có thể bắt được bà ta.
– Thế anh đã nói hết với Jack Renauld chưa?
– Chưa.
– Đối với anh ta, đây sẽ là một đòn khủng khiếp.
– Lẽ tất nhiên. Và dù sao, Hastings ạ, tôi cũng không tin là trái tim anh ta lại bị đụng chạm mạnh đến như vậy. Cho đến nay, chúng ta vẫn xem Bella Duveen là một tình nhân tạm thời, còn Marthe Daubreuil là cô gái anh ta yêu nghiêm chỉnh. Nhưng tôi nghĩ rằng, nếu chúng ta phải đổi chỗ những cái tên đó cho nhau thì ta sẽ gần sự thật hơn. Marthe Daubreuil rất đẹp. Cô ta quyết định quyến rũ Jack và đã rất thành công, nhưng anh hãy nhớ là Jack đã sẵn sàng lên máy chém để cứu Bella. Tôi nghĩ rằng khi anh ta biết sự thật thì sẽ kinh hoàng, sẽ ghê tởm Marthe và tình yêu thoáng qua của anh chàng sẽ chấm dứt.
– Thế còn Giraud thì sao?
– Anh ta bị một cơn động kinh. Anh ta buộc phải trở về Paris.
Cả hai chúng tôi cùng cười.
° ° °
Mọi việc xảy ra như Poirot dự kiến. Sau đó bác sĩ tuyên bố rằng Jack Renauld đã đủ mạnh để nghe nói về sự thật và Poirot đã kể hết với anh ta. Đòn này thật sự là khủng khiếp. Nhưng Jack đã thắng được một cách dễ dáng hơn là tôi tưởng nhiều. Lòng yêu mẹ đã giúp anh ta sống qua những ngày khó khăn này. Bây giờ thì hai mẹ con không lúc nào rời nhau.
Tiếp theo là một sự phát giác nữa. Poirot nói với bà Renauld là anh đã biết điều bí mật của bà và cho rằng Jack cần biết về quá khứ của cha mình.
– Giấu diếm sự thật bao giờ cũng là điều không tốt, bà Renauld! Hãy dũng cảm kể cho Jack nghe tất cả đi.
Với nỗi lòng nặng trĩu, bà Renauld đã đồng ý với Poirot. Và thế là Jack được biết người cha mà anh yêu mến đã trốn tránh công lý. Lẽ tất nhiên điều này làm Jack rất buồn phiền, nhưng Poirot nhanh chóng làm cho anh yên tâm:
– Đừng lo lắng, anh Renauld ạ. Tôi hoàn toàn không có trách nhiệm nói với cảnh sát điều bí mật này. Tôi đến đây theo lời mời của cha anh. Công lý dù sao cũng đã bắt gặp cha anh, và chẳng còn ai quan tâm đến việc cha anh và Georges Conneau là một nữa.
Lẽ dĩ nhiên trong vụ án có những điểm cảnh sát vẫn không sao hiểu nổi, nhưng Poirot tin rằng dần dần mọi người sẽ chấp nhận những giả thuyết của anh.
° ° °
Sau khi chúng tôi trở lại London, tôi nhận thấy lò sưởi của Poirot có trang trí một con chó săn bằng đồng tuyệt đẹp.
Đáp lại cái nhìn có ý hỏi của tôi, Poirot nói:
– Tôi đã nhận được 500 frăng và mua vật kỷ niệm tuyệt đẹp này. Tôi đặt tên cho nó là Giraud.
Sau này Jack Renauld, với vẻ mặt kiên quyết đã ghé thăm chúng tôi.
– Thưa ông Poirot, tôi đến từ biệt ông. Ngày mai chúng tôi đi Nam Mỹ. Ở đó cha tôi có những khoản đầu tư lớn. Tôi muốn đi xa những địa điểm đau buồn này.
– Anh Renauld, thế anh đi với những ai?
– Cùng đi với tôi có mẹ tôi và ông Stonor, người sẽ là thư ký của tôi. Ông ta thích đến những miền đất xa xôi.
– Thế ngoài ra không còn ai nữa à?
Jack đỏ mặt.
– Ông nói đến…
– Đến người con gái yêu anh mãnh liệt đến mức muốn hiến dâng đời mình vì anh.
– Làm sao tôi có thể ngỏ lời với cô ta được – chàng trai làu bàu – Sau tất cả những việc đã xảy ra, liệu tôi có thể đến gặp cô ta và… Tôi có thể nói gì với cô ấy chứ?
– Những người phụ nữ… họ có tài năng khác thường là hiểu tất cả qua một lời.
– Vâng, nhưng… tôi đã quá nhẹ dạ.
– Tất cả chúng ta đều có lúc như vậy cả – Poirot nói vẻ triết lý.
Nét mặt Jack tối sầm lại:
– Không phải ai cũng có người cha như tôi. Liệu có ai lấy tôi khi biết chuyện đó không?
– Anh nói là anh có người cha như vậy. Hastings thì khẳng định rằng tôi tin vào tính di truyền…
– Chà, thế thì…
– Xin đợi hẵng. Tôi biết một người phụ nữ dũng cảm và kiên nhẫn, có khả năng yêu thương tha thiết và có tấm lòng xả thân cao đẹp…
Jack ngẩng đầu, hai mắt anh trở nên hiền dịu:
– Mẹ tôi!
– Đúng. Anh là con của mẹ anh và cũng là con của cha anh. Vậy hãy đến gặp cô Bella. Hãy kể cho cô ấy nghe tất cả. Đừng giấu diếm điều gì và hãy nghe xem cô ấy nói gì.
Jack phân vân.
– Hãy đến với cô ấy không như một đứa nhỏ mà là một người đàn ông trước đây đã bị số phận đè nén nhưng hiện nay đang nhìn về tương lai, lòng đầy hy vọng tin vào cuộc sống mới đầy kỳ lạ. Hãy ngỏ lời đề nghị cô ấy cùng anh chia sẻ cuộc sống đó. Bởi vì tình yêu đã được thử thách bằng cái chết và không chút sợ hãi. Cả hai cũng đều sẵn sàng dâng hiến cho nahu cuộc sống của mình.
° ° °
Bây giờ, có lẽ độc giả muốn biết chuyện xảy ra như thế nào với đại úy Hastings, một nhà chép sử khiêm tốn đã ghi lại những sự kiện này?
Có tin đồn nói rằng, anh ta đã sát nhập vào gia đình Renauld tại một trang trại bên kia đại dương, nhưng để kết thúc câu chuyện, anh ta phải trở lại một buổi sáng trong vườn của biệt thự Gienevieve.
– Anh không thể gọi em là Bella – tôi nói – vì đó là tên em gái em. Còn cái tên Dulcie thì rất xa lạ. vậy thì em cứ là Cinderella đã lấy hoàng tử, em có nhớ không? Anh là hoàng tử, nhưng…
Cô gái ngắt lời tôi.
– Cinderella đã nhắc nhở hoàng tử rằng cô ta vị tất đã trở thành công chúa, bởi vì dù sao cô ta cũng chỉ là một con hầu nhỏ mọn.
– Còn bây giờ đến lượt hoàng tử làm ngừng câu chuyện – tôi nói chen vào – Em có biết hoàng tử trả lời Cinderella thế nào không?
– Không.
– “Khỉ gió!” – hoàng tử nói và hôn cô gái.
Và tôi củng cố lời nói của mình bằng hành động.
Hết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!